Long Tế Chí Tôn

Chương 216




“Thật là nực cười quá đi, một thằng học nghề cỏn con, vắt mũi chưa sạch, mau cút xuống đây đi, đừng làm mất mặt thêm nữa! Những người khác họ cũng xong hết rồi, còn ở trên đó mà giả thần giả quỷ hả! Mày không sợ làm trò cười hay sao!”, Tào Bảo hô lớn về phía Trần Dương.

“Ha ha, đúng là nực cười, theo như tôi thấy, thằng nhãi này chỉ giỏi lòe thiên hạ!”, lúc này Sở Thâm cũng hô lên: “Mau cút xuống đi, đừng làm mất mặt cô giáo Ôn!”

“Mau cút xuống!”

“Cút xuống đi…”

Một số người quen biết Trần Dương đều nối nhau hô lớn.

“Tào Bảo, anh im miệng đi được không?”, tâm trạng Vu Lan lúc này hết sức không vui, nhất là sau khi nghe được những lời người nhà họ Trần nói, những lời đó, cứ quanh đi quẩn lại trong đầu cô ấy, dù có thể nào cô ấy cũng không tin đó là sự thật.

“Lan Lan, sao em cứ nằng nặc bênh cái thằng chạn vương đó thế, rốt cuộc ai mới là bạn trai của em hả!”, Tào Bảo tức giận, đã đến nước này rồi mà Vu Lan vẫn bênh Trần Dương chằm chặp.

“Chúng ta đã chia…”

“Đã hết giờ!”

Vu Lan vừa định nói “Chúng ta đã chia tay rồi”, thì tiếng của MC dẫn chương trình cắt đứt giọng nói của cô ấy.

Tất cả mọi người đều đổ ánh mắt về bàn số 88.

“Keng!”

Vào khoảnh khắc người dẫn chương trình tuyên bố hết giờ thì Trần Dương cũng tắt lửa, rung chuông.

Thời gian vừa vặn!

Trong giây lát, toàn bộ quảng trường trở nên yên tĩnh không tiếng động!

Mẹ khỉ, thằng nhãi này đã gõ chuông sao, không lẽ hắn đã sắc xong?

Ôn Nhu tim đập chân run, cô ấy vừa ngạc nhiên, vui mừng nhưng cũng lo lắng, chẳng lẽ Trần Dương đã sắc xong thật?

Vừa rồi Trần Dương đã chọn lấy 30 vị thuốc, cô ấy cũng không ôm nhiều hy vọng, như cô ấy cũng mới chỉ dám dùng đến 15 vị.

Dược Lực để có thể dung hợp 30 vị thuốc, chả khác nào chuyện nằm mơ mới dám nghĩ tới?

Nhưng dáng vẻ của Trần Dương thì lại vô cùng tự tin, khiến cô ấy không tin không được.

Trần Dương nhìn về phía Ôn Nhu để muốn cô ấy thả lỏng, sau đó anh chậm rãi từng bước bê vạc sắc thuốc đến trước hội đồng giám khảo.

Lúc này, nữ MC vội vàng đem micro qua, Trần Dương nhận lấy micro nói: “Kính chào các vị giám khảo, tôi tên là Trần Dương, là học trò của thầy chế thuốc số 88, lần này tôi chế Tẩy Tuỷ Thang!”

“Cái gì? Tẩy Tuỷ Thang!”

“Cút xuống cho tôi, cậu ở đây ăn nói lăng nhăng gì thế!”, lúc này trưởng lão phái Hoa Sơn Hà Bất Bình đứng dậy mắng: “Cậu có biết thuốc Tẩy Tuỷ Thang là loại thuốc cấp bậc nào không hả, làm sao một tên học nghề tép riu như cậu có thể chế ra được?”

“Đương nhiên là tôi biết!”, Trần Dương cười nói: “Để chế ra được Tẩy Tuỷ Thang cần đến 36 vị dược liệu quý hiếm!”

“Như này đi, xin mọi người hãy xem đây!”, vừa nói Trần Dương vừa mở nắp vạc ra.

Uỳnh!

Ngay khi Trần Dương mở nắp vạc ra, từ trong vạc phát ra một âm thanh lớn!

Sau đó là một mùi thơm nồng nàn gấp mười lần so với Ngộ Đạo Thang bay đi khắp nơi, khiến cho tinh thần ai nấy ngửi thấy đều sảng khoái gấp trăm lần.

“Mọi người mau nhìn kìa, đó là cái gì!”

Chợt có người hét lên kinh hãi, lập tức ai nấy đều nhìn về phía trên đầu của ban giám khảo.

Trời ạ!

Lúc này nhất thời tạo nên một làn sóng lớn!

Không biết từ khi nào trên bầu trời xuất hiện một người giống như Phật Tổ, nhưng kỳ lạ nhất là, trong tay Phật Tổ còn có chuỗi tràng hạt, trong miệng còn niệm kinh.

Trong giây lát, mọi người tựa như nghe được tiếng niệm Phật.

“Chuyện…chuyện này sao có thể!”

“Không, không thể nào!”

“Trời ạ, đây chính là Dược Lực Hóa Âm!”

Trong nháy mắt, Ôn Nhu đột nhiên trợn tròn hai mắt, cô ấy lấy tay bịt miệng lại.

Chuyện…chuyện này sao có thể!

Dược Lực Hóa Âm, đây chính là Dược Lực Hóa Âm!

Sau khi biết Trần Dương luyện Tẩy Tủy Thang, cô ấy đã đủ giật mình, giờ còn tận mắt nhìn thấy Dược Lực Hóa Âm, đây chính là cảnh giới mà cô ấy nằm mơ cũng muốn đạt được!

Lúc này, hai người Trương Túc Thanh và Quách Dao cũng không tin vào mắt mình, tên…tên nhãi này mạnh quá đi.

Dược Lực Hóa m, điều này có nghĩa là Dược Lực ít nhất đã đạt đến chín tầng!

Mấu chốt là Tẩy Tủy Thang là một loại thuốc cao cấp, để chế ra được thì cần khoảng 36 vị thuốc. Sau đó sắc 36 vị thuốc đó lại với nhau, tuy nhiên để đạt đến độ dung hòa cao như vậy, thì quả thật đáng kinh ngạc!

Thêm vào đó, tác dụng lớn nhất của Tẩy Tủy Thang chính là tẩy tủy phạt gân, giúp cho những người bình thường dù không có tài năng thiên phú cũng sẽ có được khả năng tu luyện thiên phú!

Lúc này, ngay cả các vị giám khảo ngồi đây cũng đều bị một phen kinh hãi!

Vừa rồi còn có người giễu cợt anh, nhưng trong nháy mắt thế cờ đã được xoay chuyển hẳn, đúng là màn lật kèo ngoạn mục.

Đặc biệt là Hà Bất Bình, lúc này mặt ông ta đang bừng bừng.

“Không lý nào, chuyện này có thể xảy ra được, thằng nhãi này sao lại biết chế thuốc?”, Tào Bảo không tin vào mắt mình nói.

Không riêng gì Tào Bảo, đám người Sở Thâm cũng đần mặt ra.

Còn Vu Lan thì cảm thấy vô cùng rối, lần trước ở trên vịnh Tây Loan, Trần Dương đã ta tay luyện đan cứu Tống Huyên, nhưng cô ấy chỉ coi chuyện lần đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Còn lần này thì sao?

Không thể nào lại là một sự trùng hợp nữa được cả?

Cô ấy thân là đại sư tỷ phái Nga My, nên cô ấy hiểu rõ được độ khó của việc chế thuốc.

Lúc này trong lòng cô ấy thực sự rối bời: “Trần Dương, liệu có phải thực sự anh ấy đã làm nhục em dâu của mình?”

Lúc này những người đến xem phía dưới khán đài cũng nháo nhào lên.

Cho dù bọn họ không hiểu được sự lợi hại của Tẩy Tủy Thang!

Nhưng họ hiểu rằng bài thuốc mà Trần Dương sắc nhất định là rất khó.

Mẹ khỉ, thằng nhãi này nó học nghề của ai ấy chứ, rõ ràng là phải đạt đến độ bậc thầy chế thuốc!

Lúc nãy thanh niên “biết bay” kia mới có tạo ra mấy chục bông sen, mà đây tên Trần Dương này còn lợi hại đến mức mời được cả Phật Tổ đến.

Hơn nữa Phật Tổ còn phát ra âm thanh, điều này quả thực vượt quá tầm hiểu biết của bọn họ!

Cho nên bọn họ nhận định, lần này Trần Dương nhất định đoạt giải nhất.

Tuy nhiên ngay lúc này lại xảy ra một chuyện mà không ai ngờ tới.

Thích Không đại sư phái Thiếu Lâm đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Trần Dương.

Trời!

Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía Trần Dương.

Chuyện gì vậy nhỉ?

Thích Không đại sư muốn làm gì?

Thích Không đại sư nhìn Trần Dương một cái, ông ấy không nói gì, xoay đầu quan sát thật kỹ Tẩy Tủy Thang của Trần Dương.

Lát sau, ông ấy ngẩng đầu lên, nói với Trần Dương: “Tẩy Tủy Thang của cậu sai rồi, có vấn đề, Tẩy Tuỷ Thang mà phái Thiếu Lâm ghi chép lại có màu vàng, nhưng cậu lại sắc ra màu đỏ, không đúng!”

“A di đà phật”, Thích Không đại sư niệm một câu rồi nói tiếp: “Lão nạp nói vậy cậu nhất định sẽ không phục, nhưng lão nạp nói cho cậu biết, Tẩy Tủy Thang này là Sư tổ phái Thiếu Lâm nghiên cứu ra, cho nên tôi có quyền lên tiếng! Thuốc này của cậu nêú như ai uống phải, không chỉ không có tác dụng tẩy tủy phạt gân, ngược lại còn khiến bế tắc gân mạch, vậy nên tôi phải đứng đây nói ra sự thật này, tránh để cậu hại người!”

Thích Không đại sư không nói quá lớn, nhưng ai nấy đều nghe thấy rõ!

Thích Không đại sư dứt lời, Thanh Liên đạo trưởng, Nhất Kiếm cùng với mấy vị giám khảo đều gật đầu đồng ý.

Thực ra thì lúc nãy khi Trần Dương mở nắp vạc ra, cũng khiến bọn họ kinh hãi một phen.

Dược Lực Hóa Âm, chỉ dành cho đại sư chế thuốc cao cấp thôi!

Sau khi nghe được những lời của Thích Không đại sư, ai nấy đều tin sái cổ.

Thích Không đại sư đức cao vọng trọng, tuyệt đối không thể mang danh dự hàng trăm hàng nghìn năm của phái Thiếu Lâm ra đùa được, huống hồ đây còn là bài thuốc mà Sư tổ phái Thiếu Lâm nghiên cứu ra, vậy nên không ai nghi ngờ hết.

Lúc này, đột nhiên Tần Uyển Đồng đứng dậy và đi đến trước mặt Trần Dương nói: “Thích Không đại sư nói đúng, màu của Tẩy Tủy Kinh là màu vàng, vậy nên thuốc mà cậu sắc ra không những không có hiệu quả, ngược lại còn có độc! Thích Không đại sư là bậc tiền bối đức cao vọng trọng, ông ấy chỉ ra cho cậu vấn đề, cậu phải cảm thấy biết ơn, không được cảm thấy thù hận!”

Tần Uyển Đồng thân là Hội trưởng hiệp hội y học cổ, vậy nên lời nói của cô ta rất có trọng lượng.

Chỉ một câu kết luận thôi mà đã khiến thuốc mà Trần Dương sắc ra biến thành thuốc hỏng.

Nhất là câu cuối cùng cô ta nói ra, không chỉ là để bênh vực Thích Không đại sư, mà còn là một lời cảnh tỉnh Trần Dương.

Trần Dương nhíu mày không nói gì.

Trong “Thiên Kim Dược Phương” có ghi rõ rằng, Tẩy Tủy Thang sẽ sắc như vậy, mỗi bước anh làm đều hoàn toàn giống.

Làm sao có thể thất bại được!

Nghe được những lời của Tần Uyển Đồng, Trương Túc Thanh bỗng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi anh ta còn đang lo để tuột mất chức vô địch, giờ nghĩ lại thì cái gì là của mình thì vẫn sẽ thuộc về mình!

Người cảm thấy thất vọng nhất là Ôn Nhu, vốn dĩ cô ấy vẫn tưởng rằng Trần Dương sắc ra Tẩy Tủy Thang, nhưng ai mà ngờ được lại bị hỏng.

Cảm giác này giống như trèo cao rồi lại ngã đau, khó chịu vô cùng.

Lúc này đám người xem phía dưới đều cười ầm lên!

Ha ha ha, đúng là chuyện cười!

Làm rình rang lên rồi cuối cùng thì ra là thất bại.

Trời lại còn Phật Tổ với chả Phật Âm, làm bọn họ cứ tưởng là Phật Tổ giáng thế thật.

Đám người Tào Bảo thở phào nhẹ nhõm, chợt hắn nói với Vu Lan: “Lan Lan, em xem, anh đã nói rồi, cái thằng chạn vương này làm sao mà biết chế thuốc được? Đúng là chỉ lòe thiên hạ”.

Mẹ nhà nó chứ, vừa rồi làm mình hú vía, lại còn tưởng là hắn có bản lĩnh chế ra được thần dược thật.

Tần Uyển Đồng sau khi nhận xét xong thì quay về vị trí của mình, từ từ ngồi xuống, tiếp theo chương trình là màn công bố kết quả thi.

Cô MC mặt đầy vui vẻ nói: “Sau đây chính là thời khắc mọi người mong đợi nhất! Xin mọi người nhiệt liệt vỗ tay chào mừng Hội trưởng hiệp hội cổ y, Tần Uyển Đồng lên công bố kết quả cuộc thi hôm nay”.

Bốp bốp bốp!

Tiếng vỗ tay vang trời.

Trong tiếng vỗ tay vang trời ấy Tần Uyển Đồng cầm micro tiến về giữa khán đài.

Cô ta nhìn một vòng rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi xin tuyên bố, quán quân của cuộc thi ngày hôm nay thuộc về Trương Túc Thanh phái Võ Đang”.

“Tuyệt!”

Tiếng vỗ tay ran trời, vang khắp nơi!

Tiếng vỗ tay dài đến 3,4 phút. Lúc này Tần Uyển Đồng mới công bố tiếp: “Á quân, là Quách Dao phái Nga My”.

Bốp bốp bốp!

Vì á quân là một cô gái xinh đẹp nên tiếng vỗ tay càng lớn hơn!

“Tiếp theo giải ba là Văn Viễn tiểu sư phụ của phái Thiếu Lâm!”

Trời, cái tên tiểu hòa thượng Văn Viễn này chỉ chế loại Phục Nguyên Thang tầm thường, vẻn vẹn mười vị thuốc, còn chưa đạt đến mức Dược Lực Hóa Khí thấp nhất luôn.

Vậy mà cũng đạt được giải ba, Trần Dương cũng hết nói.

Anh cũng không tin là mình thất bại, dẫu sao thì còn đạt đến Dược Lực Hóa Âm rồi cơ mà, nếu thất bại thật thì sao có thể xảy ra hiện tượng thần kỳ đó được.

Nếu thực sự anh không thể nào chế thất bại, vậy thì chỉ có một khả năng đó chính là Thích Không đại sư và Tần Uyển Đồng đã đánh giá sai.