Long Tế Chí Tôn

Chương 256




Liễu Viện khẩn khoản nói.

Hiện giờ cô ấy không thể nào mất đi công việc này được.

“Chị Hồng, thực sự là chúng tôi đến xem nhà mà”, Tô Diệu đi đến bên cạnh Từ Hồng nói: “Mặc dù chúng tôi không mua nổi căn này, nhưng vẫn có khả năng mua được căn khác”.

“Thật sao?”, Từ Hồng nhìn Tô Diệu với vẻ bán tin bán nghi: “Thật sự không phải hai người đến là vì giúp cô ta đủ số?”

“Không phải thật mà”, Tô Diệu lắc đầu nói.

“Vậy thì tôi tin cô lần này!”, vừa nói Từ Hồng vừa đưa họ xuống lầu.

Trên đường trở về showroom, Tô Diệu hỏi Liễu Viện: “Viện Viện, có phải nhà cậu đã xảy ra chuyện gì không?”

Liễu Viện thở dài, kể cho Tô Diệu nghe về chuyện của cô ấy.

Sau khi nghe xong, Tô Diệu ngạc nhiên.

Thì ra sau khi Liễu Viện bỏ học về nhà sinh con, cuộc sống cũng khá là dư giả, cô ấy yên tâm ở nhà nội trợ.

Thế nhưng vào cuối năm ngoái, việc làm ăn của chồng cô ấy gặp rắc rối, dẫn đến phá sản, hơn nữa còn phải trả mấy triệu tiền nợ ngoài.

Để không liên lụy đến Liễu Viện, chồng cô ấy dứt khoát muốn ly dị.

Hiện giờ Liễu Viện dẫn theo con gái thuê nhà bên ngoài.

Nhưng trình độ học vấn của cô ấy chẳng đến đâu, lại không có kinh nghiệm, nên rất nhiều công ty lớn đều không muốn tuyển.

Còn Từ Hồng này là hàng xóm nhà cô ấy, thấy Liễu Viện một thân một mình nuôi con, nên cô ta đã giới thiệu Liễu Viện đi làm sale bất động sản.

Sau khi về đến đại sảnh, Từ Hồng mang bản hợp đồng mua nhà đến, người đàn ông kia đọc qua một chút, nhíu mày nói: “Sao lại là hợp đồng mua đứt, tôi nói là muốn mua đứt hồi nào?”

“Thưa anh… ý anh là muốn trả góp sao?”, Từ Hồng kinh ngạc nói.

“Sao nhiều lời vậy!”, người đàn ông kia vỗ bàn nói: “Bây giờ lạm phát nhiều như vậy, đồng tiền thì nhanh mất giá, đương nhiên là tôi phải tìm cách nào có lợi nhất rồi!”

“Sao cơ, không phải mua đứt hả?”

Cô ả đi cùng người đàn ông kia lập tức đứng dậy nói: “Anh để nhà đứng tên tôi, vậy ý là muốn tôi trả tiền nhà sao?”

“Em lải nhải cái gì? Đàn bà thì biết cái gì chứ?”, ông ta nói tiếp: “Mười mấy năm nữa thì tiền cũng mất giá mười mấy lần, đến lúc đó giá trị đồng tiền sẽ bị hạ xuống, anh chỉ cần cầm 1 triệu đi trả là đủ, thay vì làm giàu cho bọn họ thì chi bằng đem số tiền đó đi đầu tư, cái này gọi là tiền đẻ ra tiền, em có hiểu không?”

“Thật sao?”, ả ta nửa tin nửa ngờ.

“Đương nhiên là thật rồi, anh gạt em làm gì?”, ông ta thành khẩn nói.

Nghe ông ta nói vậy, Trần Dương thiếu chút nữa là bật cười.

Mẹ kiếp, không có tiền thì nói toẹt ra, lại còn cái gì mà lạm phát, ông ta tưởng là người khác nghe không hiểu sao?

Từ Hồng cũng sầm mặt xuống.

Đậu, còn tưởng là gặp được đại gia, ai ngờ cũng chỉ là một thằng nghèo kiết xác.

Mặc dù trong lòng không vui, nhưng dù sao cũng bán được một căn mà nhỉ?

Nghĩ vậy Từ Hồng nói: “Vậy anh chờ tôi ở đây nhé, tôi đi lấy hợp đồng cho anh”.

Giọng nói của cô ta lạnh như băng, không còn nhiệt tình như lúc đầu nữa.

“Liễu Viện, cô đi lấy hợp đồng qua đây”, Trần Dương hướng về phía Liễu Viện nói: “Tôi muốn mua căn hộ lúc nãy”.

Cái gì?

Căn hộ ban nãy sao?

Liễu Viện cho là mình nghe nhầm: “Trần… Trần Dương, anh nói là căn ban nãy sao?”

“Chính là căn 8 phòng ngủ 3 phòng khách đó”, Trần Dương cười nói: “Chính là căn đó, cô đi lấy hợp đồng đi”.

“Chồng à… chúng ta không đủ tiền mà…”, Tô Diệu lo lắng, giờ trên người cô còn có mấy trăm nghìn, lấy đâu ra nhiều tiền để mua nhà như vậy, tiền cọc không thôi chắc cũng phải hơn 2 triệu.

“Nhưng… nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết, cô tin tôi đi, cô lấy hợp đồng qua đây!”

“Vậy… vậy được…”, mặc dù Liễu Viện không muốn làm, nhưng cô ấy vẫn đi lấy hợp đồng đến.

Lúc này, Từ Hồng thấy vậy cau mày nói: “Liễu Viện, cô lấy hợp đồng gì vậy?”

“Là hợp đồng căn hộ kiểu lớn đó ạ”, Liễu Viện nói.

“Cái gì?”, mặt Từ Hồng lập tức biến săc: “Sao cô lại cầm hợp đồng này? Bọn họ làm sao mua nổi?”

“Tôi… tôi không biết”, Liễu Viện cắn môi, lắc đầu.

“Hừ, tôi đã sớm nói với cô rồi mà, đừng có làm bạn với lũ nghèo hèn, bây giờ thì sáng mắt chưa?”, Từ Hồng vô cùng tức giận nói: “Bọn họ rõ ràng đang định đùa giỡn với cô!”

“Chị Hồng, không phải đâu, Diệu Diệu là bạn rất thân thời đại học của em, cô ấy sẽ không lừa em…”

Liễu Viện học có 1 năm đại học rồi nghỉ về nhà sinh con, tuy rằng mối quan hệ của cô ấy với Tô Diệu rất tốt, nhưng cô ấy cũng không biết rõ lắm về hoàn cảnh gia đình nhà Tô Diệu.

Nhưng Liễu Viện tin tưởng Tô Diệu không phải loại người như vậy.

“Cô đó, cô hiền lành quá mà, không lẽ tính cách con người thì không thể thay đổi sao?”, Từ Hồng lạnh lùng nói: “Chuyện này cô đừng xía vào nữa”.

Nói đoạn cô ta đứng lên, đi đến trước mặt Trần Dương cười lạnh nói: “Mời hai người ra khỏi đây, nơi này không chào đón hai người”.

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh cũng quay lại nhìn.

“Nhìn kìa, chị Hồng nổi giận rồi, chắc là lại có kẻ nào đến định giờ trò đây mà”.

“Cô xem anh ta kìa, mặc đồ thì hàng chợ, vậy mà dám nói là mua nhà kiểu lớn, thật là buồn cười chết đi được.”

“Ha ha, lại là một kẻ lưu manh giả danh tri thức”.

Làm nghề này, bọn họ thường xuyên gặp phải hạng người giả danh là đến xem phòng nhưng thực ra lại đến để gây rối.

Cái gì mà ngủ với tôi thì tôi sẽ mua nhà cho.

Rồi có những nhân viên cũng bị lừa, kết quả nhà thì không bán được, lại còn rước mệt vào thân.

Liễu Viện đi đến bên cạnh Từ Hồng thấp giọng nói: “Chị Hồng, chị tin em đi, bọn họ sẽ không…”

“Nếu hai người vẫn không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ đó!”, Từ Hồng không đếm xỉa đến mấy lời của Liễu Viện.

Lúc này, quản lý đội bảo vệ nghe thấy xảy ra ồn ào, anh ta đưa thêm bốn người bảo vệ lực lưỡng đến vây quanh.

“Có chuyện gì vậy?”, quản lý đám bảo vệ hỏi Từ Hồng.

“Anh Sói, thằng ranh này không có tiền vậy mà dám ở đây gây sự!”, Từ Hồng vừa chỉ vào Trần Dương vừa nói với người kia.

“Cái gì?”, anh Sói nghe thấy vậy, ánh mắt liền trở nên hung hãn, mẹ kiếp, không biết đây là địa bàn của ai hả, mà dám gây chuyện, hay là không muốn sống nữa?

Anh Sói nhìn về phía Từ Hồng chỉ, kết quả là anh ta bỗng đứng hình.

Anh ta dụi mắt, mẹ kiếp, sao thằng ranh này nhìn quen thế nhỉ?

Hình như là đã từng gặp hắn ở đâu.

Liễu Viện lo lắng, cô ta đi đến bên cạnh anh Sói nói: “Anh Sói, không phải đâu… Trần Dương là bạn của em, anh ta không đến đây gây chuyện mà…”

Cái gì?

Cô ấy nói người này tên Trần Dương?

Bỗng đầu óc anh Sói trở nên trống rỗng.

Anh ta nhìn người đàn ông trước mặt mình một lát, sau đó lắp ghép lại với cái tên ban nãy.

Trong nháy mắt, lưng anh ta bỗng toát mồ hôi lạnh.

“Xin… xin hỏi, anh có phải là ông Trần không ạ?”, Chó Sói đi đến bên cạnh Trần Dương, lễ phép hỏi.

“Cậu là ai?”, Trần Dương nhíu mày một cái nói: “Sao cậu lại gọi tôi như vậy?”

Nghe Trần Dương nói vậy, tim anh Sói cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Ông Trần… tôi tên là Chó Sói… là đàn em của anh Cường…”

“Anh Cường? Anh Cường nào vậy?”

“Chính là Tôn Cường…”, Chó Sói nuốt một ngụm nước bọt nói.

“À, cậu nói thằng ranh đó hả”, Trần Dương cười một tiếng: “Sao không ở đó trông quán bar cho anh ta mà lại đến đây làm bảo vệ hả?”

“Thưa anh, là anh Cường sắp xếp tôi qua đây làm ạ”, Chó Sói lộ ra một nụ cười nịnh bợ, lần trước khi Tô Hải kêu đàn anh của anh ta đến, thì anh ta cũng đi theo.

Kết quả lần đó Tô Hải bị Tôn Cường đánh cho gần chết.

Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, Tôn Cường mềm nhũn người ra, đàn em hỏi Tôn Cường Trần Dương rốt cuộc là ai.

Tôn Cường lau mồ hôi trên trán nói: “Người đó tao phải gọi là ông nội sống đấy!”

Nghe Tôn Cường nói vậy, đám đàn em đều ngây ra, bọn họ đều biết bố nuôi của Tôn Cường là Triệu Hà Cầu.

Nếu mà gọi là ông nội, vậy há chẳng phải là… của Triệu Hà Cầu hay sao.

Trần Dương gật đầu một cái, Triệu Hà Cầu và Lưu Quốc Bang chơi khá thân, vậy nên anh ta cử người sang trông chừng địa bàn giúp âu cũng là lẽ thường.

Lúc này, Từ Hồng nhíu mày nói với Chó Sói: “Anh Sói, sao anh lại gọi anh ta là ông Trần… anh ta chẳng phải là một kẻ khố rách áo ôm không mua nổi nhà sao?”

“Bốp!”

Cô ta vừa dứt lời, Chó Sói tát vào mặt cô ta một cái: “Đồ đàn bà thối tha, mắt cô bị mù à? Cô dám nói về ông Trần thế sao?”

Nói xong vẫn chưa hết giận, anh ta lại hét lớn lên.

“Tổ sư bà mày, mắt mày mù à, sao lại nói là ông Trần không mua nổi nhà?”

Đám người xung quanh thấy vậy liền ngây người ra.

Nhất là đám nhân viên sale ban nãy đứng xì xào bán tán, giờ chỉ biết hác hốc mồm.

Chuyện… chuyện này là sao?

Tại sao anh Sói lại sợ tên này đến vậy?

Liễu Viện ngơ ngác, đứng hình, nhìn Trần Dương không nói lên lời.

“Mau đến xin lỗi ông Trần đi!”, vừa nói Chó Sói vừa hung dữ nhìn Từ Hồng: “Nếu như ông Trần không tha thứ cho mày, thì tao sẽ giết chết mày đấy”.

Từ Hồng sợ mất mật, ai cũng biết Chó Sói là dân anh chị, đắc tội với anh ta chẳng khác nào tìm cái chết.

“Ông… ông Trần, cầu… cầu xin ông tha thứ…”

“Thôi bỏ đi”, Trần Dương khoát tay, nói: “Mau mang hợp đồng qua đây đi, mua nhà thôi mà phiền toái vậy sao!”

“Mau đi đi, không nghe ông Trần nói gì sao?”, Chó Sói trừng mắt, Từ Hồng sợ quá phải chạy đi lấy ngay.

Người đàn ông trung niên và cô ả kia đều trố mắt nhìn nhau, họ không tin nổi vào mắt mình.

Tô Diệu bối rối nhìn chồng, dường như cô chẳng hiểu gì về anh cả.

Mỗi lần anh đều mang đến một bất ngờ khác nhau.

Trần Dương rốt cuộc là người đàn ông như thế nào?

Ký hợp đồng xong xuôi, Trần Dương trả tiền trước mặt mọi người.

Tinh.

Nhận được số tiền 17 triệu 200 nghìn…

Trời!

Tiền đã vào tài khoản rồi cơ!

Lúc này đám nhân viên sale kia vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

Nếu sớm biết là chuyện sẽ như thế này thì bọn họ đã nhanh chân tiếp đón rồi, kể cả cho dù Liễu Viện là bạn của hai người, nhưng theo quy định của công ty, ai tiếp đón trước thì là khách hàng của người đó, không được phép tranh giành.

Từ Hồng cũng trợn tròn mắt.

Cô ta không thể nào ngờ được Trần Dương lại có nhiều tiền đến thế, đến ngay cả lúc trả tiền cũng chẳng buồn chớp mắt lấy một cái.

Nghĩ đến việc mình đắc tội một đại gia lớn, chân tay cô ta mềm nhũn đi.

“Viện… Viện Viện, bạn cô giàu như vậy sao cô không nói sớm với tôi”, Từ Hồng cười nhăn nhó nói.

Liễu Viện không nói gì, lộ ra vẻ mặt trầm tư, thật ra cô ấy cũng không nghĩ rằng Trần Dương lại nhiều tiền đến vậy, hơn 17 triệu nói trả là trả ngay được.

Ngay cả như chồng… chồng trước của cô ấy lúc phong độ đỉnh cao nhất, thì tài sản cũng chỉ tầm 20 triệu tệ.

Diệu Diệu lấy được người chồng tốt quá.

Sau khi thanh toán xong, Tô Diệu vui vẻ ôm cổ Trần Dương nói: “Chồng à, sau này đây chính là nhà của chúng ta”.

“Ừ, nhà của chúng ta”, Trần Dương cười một tiếng, trong lòng anh vẫn đang suy nghĩ, liệu có nên nói thật cho Tô Diệu biết về thân phận của anh.