"Số 2158, cô có thể sớm ra tù rồi!" Bên tai của Thiệu Thanh Hòa vang lên giọng nói như máy móc của trưởng ngục giam.
Sau đó cửa sắt "Két~" một tiếng, rõ ràng là ánh mặt trời của rét đậm cho người ta cảm thấy ấm áp, nhưng Thiệu Thanh Hòa thì lại cảm thấy rất là chướng mắt, cô híp mắt nhìn xem thế giới chỉ có ngắn ngủn hai năm chưa từng gặp qua, chỉ cảm thấy rất là lạ lẫm!
Nhưng chỉ cần nghĩ tới cô vào đây, liền có thể giải quyết phiền toái cho người cô yêu nhất cuộc đời này, cô chính là ngồi thủng cả nhà giam cũng là đáng được.
Chỉ là...
Cô thật sự xin lỗi đứa con trước khi cô vào tù mới sinh hạ kia, hắn đã ba tuổi rồi nhỉ, có phải đã biết đi đường chưa, biết chạy nhảy, có phải mỗi ngày đều khóc kêu mẹ không.
Rất buồn, ba năm này, cô đã thiếu mất mọi sự trưởng thành của hắn.
Một chiếc xe hiếm sang trọng một đường phi nhanh dừng ở bên cạnh của cô, gió hung hăng lướt qua thân thể của cô, cô ôm chặt lấy bản thân, cố làm ấm bản thân.
Cửa xe mở ra, người đến lửng thững đi xuống, đập vào mi mắt lại chính là người mà Thiệu Thanh Hòa ngày nhớ đêm mong.
Chồng của cô.
Cố Cảnh Thiên!
Thiệu Thanh Hòa có chút vui vẻ tiến lên một bước, trong mắt mang theo một niềm mong chờ, muốn đến vuốt ve mặt của hắn.
"A Thiên! Anh làm sao lại đến?" Bỗng nhiên như là nghĩ đến cái gì, trong lòng cô vui lên, "Có phải là anh vận dụng quan hệ cho em sớm được thả ra?"
Bằng không thì, cô làm sao được sớm ra tù?
Nghe vậy, Cố Cảnh Thiên lạnh cười một tiếng, ánh mắt âm đức, "Thiệu Thanh Hòa, ba năm rồi, cô vẫn si tâm vọng tưởng như vậy."
Si tâm vọng tưởng?
Thì ra cô với hắn mà nói chỉ là mấy chữ này là có thể tóm lược được.
Rõ ràng ba năm nay ở trong tù, mỗi ngày đều trải qua những ngày phi người, chịu hết mọi cách tra tấn, cô đều không có rơi một giọt nước mắt, vì sao một câu nói tùy tùy tiện tiện của hắn lại có thể dễ dàng làm cho cô đỏ cả vành mắt.
"Em là vợ của anh..."
Khóe miệng của hắn câu ra một vòng cong lạnh giá, mỗi chữ mỗi câu, "Một người có tiền án, người phụ nữ ti tiện có hành vi việc xấu nhiều như vậy không có tư cách làm vợ của tôi, huống hồ, tôi không nhớ rõ tôi từng thích cô."
Tim của Thiệu Thanh Hòa đau đớn như bị phanh thây xé xác vậy, không phải đã sớm biết là hắn yêu đều không phải là cô sao? Không phải đã sớm làm tốt chỉ cần hắn có thể hạnh phúc, cô bất kể làm cái gì cũng là đáng giá đấy sao?
"A Thiên, em biết rõ anh không thích em, nhưng đợi chút nữa về nhà, anh có thể giả bộ thân mật với em không, dù sao trong nhà của chúng ta còn có một "
"Đứa con sao?" Hắn lạnh cười một tiếng, "Sớm chết rồi."
Oanh!
Bên tai của Thiệu Thanh Hòa giống như ngập trời một đường sấm vang, chấn động đến nổi thật lâu cô cũng chưa lấy lại được tinh thần, một hồi lâu mới mê sảng lẩm bẩm mà nói: "Lời này của anh là ý gì?"
Cái gì nói là... đứa con sớm đã chết rồi?!
Cố Cảnh Thiên chỉ nhàn nhạt dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn cô một mắt, mặt không biểu cảm, "Cô nghe không hiểu sao? Tôi nói tiện chủng kia đã chết rồi, ngay lúc hôm qua!"
Đồng tử của Thiệu Thanh Hòa đột nhiên phóng đại, đột nhiên đưa tay vươn đến tay lái, xe không khống chế được mà ngã trái ngã phải, xém chút nữa cùng chiếc xe ở đằng trước va chạm với nhau.
"XÌ......"
Tiếp lốp xe ma sát với sàn cùng với tiếng phát cáu của Cố Cảnh Thiên xen lẫn với nhau.
"Thiệu Thanh Hòa, cô điên rồi sao?"
Trong khoảnh khắc đó Thiệu Thanh Hòa nước mắt rơi như mưa, "Cố Cảnh Thiên, cái gì là tiện chủng, đó chính là con của anh!"
Hắn vì sao có thể dùng biểu cảm bình thản như thế, bình tĩnh như thế mà nói ra tin chết của con bọn họ!
Huống chi...
"Tôi không tin Hi Hi đã chết rồi, anh nhất định là gạt em đúng không, Hi Hi ở đâu, anh dẫn em đi gặp nó, dẫn em đi gặp nó!"
Thiệu Thanh Hòa như điên rồi mà nắm lấy ống tay áo của Cố Cảnh Thiên chất vấn, Cố Cảnh Thiên nổi giận đùng đùng vừa muốn hất ra, điện thoại ở trong ngực đột nhiên vang lên.