Long Tế Chí Tôn

Chương 106




Chết tiệt, con cá mập lớn quá!

Tào Bảo thầm sợ hãi, may mà hắn trốn nhanh.

Mặc dù tất cả những điều hắn làm lúc trước đều uổng phí, nhưng sao quan trọng bằng mạng sống của mình được.

Hắn sợ hãi nhìn cái miệng to như chậu máu của con cá mập, lần này Trần Dương chết chắc rồi.

Quả nhiên, con cá mập nhảy lên thật cao, mở to cái miệng rộng cắn về phía Trần Dương.

Mặc dù Trần Dương đã trở thành người tu hành, có nội lực giúp đỡ, nhưng vì ở trong nước không thể mượn lực được, nên lần này anh không thể hoàn toàn né được.

Cánh tay anh bị răng nanh của con cá mập xẹt qua, kéo ra một vết máu thật dài.

Máu tươi lập tức nhuộm đỏ cả nước biển.

"Ôi!"

Rất nhiều người trên bờ biển hô lên kinh ngạc, nhìn con cá mập dưới biển mà như một quả bom dưới nước.

Bọt nước to lớn che lấp bóng dáng của Trần Dương, cá mập cũng bơi xuống đáy nước, mặt nước lập tức trở nên yên lặng.

"Không xong, thằng nhóc này không xong rồi."

"Ha ha, đây là kết cục của việc mù quáng cậy mạnh đấy."

Trần Dương và cá mập biến mất, người trên bờ không những không đồng tình mà còn không ngừng chế nhạo, như thể tất cả những hành động của Trần Dương đều là gieo gió gặt bão.

Chỉ là một thằng đi ở rể vô dụng thôi, chết thì chết, còn khiến mọi người vui vẻ.

Hơn nữa, Tô Diệu thành quả phụ, cơ hội của bọn họ cũng tới rồi.

Nghe những lời máu lạnh của mọi người, Tô Diệu cảm giác bầu trời như sụp xuống, chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.

Chẳng lẽ Trần Dương chết thật rồi sao?

Không... Anh ấy không được chết, tuyệt đối không được chết, cô không cho phép, không cho phép!

"Mấy người câm miệng lại cho tôi." Tô Diệu đỏ mắt nói: "Giờ là lúc nào rồi mà mấy người còn cười nhạo anh ấy, mau đi cứu người, mau đi cứu người đi!"

Tô Diệu nói vậy khiến sắc mặt mọi người mất tự nhiên, cả đám không dám nhìn cô.

Nói đùa à, đi cứu một thằng phế vật? Hắn xứng sao?

Hơn nữa, con cá mập dài hơn mười mét trong nước cũng không phải để làm cảnh. Ai dám đi, như vậy chẳng phải đi chịu chết sao?

Tô Diệu không quá hi vọng vào họ, dù sao họ cũng không phải người của gia tộc mình.

Nhưng người của gia tộc mình cũng thấy chết không cứu ư?

Tô Diệu đưa mắt nhìn sang Tô Hải.

Tô Hải cảm nhận được ánh mắt của Tô Diệu, sắc mặt cũng trở nên mất tự nhiên. Hắn làm bộ đau lòng nói: "Tôi cũng rất muốn đi cứu Trần Dương, nhưng tôi không biết bơi, hơn nữa Trần Dương cũng chìm xuống biển rồi, có cứu được cũng vô ích..."

Nghe mấy lời dối trá này của Tô Hải, sợi dây cuối cùng trong lòng Tô Diệu đứt phựt, nước mắt cô ào ra như nước lũ vỡ đê, cô tuyệt vọng.

Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đau lòng của Tô Diệu, Tô Hải cảm thấy vui sướng thoải mái vô cùng. Hắn cười lạnh một tiếng, tiếp tục xát muối vào vết thương: "Tô Diệu, đều tại cô, là cô hại chết Trần Dương, nếu không phải cô đồng ý tham gia cuộc thi này thì Trần Dương sẽ không tham gia trận đấu. Nếu không phải vì không muốn gia tộc thua mất sáu trăm triệu, Trần Dương cũng sẽ không xuống biển với cô. Cô nhớ cho kỹ, là chính tay cô kết thúc sinh mạng của anh ta."

Mắt Tô Diệu mờ đi vì nước mắt, cô vô hồn nhìn ra mặt biển tĩnh lặng, tim như bị dao cắt.

Bây giờ Trần Dương đã chìm xuống nước gần ba phút rồi, mặt biển ngoài máu tươi thì không còn gì nữa.

Lúc này, mọi người đều cho rằng Trần Dương đã chết, không ai biết rằng dưới mặt biển phẳng lặng, Trần Dương đang chiến đấu quyết liệt với cá mập.

Với ý chí và mong muốn được sống mãnh liệt, Trần Dương chiến đấu kịch liệt với cá mập dưới nước.

Tuy anh chật vật, nhưng con cá mập kia cũng chẳng tốt đẹp là bao, Trần Dương liên tục đánh vào vết thương trước đó của nó, một bên xương sống của nó đã vỡ nát hoàn toàn.

Có điều, đau đớn lại khiến cá mập hoàn toàn điên cuồng.

Nó tập trung vào Trần Dương, mở cái miệng lớn dính máu lao tới.

Chết tiệt, con cá mập này ở trong nước đúng là lợi hại, nếu cứ tiếp tục như vậy, người chết chắc chắn sẽ là anh.

Mong muốn được sống mãnh liệt có thể giúp anh tránh được lần công kích này, đồng thời, anh vận dụng nốt số nội lực còn lại không nhiều trong đan điền.

Sống hay chết phải dựa vào cú này.

"Nhật Nguyệt Thần Điển!"

Đúng lúc đó, hai quả cầu một đỏ một trắng xoay tròn thật nhanh bên cạnh Trần Dương, khuấy động hoàn toàn nước biển xung quanh anh.

Chiêu này chính là tuyệt kĩ Nhật Nguyệt Luân Chuyển mà Trần Dương học trộm được trong tuyệt học trấn giáo Nhật Nguyệt Thần Điển của Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Trần Dương dùng chân khí trong cơ thể để tạo nên hai quả cầu đó, màu đỏ là chân khí cực dương, màu trắng là chân khí cực hàn, đại diện cho nhật nguyệt (mặt trời và mặt trăng).

"Chết cho tao!"

Mắt Trần Dương lộ vẻ điên cuồng, một giây sau, Nhật Nguyệt của anh lao tới.

"Ầm!"

Nhật Nguyệt đánh lên cơ thể của cá mập, khiến nó ngã lăn ra.

Một giây sau, cảnh tượng thần kì hiện ra, một bên của cá mập bị bao phủ bởi lớp băng mỏng, bên còn lại thì bị nướng chín.

Nhưng dù vậy, cá mập vẫn chưa chết.

Sát ý sôi trào trong người Trần Dương, Thích Tần hiện ra trong tay anh, lưỡi dao sắc bén xuyên thủng qua lớp da dày cứng của nó, máu tươi phun ra như suối.

Nước biển lại bị nhuộm đỏ, mọi người trêu bờ đều ngẩn ra.

"Con mẹ nó, sao lại nhiều máu thế?"

"Thảm rồi, nhất định là máu của tên ở rể kia, cậu xem, cả một vùng bị nhuộm đỏ luôn."

Không biết ai trong đám người nói một câu như vậy, Tô Diệu như bị sét đánh, hồn vía như bay đi hết.

Cô quỳ gối bên bờ cát, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài khơi, hai năm ở bên Trần Dương như một thước phim hiện lên trong đầu cô.

Không, anh sẽ không chết đâu... Lừa đảo, sao anh có thể chết được?

Em còn chưa yêu anh hết mình mà, sao anh lại bỏ em lại...

"Không... tôi không tin..." Tô Diệu đứng lên, chạy như điên đến bờ biển, khóc to: "Trần Dương, anh mau quay lại đi..."

"Em không cho phép anh chết, anh có nghe thấy không, Trần Dương! Anh mau nổi lên đi, sau này em sẽ không bao giờ mắng anh nữa." Tô Diệu khóc đau lòng gần chết, khóc đến mức giọng khàn đi nhưng mặt biển vẫn tĩnh lặng như trước.

Trong đám người, có mấy cô gái đa cảm cũng không nhịn được rưng rưng nước mắt.

Lúc này, Tô Hải đi qua, giả bộ nói: "Tô Diệu, đừng khóc, Trần Dương đi rồi, cô khóc đau lòng vậy, hắn đi thì cũng đi..."

Mấy chữ sau vẫn chưa nói xong, Trần Dương đã ló đầu ra khỏi mặt biển.

"Ai nói tôi chết?"

Tô Hải sợ hãi ngồi bệt xuống bờ cát, chỉ thấy Trần Dương máu me khắp người, tay còn túm xác cá mập.

Sau khi tới khu nước cạn, Trần Dương giẫm lên cát, bước từng bước kéo thi thể cá mập lên bờ.

"Diệu Diệu, anh mời em ăn vây cá nhé?" Trần Dương máu me khắp người ngồi xổm trước mặt Tô Diệu, nhếch miệng cười.

Nhìn Trần Dương máu me be bét, tất cả mọi người đều kinh hãi.

Không khí xung quanh như đông đặc lại, họ có thể nghe được tiếng tim mình đập thật mạnh.

Không, đây không phải là thật... Sao có thể tay không giết chết cá mập trong biển được?"

Tất cả mọi người đều sợ hãi, mặc dù không tin nhưng thi thể dài mười mấy mét của con cá mập không thể là giả được.

Nhất thời, ánh mắt họ nhìn Trần Dương ngập tràn sự chấn động và không tưởng tượng nổi, còn có một chút kính nể.

Tô Diệu ngừng khóc, lau nước mắt xong liền nhìn thấy gương mặt rạng rỡ nhưng hơi tái vì ngâm nước của Trần Dương trước mặt mình.

"Sao vợ bảo bối của anh khóc đau lòng vậy?" Trần Dương đưa tay lau giọt lệ ở khóe mắt cô: "Đừng khóc, không phải anh đã về rồi sao?"

"Phụt" một tiếng, Tô Diệu nín khóc bật cười, tất cả sự đau thương bỗng hóa thành vui sướng. Giờ phút này, cô nhìn người đàn ông sống sót đứng trước mặt mình, suýt không nhịn được xông lên ôm lấy anh.

Nhưng Trần Dương thân mật với mình trước mặt nhiều người như vậy, còn gọi cô là vợ bảo bối, cô thẹn thùng, sợ hãi, dũng khí cũng biến mất tăm.

"Ai là vợ bảo bối của anh, đúng là không biết xấu hổ!" Nói xong, cô vội nghiêng đầu, không dám đối diện với Trần Dương.

"Trần Dương, anh không sao chứ?"

Lúc này, Vu Lan và Từ Tiểu Nhu chạy từ bên cạnh sang.

Nếu không có Trần Dương, hai người đều đã chết rồi.

Nhìn người Trần Dương toàn vết thương, Vu Lan đau lòng muốn chết, Từ Tiểu Nhu cũng không nhịn được khóc thút thít.

Thấy Trần Dương được ba nữ thần vây quanh, đàn ông xung quanh đều đố kị phát điên.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của hai người, Trần Dương nhẹ nhàng nói một câu: "Tôi không sao, không cần lo lắng."

Cảm giác được người khác quan tâm thật sự rất tốt, đặc biệt là cô nhóc Từ Tiểu Nhu còn rơi lệ, anh không nhịn được muốn đưa tay lau nước mắt cho cô. Đúng lúc này, một chàng trai đeo kính gọng vàng bước tới, vẻ mặt kính nể nhìn Trần Dương: "Người anh em lợi hại quá, ngày xưa có Võ Tòng đánh hổ, ngày nay có Trần Dương đánh cá mập dưới biển, đúng là còn lợi hại hơn cả Võ Tòng."

Người đàn ông đó nói xong, dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Buồn cười là trước đây những người khác lại nói anh hết ăn lại nằm, rất sợ chết, bây giờ xem ra tất cả bọn họ đều nói láo."