Long Tế Chí Tôn

Chương 145




Ngô Dung tức muốn nổ cả phổi, vừa nãy tên nhóc ranh này tát anh ta một cái anh ta còn chưa tính sổ.

Lý Thiên Bá cười khẩy một tiếng rồi rút con dao mang theo người ra chậm rãi đi về phía Ngô Dung.

"Chồng, đừng tức giận với loại người này làm gì, nhẫn nhịn một chút..."

Tống Huyên vội vàng kéo Lý Thiên Bá lại nhưng cô hiểu quá rõ chồng mình. Lý Thiên Bá là kiểu người nói chuyện không hợp thì rút dao ra với người ta.

"Anh...anh đừng có làm loạn, tôi báo cảnh sát đấy!"

Ngô Dung bị Lý Thiên Bá dọa sợ, mẹ kiếp tại sao tên này lại hung dữ thế này? Lúc này Ngô Dung cũng không còn hung hăng kiêu ngạo nữa.

Trần Dương cười khẩy, tên ngu ngốc này gây sự với không được lại đi gây sự với Lý Thiên Bá.

Anh ta cũng không tự nhìn lại xem thực lực của bản thân thế nào. Nhà bọn họ chỉ mở tiệm cầm đồ mà thôi, đến bố của anh ta gặp Lý Thiên Bá cũng phải cung kính gọi một câu Lý thiếu gia.

Lúc này Đinh Nguyên đi tới bên cạnh Trần Dương, giơ tay ra rồi cực kỳ cảm kích mà nói: "Người anh em, thật sự rất cảm ơn anh. Tôi tên là Đinh Nguyên, nếu anh nể mặt tôi thì chúng ta kết bạn. Anh thấy sao?"

Đinh Nguyên có cảm giác như thể anh ta vừa chết đi sống lại vậy. Nếu ông lão kia chết ở buổi đấu giá hôm nay, trong vòng không tới một ngày toàn bộ nhà họ Đinh sẽ chết thảm.

Người ngăn cản thảm án này xảy ra chính là thanh niên trẻ tuổi này, hiện giờ Đinh Nguyên chỉ hận không thể nhào tới hôn Trần Dương mấy cái.

"Xin chào, tôi tên là Trần Dương!"

Trần Dương mỉm cười rồi giơ tay ra.

Ấn tượng của anh về Đinh Nguyên không xấu, ít ra cách Đinh Nguyên nói chuyện không hề vênh váo hung hăng, cao cao tại thượng như mấy hạng công tử bột khác. Đinh Nguyên là một người bản lĩnh đáng để kết giao.

Đúng như dự đoán hai người nói chuyện mấy câu liền cảm thấy người kia rất hợp tính mình, chỉ hận bọn họ gặp nhau quá muộn.

"Phải rồi anh Đinh, hai ông cháu vừa rồi rốt cuộc là ai vậy? Tại sao anh vừa nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô gái kia..."

"Xuỵt!"

Trần Dương còn chưa dứt lời thì Đinh Nguyên đã ra hiệu cho anh đừng nói gì cả.

"Tới đây Tiểu Dương, chúng ta qua một bên nói chuyện." Đinh Nguyên kéo Trần Dương tới một góc không có người rồi nghiêm túc nói: "Hai người vừa rồi có thân phận không hề đơn giản. Tiểu Dương, anh có biết Thần Long giáo không?"

Thần Long giáo?

Trần Dương ngẩn người, chẳng lẽ là Thần Long giáo trong "Lộc Đỉnh Ký" ư?

"Thần Long giáo này không phải Thần Long giáo đó." Đinh Nguyên nói: "Thật ra thầy Kim cũng là đệ tử tục gia của sáu môn phái lớn. Thần Long giáo trong tiểu thuyết của ông ấy lấy cảm hứng từ chính Thần Long giáo này."

"Thì ra là như vậy!" Trần Dương gật gù hiểu ra.

Trên đời này có hai tà giáo lớn, một là Nhật Nguyệt Thần giáo, một là Thần Long giáo. Mặc dù đệ tử của Thần Long giáo không nhiều như Nhật Nguyệt Thần giáo nhưng thực lực lại rất giỏi, bọn họ đi theo con đường tinh anh.

Hơn nữa nghe nói phần lớn người của Thần Long giáo đều là tu sĩ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên. Hành động kỳ quái của bọn họ rất kỳ lạ, khi chính khi tà, khi thì giết người lúc lại cứu người tất cả chỉ trong một ý nghĩ. Cách làm việc của bọn họ rất tàn nhẫn, có thù tất báo.

Ai dám giết đệ tử của Thần Long giáo, nhất định sẽ bị Thần Long giáo điên cuồng trả thù đến khi chết mới thôi.

Vì vậy toàn bộ người của giới tu luyện đều rất thận trọng khi nhắc tới Thần Long giáo.

Giới thiệu Thần Long giáo xong, Đinh Nguyên lại nói tiếp: "Hai ông cháu vừa rồi có địa vị rất cao trong Thần Long giáo, bởi vì cô gái kia đeo nhẫn Hắc Kim Thần Long. Theo giang hồ đồn đại thì đệ tử bình thường của Thần Long giáo đều đeo nhẫn Bạch Xà làm từ bạc trắng."

Đinh Nguyên nói xong, Trần Dương cũng hình dung ra đại khái về Thần Long giáo rồi.

Hai người nói chuyện xong thì buổi đấu giá cũng sắp kết thúc.

Trong cánh gà, Đinh Nguyên đưa cho Trần Dương một hộp quà. Trần Dương mở ra xem, bên trong là một mảnh ngọc bội màu vàng: "Tiểu Dương, đây là chút tâm ý của tôi coi như quà cảm ơn, anh nhận đi."

Nói xong Đinh Nguyên đứng dậy: "Buổi đấu giá kết thúc rồi, tôi phải đi giải quyết công việc trước đây. Lần sau tôi sẽ mời anh ăn cơm!"

Trần Dương cũng không làm khách, anh nhận miếng ngọc bội kia. Miếng ngọc bội kia không tệ, là đồ từ thời nhà Minh có giá trị khoảng ba triệu tệ.

Cầm hộp quà, Trần Dương quay về phòng đấu giá. Anh tiện tay để hộp quà sau ghế.

Hôm qua Lam Khê đâm hỏng xe, đến xế chiều hôm nay mới sửa xong. Nhân viên cửa hàng sửa xe lái xe tới, Trần Dương tiện tay cho anh ta hai trăm tệ.

Sau khi nổ máy, Trần Dương cảm thấy động cơ xe phát ra tiếng động khác thường. Xem ra phải đem xe đi bảo dưỡng rồi.

Đúng lúc Trần Dương lái xe tới cửa thu phí thì chạm mặt Ngô Dung và Từ Tiểu Nhu, Từ Kiến Quốc.

Thấy Trần Dương lái xe Mercedes-Benz S-Class, lại còn là hàng nhập khẩu, Ngô Dung không khỏi sững sờ. Anh ta hạ kính xe xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: "Được đấy nhỉ, đây là xe của vợ anh đấy à?"

Đồ ngu này, tại sao ở đâu cũng thấy anh ta thế? Loại người như Ngô Dung, Trần Dương cũng lười chẳng muốn giữ mặt mũi cho anh ta: "Anh nói sai rồi, đây là xe của tôi. Tôi là kiểu người khiêm tốn nên chỉ mua một chiếc Mercedes-Benz S-Class nhập khẩu thôi."

Trời ạ, đi xe Mercedes-Benz S-Class mà nói là khiêm tốn?

Vì cửa ra bị kẹt nên rất nhiều người đang dừng xe ở đây. Giọng nói của Trần Dương khá lớn khiến mỗi chủ xe đều ngó đầu ra nhìn về phía anh.

Cùng lúc đó, Từ Kiến Quốc đang ngồi trong xe của Ngô Dung lắc đầu.

Tên Trần Dương này cũng chẳng phải kẻ nào xa lạ. Cả thành phố Tây Xuyên có ai mà không biết anh ta là tên ở rể nhà họ Tô?

Dựa vào anh ta mà mua được Mercedes nhập khẩu?

Nói đùa gì thế, kẻ không đứng đắn không có công việc đáng coi trọng như anh ta làm sao có thể xứng với viên ngọc quý trên tay ông ta cơ chứ?

"Ha ha ha, thật là buồn cười chết mất!"

Ngô Dung cười ha hả mà nói: "Anh thật biết khoác lác, nếu đây thật sự là xe của anh thì tại sao vừa rồi ở phòng đấu giá đến một món đồ anh cũng không mua? Chẳng phải là vì không có tiền sao, anh giả vờ gì chứ?"

Ngô Dung vừa nói xong thì nhìn thấy Mễ Tuyết đi giày cao gót chầm chậm chạy tới trước xe của Trần Dương.

"Tổng giám đốc, đây là Thiên Không Chi Thành lần này chúng ta giành được!"

Bên ngoài cửa xe, Mễ Tuyết cung kính đưa hộp Thiên Không Chi Thành được đóng gói cẩn thận cho Trần Dương. Vừa rồi cô lén lút đeo thử Thiên Không Chi Thành rồi chụp vài tấm ảnh, chỉ như vậy thôi là cô đã thỏa mãn rồi.

Trần Dương nhận lấy chiếc hộp rồi gật đầu nói: "Được, không có chuyện gì nữa. Cô bắt xe về nhà đi, chi phí phía công ty sẽ chi trả!"

"Vâng, tổng giám đốc!"

Mễ Tuyết cúi người rồi bắt xe rời khỏi phòng đấu giá.

Chuyện này bị Ngô Dung nhìn thấy khiến anh ta không khỏi bối rối.

Người...người đẹp này chẳng phải là Mễ tiểu thư vừa rồi giành được Thiên Không Chi Thành sao? Cô...cô ấy gọi Trần Dương là tổng giám đốc?

Sắc mặt Ngô Dung đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, sao...sao có thể như vậy được?

Trần Dương không phải tên phế vật ở rể nhà họ Tô ư?

Tại sao chớp mắt một cái đã biến thành tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu?

Không...không thể nào!

Ngô Dung không tin, nhưng đây là chuyện anh ta tận mắt chứng kiến, chính tai nghe được. Có thế nào Ngô Dung cũng không tin nổi tất cả đều là sự thật không thể chối cãi.

Trần Dương thật sự là tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu.

Thân phận của Trần Dương đột ngột thay đổi khiến Ngô Dung ngơ ngác nhìn anh không nói nên lời.

Không chỉ mình Ngô Dung cảm thấy mông lung, Từ Tiểu Nhu cũng cực kỳ kinh ngạc: "Trần...Trần Dương, anh, anh là tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu sao?

Cô cực kỳ nghi ngờ, đây là chuyện không thể nào. Cô chưa từng nghe Trần Dương nhắc tới chuyện này!

Hơn nữa toàn bộ thành phố Tây Xuyên có ai không biết Trần Dương là tên phế vật ở rể nhà họ Tô, cả ngày hết ăn lại ngủ. Tại sao...đột nhiên lại biết thành tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu?

Trần Dương nhún vai, nói: "Trước đây Huyễn Ngu là sản nghiệp nhà họ Trần, chỉ là hiện giờ tôi và nhà họ Trần đã không liên quan gì nữa rồi. Tôi bị trục xuất khỏi gia tộc."

Nói xong, Trần Dương cầm hộp quà lên: "Thiên Không Chi Thành này, tặng cho cô!"

"Cái gì? Tặng cho tôi?"

Từ Tiểu Nhu ôm ngực, tim cô đột nhiên đập mạnh, khuôn mặt tươi cười ửng hồng.

Từ Kiến Quốc đang ngồi ở hàng ghế phía sau cũng không khỏi hoảng hồn!

Tên...tên nhóc ranh này tặng chiếc dây chuyền trị giá một trăm ba mươi triệu cho...cho con gái ông ta?