Long Tế Chí Tôn

Chương 209




Khuê Tử sợ đến hồn bay phách lạc, dù anh ta có ngu xuẩn đến đâu thì cũng biết Hương chủ có mối quan hệ mật thiết với hai người phụ nữ này!

Trần Dương cau mày: "Còn không mau thả mẹ vợ tôi ra?"

Sao cơ!

Người phụ nữ này... là mẹ vợ của Hương chủ!

Hai gã đàn ông vạm vỡ đang kéo Đường Tĩnh vội vàng quỳ xuống, không ngừng khấu đầu lạy tạ: "Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết...”

Đường Tĩnh cũng bị sốc, bà ta chết trân tại chỗ, nhất thời không biết nói gì!

Trần Dương nhìn Khuê Tử nói: "Nói đi, có chuyện gì vậy!"

Từ sau khi đề bạt Khuê Tử lên làm Phó hương chủ, anh cũng không mấy bận tâm, nhưng bây giờ Khuê Tử lại dẫn theo đệ tử của Thần Long Giáo đến bệnh viện, còn khống chế Đường Tĩnh, chắc chắc là có vấn đề.

"Hương chủ, tôi...”

Khuê Tử lắp bắp không nói nên lời, chẳng nhẽ lại nói với Hương chủ là anh ta ép buộc Hương chủ phu nhân đến Cục quản lý nhà đất để chuyển nhượng nhà?

Thấy Khuê Tử không lên tiếng, Tô Diệu đang nằm trên giường bệnh xấu hổ nói: "Chồng, bọn họ muốn cướp nhà của chúng ta đấy!"

Cái gì?

Cướp nhà?

Nghe vậy, Trần Dương sửng sốt, nhìn Tô Diệu một cách khó hiểu.

Lúc này Tô Diệu mới kể lại chuyện vừa xảy ra ban nãy.

Chết tiệt!

Chết chắc rồi!

Lúc này, lưng Khuê Tử ướt đẫm mồ hôi! Đen thật! Tính sổ đúng ngay Hương chủ phu nhân!

Cái này được coi là vô lễ, Thần Long Giáo vô cùng quy củ và nghiêm khắc, đây thực sự được coi là trọng tội rồi!

Anh ta nghĩ nát óc làm thế nào để được Hương chủ tha tội!

Anh ta đã là đệ tử Thần Long Giáo từ rất lâu rồi, một khi đã được đề bạt lên làm Phó hương chủ, anh ta không muốn bị giáng cấp!

Trong khi Khuê Tử đang nghĩ cách thoát tội, Trần Dương lại thở dài.

Mẹ vợ mình đúng là hết thuốc chữa!

Con gái bị thương nặng phải nhập viện, thế mà bà ta vẫn còn tâm trí ra ngoài đánh mạt chược cả đêm!

Cạn lời!

Mặc dù hành động của Khuê Tử là quá đáng, nhưng suy cho cùng nợ vẫn là nợ, mà nợ thì phải trả! "Khuê Tử, cho tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển tiền cho cậu!"

Thấy Trần Dương trả nợ thay mình, Đường Tĩnh lập tức trở mặt, vội nói: "Cậu gì ơi, cậu ta là con rể của tôi, cậu ta thay tôi trả nợ, cậu đòi cậu ta ấy, đòi cậu ta là được rồi...”

Phịch!

Đường Tĩnh chưa kịp nói xong, chân Khuê Tử đã mềm nhũn ra, khuỵu xuống đất!

Anh ta kinh hãi nhìn Trần Dương, nói: "Hương chủ, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi có to gan lớn mật đến đâu thì cũng không dám đòi tiền nữa...”

Lúc này anh ta đã sợ lắm rồi, Hương chủ định giáng chức anh ta sao?

Gì vậy!

Mọi người trong phòng đều vô cùng hoảng sợ!

Nhất là Vương Ngọc Hoa, não cô ta từ chối hoạt động, tại sao chồng cô ta lại quỳ gối trước mặt con rể Đường Tĩnh chứ, còn gọi cậu ta là Hương chủ nữa?

Con rể của Đường Tĩnh không phải chỉ là một thằng ở rể sao?

“Chồng, anh điên rồi à, mau đứng dậy đi!”, Vương Ngọc Hoa kéo Khuê Tử đứng lên, không những không kéo lên được mà còn bị Khuê Tử lôi xuống.

Vật lộn một lúc, cô ta cũng quỳ luôn.

Khoảnh khắc đầu gối cô ta chạm sàn, một cơn đau thấu tim từ đầu gối cô ta truyền đến, đau đến chảy cả nước mắt.

“Mau quỳ xuống, con đàn bà thối tha này!”, Khuê Tử giơ tay tát vào mặt Vương Ngọc Hoa: “Mau gọi Hương chủ đi!”

Vương Ngọc Hoa đần mặt, nhất thời quên cả khóc.

Lúc này Tô Diệu ở trên giường bệnh nhìn Trần Dương chăm chú, vô cùng kích động.

Người đàn ông này còn giấu cô chuyện gì nữa đây?

Nhớ lại điều bất ngờ mà anh đã dành cho mình trên đường Miếu Hội vài ngày trước, cô chạm vào chiếc nhẫn "sự chúc phúc của Venus" đang đeo trên tay, cảm thấy lâng lâng khó tả.

"Có ăn thì có trả, nợ tiền thì phải trả, đấy là đạo lý hiển nhiên”.

Trần Dương không phải là người ỷ mạnh hiếp yếu, mặc dù Khuê Tử là thuộc hạ của anh, nhưng làm người nhất định phải công minh.

Công ra công, tư ra tư, không thể lẫn lộn.

Nếu không, sau này ai còn nghe theo anh nữa? Sau này anh làm sao mà nói được thuộc hạ của Thần Long Giáo nữa?

“Hương chủ, thuộc hạ đã sai rồi, số tiền này không cần phải trả đâu ạ”, Khuê Tử lúc này càng chắc chắn rằng Hương chủ sẽ giáng cấp anh ta.

Vương Ngọc Hoa lúc này mới hoàn hồn, cô ta tức giận nói: "Ba triệu đấy là tôi thắng được, sao lại nói không cần trả, cậu ta cũng chỉ là một thằng ở rể, anh sợ cái gì chứ, anh không dám đòi, thì tôi sẽ đòi!"

Sau đó, cô ta lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng trong túi xách của mình ra và ném nó xuống trước mặt Trần Dương.

Hành động này của Vương Ngọc Hoa khiến cho Khuê Tử mặt cắt không còn giọt máu.

Bép Bép Bép!

“Con đàn bà thối tha này, câm ngay cho tao!”, Khuê Tử giơ tay tát liên hồi vào mặt Vương Ngọc Hoa, khiến khuôn mặt cô ta sưng vù lên, sau đó Khuê Tử không ngừng khấu đầu tạ lỗi với Trần Dương: “Hương chủ, vợ tôi không hiểu chuyện... Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..."

"Cộc cộc cộc!"

Nói rồi, anh ta dùng một tay túm cổ Vương Ngọc Hoa, không ngừng đập đầu cô ta xuống đất.

Nhất là những người đi cùng anh ta, sợ đến mức sắp khóc cả rồi.

Mạo phạm đến Hương chủ phu nhân, mẹ vợ Hương chủ là trọng tội.

Nếu bị truy cứu thì chắc chắc sẽ bị xử chết!

"Hương chủ, xin tha mạng, xin tha mạng!"

"Cộc cộc cộc!"

Tiếng cộc cộc khấu đầu vang khắp phòng, dù chỉ là vài cái, nhưng sàn nhà đã nhuộm một màu đỏ tươi, điều này cho thấy Khuê Tử và những người khác khấu đầu mạnh như thế nào.

Muốn khấu đầu đến chết à!

“Được rồi, dậy đi!”, Trần Dương sốt ruột nói.

Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này, hai người phụ nữ phía sau Vương Ngọc Hoa sợ vãi đái, hoảng loạn nói: "Đường Tĩnh, chúng tôi không liên quan, chúng tôi về trước nhé, không quấy rầy con gái của bà nghỉ ngơi nữa...còn một trăm nghìn đó, không...không cần trả nữa đâu…"

Nói xong hai người rời đi như chạy trốn.

Đường Tĩnh ngẩn ra, hai mụ này không cần tiền nữa sao.

Điều này khiến não bà ta như ngừng hoạt động.

Trần Dương xua tay cho người khác rời đi và cho Khuê Tử đứng lên.

Mặt Khuê Tử bê bết máu, trên tay anh ta là Vương Ngọc Hoa, cô ta đã ngất đi từ lâu.

Khi thấy vậy, Trần Dương nói: "Để bác sĩ khám cho vợ cậu trước đã!"

“Cảm ơn… cảm ơn Hương chủ!”, vừa nói, Khuê Tử vừa định quỳ xuống một lần nữa, Trần Dương liền ngăn lại.

“Đi đi!”, Trần Dương nói: “Lo cho vợ xong thì tới tìm tôi!”

“Vâng, Hương chủ!”, tim Khuê Tử đập mạnh, có vẻ như Hương chủ vẫn chưa tha thứ cho anh ta.

Sau khoảng nửa giờ, Khuê Tử đã trở lại.

Lúc này máu trên mặt anh ta đã khô lại, máu đen dính trên mặt anh ta trông rất thê thảm.

Trần Dương hiểu được suy nghĩ của anh ta ngay lập tức, nhưng anh cũng không phá vỡ nó.

Vừa đến, Khuê Tử đã quỳ xuống: "Hương chủ, thuộc hạ có vô số lỗi lầm trong chuyện này, tất cả đều là lỗi của thuộc hạ, xin người hãy trừng phạt thuộc hạ đi ạ!"

“Được rồi, đứng dậy đi”, Trần Dương đỡ Khuê Tử dậy và nói: “Tuy rằng mẹ tôi là người sai trước, nhưng những gì cậu làm là thiếu suy nghĩ! Như này đi, sau khi về đàn khẩu cậu hãy tự phạt mình 30 roi”.

Nói xong, Trần Dương suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Còn nữa, cậu về truyền lệnh của tôi, bất cứ ai trong giáo phái của mình cậy mạnh ức hiếp dân lành, tôi tuyệt đối không tha!"

"Tuân lệnh!"

Khuê Tử cung kính cúi đầu trước Trần Dương, lúc này tâm trí Khuê Tử mới được thả lỏng, Hương chủ đã trừng phạt mình rồi nên sự việc lần này cũng được coi như là không bị truy cứu nữa.

Ba mươi roi là quá nhẹ đối với người đã vi phạm luật lệ của giáo phái, Khuê Tử cảm thấy vừa biết ơn vừa xấu hổ.

Mặc dù Thần Long Giáo và Nhật Nguyệt Thần Giáo là tà giáo, nhưng Trần Dương không cho phép họ bắt nạt kẻ yếu, ít nhất là trong khu vực anh tiếp quản.

Có một câu nói như này, chuyện của giang hồ, giang hồ quản nhưng một khi đã liên lụy đến người dân thì chính là đã đi ngược lại đạo lý của giang hồ.

Có vẻ như sẽ phải bớt chút thời gian để nói với bên Nhật Nguyệt Thần Giáo rồi.

Sau khi dặn dò xong, Trần Dương hỏi: "Khuê Tử, cậu có nhớ nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam không?"

Nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam?

Khuê Tử suy nghĩ một chút, sau đó thận trọng nói: "Nhà họ Thẩm này tuy thực lực đúng là mạnh đấy nhưng cũng chỉ là Thế gia hạng hai thôi!"

Thế gia hạng hai?

Ánh mắt Trần Dương tràn đầy sát khí: "Dù có là quý tộc hay đại gia gì đi chăng nữa, hắn dám làm hại vợ tôi, tôi sẽ tuyệt đối không tha”.

Cùng với đó, cơ thể Trần Dương tỏa ra luồng sức mạnh của Tiên Thiên viên mãn.

Cảm nhận được luồng sức mạnh tỏa ra từ Trần Dương, Khuê Tử vô cùng kinh ngạc, anh ta không ngờ rằng cấp bậc tu luyện của Trần Dương lại cao như vậy.

Lúc này Khuê Tử đã hoàn toàn bái phục, kẻ yếu tôn thờ kẻ mạnh, đây là bản năng!

"Tuân lệnh, Hương chủ!"

Trần Dương thu khí về, dặn dò: "Tám giờ tối nay, triệu tập tất cả các anh em về Đàn Khẩu”.

"Vâng, thuộc hạ tuân lệnh!"