Long Tế Chí Tôn

Chương 177




Trần Dương hất tay Tô Diệu ra, lạnh lùng nhìn cô rồi nói: "Bây giờ cô biết sai thì muộn rồi! Tối hôm qua khi Thiên Bá định đưa cô đi, thì cô làm cái gì? Tên Thẩm Lãng đó căn bản không phải người tốt lành gì, cô chẳng những không đi, còn trách Thiên Bá chõ mõm vào chuyện của cô”.

Những câu chất vấn của Trần Dương, khiến trong lòng Tô Diệu cảm thấy rất hổ thẹn, thế nhưng cô vẫn cứ tức giận, giải thích: "Em xin lỗi cũng xin lỗi rồi, anh còn muốn gì nữa! Tại sao anh cứ bênh người ngoài? Nếu em biết Thẩm Lãng là người như vậy thì sẽ xảy ra chuyện này chắc? Hơn nữa, Thẩm Lãng đã tặng hàng trăm nghìn tệ tiền quà trong lúc em livestream, một người hâm mộ như hắn xin được gặp mặt em, làm sao em có thể từ chối được, từ chối thì sau này làm sao em livestream được nữa".

Trần Dương nghe cô vẫn còn ngụy biện, trong lòng cảm thấy thất vọng vô cùng.

Nghĩ đến chuyện gặp phải trong khoảng thời gian này, Tô Diệu không kìm được khóc thút thít, đôi mắt bỗng ngấn lệ: "Anh có biết em đã bị bà đuổi khỏi gia tộc không, lúc em cần anh nhất thì anh ở đâu? Anh đã giúp được em cái gì? Từ khi anh xuất hiện đến giờ anh chỉ trách móc em, mắng mỏ em..."

Nói rồi, nước mắt cô lã chã rơi xuống.

Nếu là trước đây, Trần Dương sẽ cảm thấy đau lòng.

Nhưng bây giờ, Trần Dương lại thờ ơ với nước mắt của cô.

Mặt anh không chút dao động nói: "Cô nói tôi không giúp cô? Ha ha, cô nghĩ rằng vì sao cô có thể nổi tiếng? Thẩm Lãng tiêu bao nhiêu tiền chứ? Còn chẳng bằng số lẻ tôi đưa cho cô!"

Trần Dương vừa dứt lời, Tô Diệu đã nín khóc, nước mắt lưng tròng nhìn Trần Dương, vẻ mặt u sầu.

Lập tức, cơ thể của cô run lên, cô đột nhiên nghĩ tới cái tên Diệu Dương ở đầu bảng.

Diệu Dương, Diệu Dương... Tô Diệu, Trần Dương, đây không phải tên cô và Trần Dương kết hợp lại sao!

Trần Dương, Trần Dương chính là Diệu Dương!

Trong lòng Tô Diệu dâng lên một trận sóng lớn hoảng loạn, kéo theo sau chính là hối hận, sao cô có thể ngu ngốc như vậy, cái tên rõ ràng như vậy mà cô không hề nghĩ tới!

"Sao em lại ngốc như vậy chứ, Trần Dương, em sai rồi, anh tha thứ cho em đi!" Tô Diệu ôm cánh tay Trần Dương, đau khổ khẩn cầu.

"Tha thứ? Tôi làm sao tha thứ cho cô được! Vì cô mà cả nửa đời sau của Thiên Bá sẽ phải ngồi trên xe lăn, anh ấy bị Thẩm Lãng đánh cho tàn phế rồi, tàn phế rồi cô có biết không!" Trần Dương hất tay cô ra, lái xe đi thẳng, không ngoái đầu lại nhìn cô dù chỉ một lần.

"Trần Dương... Đừng bỏ rơi em!"

Tô Diệu khóc rũ rượi.

Cô không nhớ mình về nhà bằng cách nào, thần trí cứ như trên mây.

Cô tự giam mình trong phòng, nhớ lại những gì đã xảy ra trong hai ngày qua, trong lòng hối hận vô cùng.

Khi Lý Thiên Bá đến kéo mình đi, tại sao mình lại bị ma xui quỷ khiến thế nào mà không đi chứ?

Nghĩ đến đây, Tô Diệu cảm thấy hối hận không nói nên lời.

Nhưng mà, không phải Trần Dương trộm đồ nên bị đi tù sao? Tại sao anh ấy lại ra ngoài sớm như vậy, còn nữa…anh ấy tìm đâu ra nhiều người như vậy?

...

Thành phố Tây Xuyên nói lớn không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, chuyện đại công tử Thẩm Lãng nhà họ Thẩm bị chém trong quán bar Shepherd, sau một đêm đã lan ra khắp thành phố Tây Xuyên.

Nghe kể, đại thiếu gia họ Thẩm đã bị chém hơn bốn trăm nhát dao, toàn thân bị chém cho tan xương nát thịt rồi, điều rợn người chính là mỗi vết chém đều tránh được yếu điểm.

Thậm chí còn nghe nói, của quý của đại thiếu gia họ Thẩm đã bị cắt mất, đồng nghĩa với việc giờ hắn ta chẳng khác nào thái giám.

Không hiểu mối thâm thù này lớn đến như nào, tới mức phải ra tay ác như vậy, dù muốn giết cũng không nhất thiết phải hành hạ người ta như thế.

Nghe nói sau khi được đưa đến bệnh viện, Thẩm Lãng cấp cứu một ngày một đêm, hiện tại đã là ngày thứ ba, vẫn còn nằm trong phòng ICU tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Những người nghe tin đồn này không khỏi sợ tới nổi da gà, họ cũng thầm kinh hãi, chuyện này là ai làm, tại sao không thể điều tra ra được?

Nhưng mà, dám ra tay với người của nhà họ Thẩm như thế, thì chắc chắn là kẻ thù của nhà họ Thẩm.

Nhà họ Thẩm là một nhà danh giá, gia tộc bình thường nào có thể so sánh!

Ngoài vụ việc thiếu gia nhà họ Thẩm bị chém trọng thương, còn một chuyện khác được quan tâm.

Đó chính là hôm qua Học viện Lục Phái đã mở cửa tuyển sinh rồi.

Học viện Lục Phái do phái Võ Đang lãnh đạo và được thành lập cùng với năm phái lớn khác, người đảm nhiệm chức hiệu trưởng của học viện là Trương Viễn Kiều của phái Võ Đang.

Trương Viễn Kiều là con trai của tông sư Trương Bất Tứ, và cũng là đại đệ tử đương đại của phái Võ Đang, ở phái Võ Đang, và thậm chí cả trên giang hồ, ông ta cũng là người đức cao vọng trọng.

Giáo viên của học viện Lục Phái cũng là các trưởng lão tới từ sáu môn phái, trường được bảo vệ bởi đệ tử của sau môn phái, không ngoa khi nói Học viện Lục Phái là nơi an toàn nhất ở thành phố Tây Xuyên này, không đâu sánh bằng!

Học viện lục phải chỉ chọn thiên tài tu luyện, không ngừng gửi những nhân tài mới cho sáu môn phái, hơn nữa họ có thiên phú xuất sắc, một khi đã vào Học viện Lục Pháo, bọn họ chính là đệ tử nội môn!

Đệ tử nội môn chính là trung tâm của môn phái, đệ tử ngoại môn hoàn toàn không thể so sánh.

Hằng tháng không chỉ có linh đan diệu dược hỗ trợ tu luyện, gia tộc của họ cũng sẽ được môn phái che chở, đây quả thực là một bước lên tiên.

Thử hỏi, gia tộc nào không bị hấp dẫn cơ chứ, chuyện này liên quan đến sự phồn vinh kéo dài của gia tộc đó.

Thế là khi Học viện Lục Phái thành lập, cả thành phố Tây Xuyên đều sôi sùng sục.

Phàm là nhà nào có chút điều kiện,

Thì đều ước có thể đưa con của mình vào trong đó.

Đặc biệt những gia tộc ở thành phố Tây Xuyên này vô cùng khôn khéo, làm sao có thể bỏ qua cơ hội khiến cho gia tộc càng thêm vững mạnh này được.

Vì vậy, chưa đến một ngày, đã có hàng chục nghìn người ở thành phố Tây Xuyên đăng ký vào Học viện Lục Phái!

Ngay cả những gia tộc ở một số thành phố xung quanh cũng hay tin, rồi đưa con em của gia tộc mình qua.

Không ngoa khi nói rằng chỉ chưa đầy một ngày, Học viện Lục Phái đã trở thành học viện lớn nhất thành phố Tây Xuyên!

Hiệu trưởng của các trường cao đẳng và đại học khác ở thành phố Tây Xuyên đều vô cùng ghen tị, nhưng họ biết rằng thành công của Học viện Lục Phái không thể sao chép được, dù sao thì bọn họ cũng không có bản lĩnh lớn tới nỗi mời được trưởng lão của cả sáu môn phái lớn tới dạy học.

Cùng lúc đó, ở bệnh viện Nhân Dân số Năm thành phố Tây Xuyên.

Tống Huyên ngồi trước giường bệnh, nói chuyện với Lý Thiên Bá, kể cho anh ấy nghe về những chuyện đã xảy ra ở Tây Xuyên trong hai ngày qua.

Mặc dù cô ấy tỏ ra rất bình thường, nhưng trong lòng cô lại vô cùng lo lắng, hôm nay viện trưởng Lam kéo cô sang một bên nói với cô rằng Lý Thiên Bá không thể đứng dậy được, mặc dù dây chằng ở chân đã nối, nhưng dây thần kinh đã bị tổn thương, không thể bình phục dễ dàng được.

Vì vậy, Lam Khê nói với cô ấy, rằng hãy chuẩn bị tinh thần nếu Lý Thiên Bá cả đời này không thể đứng dậy được.

Sau khi nghe những lời của Lam Khê, Tống Huyên không khóc mà chỉ yên lặng ở bên cạnh Lý Thiên Bá, cô ấy tin rằng điều kỳ diệu sẽ xảy ra, chồng của cô nhất định có thể đứng lên một lần nữa.

"Thiên Bá, viện trưởng Lâm đã nói với em là chỉ cần hồi phục tốt, vẫn có khả năng đứng dậy được rất lớn.", Tống Huyên nhẹ giọng an ủi, chỉ là khi nói ra lời này, trong lòng cô lại không có chút cảm giác nào.

Lý Thiên Bá chỉ cười, không nói gì.

Anh ấy biết rất rõ, gân chân của mình đã bị chém đứt, muốn đứng dậy không thể dễ dàng như vậy.

Nhưng mà, Lý Thiên Bá không hối hận chút nào.

Nếu gặp phải chuyện như vậy một lần nữa, anh ta vẫn sẽ ra mặt.

Anh ta không thể nhìn vợ của anh em mình bị kẻ khốn làm nhục.

Không khí trong phòng bệnh trở nên có hơi nặng nề, khiến người ta thấy hơi bí bách, ngay lúc Tống Huyên đang định trêu chọc Lý Thiên Bá, thì điện thoại di động của cô ấy vang lên.

"A lô, có chuyện gì thế!"

Tống Huyên bước đến bên cửa sổ nghe điện thoại.

"Chị cả, có tin tốt..."

"Cái gì, em nói cái gì! Tốt quá, thật tốt quá!"

"Sao thế?", Thấy Tống Huyên kích động như vậy, Lý Thiên Bá không khỏi tò mò hỏi.

Tống Huyên cúp điện thoại, bước tới trước mặt Lý Thiên Bá, mừng rỡ nói: "Đàn em gọi điện nói với em, tên Thẩm Lãng kia đã bị chém tới bốn trăm nhát dao trong quán bar Shepherd, đến cả của quý cũng bị chém đứt, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu".

"Haha, tuyệt vời, đúng là quả báo!"

Cái gì?

Thẩm Lãng bị chém hơn 400 nhát dao, đến cả của quý cũng bị chém đứt? Vậy thì... hắn không phải thành thái giám rồi hả?

Lý Thiên Bá sững sờ, lập tức dùng sức hít một hơi, lại nói: "Tốt tốt tốt!"

Cơn giận trong lòng anh cuối cùng cũng nguôi đi không ít, nhưng mà ai lại to gan như vậy, dám chém cả của quý của thiếu gia nhà họ Thẩm.

Tống Huyên lắc đầu: "Bọn họ nói là không biết, nghe nói bây giờ cả thành phố Tây Xuyên đều đang bàn tán chuyện này, bọn họ cũng đang đoán xem rốt cuộc là ai ra tay, thật sự là quá vừa lòng người, em đoán, tên Thẩm Lãng này quá ngang ngược nên đã chọc phải người không nên chọc rồi".

Lý Thiên Bá gật đầu, không nói gì, những gì Tống Huyên thực ra trùng khớp với những gì anh ta nghĩ, đang lúc Lý Thiên Bá định nói, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.

Hóa ra là Trần Dương đang vội vội vàng vàng đi vào, cầm trên tay hai miếng cao dán màu đen, bước tới trước giường bệnh: "Thiên Bá, mau bôi miếng cao này vào".

"Đây là loại thuốc cao gì thế, mùi khó chịu quá!", Tống Huyên bóp mũi nói.

"Tiểu Dương, chân của tôi còn đang băng..."

Chưa kịp nói xong, Trần Dương đã tháo băng trên chân anh ta ra, sau đó dán thuốc cao lên.

Ngay sau khi bôi thuốc cao, từ vết thương kéo đến một cơn đau dữ dội.

"Ưm!"

Lý Thiên Bá hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt đau xót nói: "Tiểu Dương, cậu bôi cao gì cho tôi thế? Sao lại châm chích như vậy, mùi còn nồng như thế!"

"Châm chích, châm chích là đúng rồi, thuốc cao này là thần dược, nó còn có một cái tên mà nói ra thì chắc chắn anh từng nghe qua.", Trần Dương cười bí hiểm nói: "Muốn biết thuốc cao này tên là gì không?"

Tên là gì?

"Này nha, anh đừng có vòng vo nữa!", Tống Huyên ở một bên nói.

"Hì hì, thuốc cao này tên là “Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao”!"

"Cái gì, Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao?"