Long Tế Chí Tôn

Chương 268




Trong khi Trần Dương còn đang bối rối.

Ngũ Thông Thiên có chút buồn bã nói: "Trong mấy tháng qua, ông đã tốn rất nhiều công sức để tìm được sâm núi ngàn năm, ý định ban đầu là dùng công lực Thuần Dương của sâm núi ngàn năm để trấn áp hàn độc trong cơ thể Vũ Hàm, ông dốc toàn lực bế quan để đột phá lên Quy Chân, ai ngờ con bé lại đi bán sâm núi ngàn năm cho người khác..."

Nói rồi, Ngũ Thông Thiên bất lực lắc đầu: "Trời không toại lòng người, ông không đột phá lên Quy Chân được lại còn bị phản phệ... nhiều nhất là một năm nữa thôi... ông sẽ…"

Nói đến đây, Ngũ Thông Thiên không tiếp tục nói nữa mà nhìn về phía Trần Dương: "Năm nay ông vẫn có thể giúp Vũ Hàm áp chế độc tính, nhưng cháu nhất định phải đột lên Phản Phác trong vòng một năm, nếu không Vũ Hàm sẽ gặp nguy hiểm, một khi hàn độc bùng phát, thì đến chân khí của cảnh giới Tiên Thiên cũng không thể áp chế được... "

Bây giờ, đứng trước mặt Trần Dương chỉ là một ông già đang cầu xin vì cháu gái, không phải là Thần Long Sứ quyền cao chức trọng gì cả.

Lúc này trong lòng anh cũng cảm thấy có một sự phức tạp không thể nói nên lời, hóa ra sâm núi ngàn năm mà Tần Vũ Hàm bán cho anh là để chế áp hàn độc.

Con nhỏ đó thế mà lại đi bán sâm núi ngàn năm cho anh...

Thật là, ngốc quá.

Nghĩ đến đây, Trần Dương nhìn Ngũ Thông Thiên, nghiêm túc nói: "Ông, ông yên tâm, có cháu ở đây, cháu sẽ không để cho Vũ Hàm phải chết đâu”.

“Được, cháu ngoan, ông quả là không nhìn lầm người mà”, Ngũ Thông Thiên hài lòng gật đầu.

Sau khi ra khỏi đại sảnh, Trần Dương vẫn luôn cúi đầu suy nghĩ, chuyện bản thân đã đột phá lên Tiên Thiên viên mãn.

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Có lẽ nào rượu Hợp Cẩn hôm qua có vấn đề?

Sao mình lại đột phá được nhỉ?

Trần Dương nghĩ đến nát cả óc mà cũng không nghĩ ra được, liền thôi không nghĩ nữa.

Anh bây giờ đã là Tiên Thiên viên mãn rồi, chỉ cần một bước nữa thôi là có thể lên cảnh giới Phản Phác.

Anh không phải lo chuyện của người khác, đợi đến khi anh củng cố được cảnh giới rồi, thì có thể dùng Phá Chướng Đan để đột phá Tiên Thiên, lên thẳng Phản Phác.

Việc tu luyện đối với anh cũng đơn giản như việc ăn cơm uống nước vậy.

Nhưng nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn cho Tần Vũ Hàm, thì nhất định phải thu thập đủ một trăm hai mươi dược liệu, đột phá Quy Chân, lấy được Thái Dương Chân Hỏa, luyện chế ra Thuần Dương Chân Đan thì mới được.

Nhưng Phá Chướng Đan lại không có tác dụng đối với những tu sĩ cảnh giới Phản Phác, phải uống một viên cao cấp như Thiên Linh Hộ Cương Hoàn mới được.

Vì vậy, thời gian một năm là quá gấp đối với anh.

Đang suy nghĩ, thì một người đã bước tới gần anh: "Đà chủ, Đà chủ... Quân sư đang tìm anh”.

Ngẩng đầu lên nhìn, là Khuê Tử.

Trần Dương hỏi: "Anh Long tìm tôi có việc gì?"

“Tôi không biết, nghe nói là có chuyện quan trọng”, Khuê Tử lắc đầu, sau đó anh ta lập tức nháy mắt với Trần Dương nói: "Đà chủ, tối hôm qua thế nào? Làm chú rể lần thứ hai cảm thấy sao?"

Mẹ nó, Đà chủ ngầu quá, có vợ rồi mà vẫn cưới tiếp, quá ngầu! Trong lòng Khuê Tử vô cùng ngưỡng mộ.

“Phắn phắn phắn”, Trần Dương vốn đã khó chịu, khi nghe Khuê Tử nói, anh lại càng khó chịu hơn.

Đến chỗ ở của Đàm Tiểu Long.

Trong sảnh, Đàm Tiểu Long và Cảnh Vô Địch đang uống trà, khi nhìn thấy Trần Dương, Cảnh Vô Địch trêu ghẹo: "Chú rể đến rồi, tối qua có phê không, có phải nên cảm ơn cú đá ngày hôm qua của tôi không?"

“Hắc Long Sứ cứ nói đùa”, Trần Dương cười khổ, nhưng trong bụng thì thầm oán trách: “Mẹ nó, hóa ra hôm qua là anh đá tôi, đồ chó, hại chết tôi rồi”.

“Nào, Tiểu Dương!”, Đàm Tiểu Long nhường chỗ, để Trần Dương ngồi bên cạnh hắn, rót một ly nước cho Trần Dương: “Lục Đại Phái có thể sẽ phát động tổng tiến công trong vài ngày tới”.

"Khụ khụ...”

Trần Dương suýt chút nữa đã phun nước ra ngoài.

Lục Đại Phái phát động tổng tiến công?

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải đã nói là rút lui sao?

“Trong tay chúng ta có nhiều con tin như vậy, bọn họ dám sao?”, Trần Dương hỏi.

“Nếu chúng không quan tâm đến con tin thì sao?”, Đàm Tiểu Long khẽ cười, nói.

“Các gián điệp đã gửi tin về, nói rằng Phó chưởng môn của phái Hoa Sơn, Tịnh Liên sư thái của phái Nga My, Đông Nam Kiếm Vương của Vô Lượng Kiếm phái đã chủ trương phát động cuộc chiến”, Cảnh Vô Địch nói: “Vậy nên, Thiếu Lâm, Võ Đang và Cái Bang cũng đành phải thuận theo”.

Xì!

Thế há chẳng phải Thần Long Giáo sẽ gặp nguy hiểm sao?

Như thấy được sự lo lắng của Trần Dương, Đàm Tiểu Long khẽ phẩy chiếc quạt lông vũ, nói: "Tiểu Dương, đừng căng thẳng, Thần Long Giáo của tôi có ưu thế về địa hình. Bọn chúng muốn tấn công chúng ta, cũng không dễ dàng như vậy đâu”.

"Quân sư nói đúng!"

“Thế, xử lý những con tin trong hầm ngục như nào đây?”, Trần Dương hỏi.

“Haha… dĩ nhiên là giết sạch rồi!”, Đàm Tiểu Long cười lạnh một tiếng, nói: “Bọn họ đã không còn giá trị gì nữa, nhưng cứ thế mà giết thì quá dễ dàng cho bọn chúng, đợi đến khi Lục Đại Phái bao vây, chúng ta sẽ giết từng người từng người một trước mặt bọn chúng, xem xem đám chính phái nổi tiếng bọn chúng có còn dám tấn công nữa không".

Nghe được những lời của Đàm Tiểu Long, Trần Dương ớn lạnh, đúng là một mưu kế thâm độc.

Lúc này, Đàm Tiểu Long không giống Gia Cát Ngọa Long, mà giống như độc sĩ Giả Hủ.

Tàn nhẫn, thực sự quá tàn nhẫn.

Không được, phải tìm cách cứu Vu Lan ra.

Sau khi trở về từ chỗ của Đàm Tiểu Long, Trần Dương liền nghĩ cách để cứu Vu Lan ra ngoài.

Thần Long Giáo được canh giữ rất nghiêm ngặt, với các vách đá sâu hơn một nghìn mét ở bên trái và bên phải, còn có các bức tường thành cao hàng chục mét ở phía trước và phía sau, và một đội quân hùng hậu.

Cuối cùng anh đã đưa ra được một kết luận rằng, có mọc cánh cũng chả thoát được!

Chẳng lẽ đứng trơ mắt ra nhìn cô ấy bị giết trước mặt mình?

...

Chín giờ tối, Trần Dương lẻn ra khỏi phòng khi các phòng xung quanh đã phát ra tiếng ngáy.

Điểm khác biệt so với lần trước là lần này số lượng đệ tử tuần tra tăng đột biến lên gấp hai ba lần, độ khó cũng tăng lên rất nhiều.

Anh phải mất rất nhiều công sức mới có thể lẻn vào trong bếp.

Sau khi cầm một nắm bột mì, Trần Dương đang định đi ra ngoài, thì liền nghe thấy một giọng nói từ bên ngoài vọng vào: "Các anh cùng em vào xem một chút đi, em nghe thấy tiếng động trong bếp”.

Trần Dương rủa thầm, bếp này nhỏ như vậy, trốn ở đâu bây giờ?

Nhìn ánh lửa bên ngoài càng lúc càng sáng, lòng Trần Dương chợt trùng xuống.

Rầm!

Cửa bếp bị đẩy ra, vài tên đệ tử tuần tra cầm ngọn đuốc trên tay bước vào.

Tên đội trưởng quan sát xung quanh, trống không, không có gì cả.

"Bép!"

Hắn đưa tay tát thẳng vào mặt tên đứng đằng sau.

"Mẹ mày, làm gì có ai?"

Tên đó ôm mặt nói: "Sếp, em rõ ràng nghe thấy có tiếng động trong bếp mà”.

Hắn vừa nói xong, thì một đệ tử bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Sếp, anh mau nhìn mặt đất đi, có dấu chân!"

Cái gì?

Tên đội trưởng ngồi xổm xuống xem xét, quả nhiên là dấu chân, hơn nữa dấu chân dường như còn có bột mì.

Mẹ nó, đây chắc chắn là dấu chân của đầu bếp.

“Được rồi, đừng có loạn lên nữa, đây chắc chắn là dấu chân của đầu bếp”, tên đội trưởng nói: “Được rồi, chúng ta đi tuần tra nơi khác đi, xem xét kĩ cho tôi, không được lơ là”.

Sau đó hắn dẫn đoàn người đi ra ngoài.

Tiếng bước chân xa dần, Trần Dương đang núp dưới bếp lò thở phào nhẹ nhõm.

Suýt chút nữa là bị phát hiện rồi.

“Chúng ta ra ngoài thôi”, Trần Dương nói.

"Cậu... cậu chủ, không... không được, đêm nay có rất nhiều người đi tuần, cậu, cậu đi với em, em sẽ đưa cậu ra ngoài...”

"Cái gì? Cô gọi là tôi là cậu...”

Trần Dương chưa kịp nói xong thì bỗng hẫng một cái.

Phịch một tiếng, anh đã bị ngã xuống dưới.

Lúc này, Trần Dương suýt nữa thì bị ngất.

Khụ khụ khụ khụ...

“Ngã chết tôi rồi, đây là đâu?”, Trần Dương suýt chút nữa chết sặc vì tro bụi.

Xoẹt một cái.

Trước mắt Trần Dương sáng bừng lên, một cây Hỏa Chiết Tử nhỏ được thắp lên.

Nhưng người thắp Hỏa Chiết Tử lại làm cho anh hết sức bất ngờ.

"Cô... cô không phải là người hầu thân cận của Tần Vũ Hàm sao?”, Trần Dương chỉ vào cô hầu gái, nói: "Sao cô lại ở đây? Làm sao cô biết dưới bếp có một đường hầm bí mật? Làm sao cô...”

Nói thật, bây giờ tâm trí của Trần Dương đang rất rối bời.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, đen kịt, không nhìn thấy gì cả.

Nhìn thấy Trần Dương nói năng lộn xộn, cô hầu gái bật cười thành tiếng: "Cậu chủ, cậu chủ muốn hỏi em tại sao lại biết lối đi bí mật trong bếp này đúng không?"

“Đúng, đúng, đúng!”, Trần Dương gật đầu.

Cô hầu gái cười nói: "Kỳ thực là em chỉ tình cờ phát hiện ra thôi, còn tại sao em lại ở trong bếp...”

Đang nói, cô hầu gái bỗng dừng lại, xấu hổ nói: "Bởi vì em thức dậy vào nửa đêm, bụng hơi đói, nên...”

Chỉ vì thế thôi sao?

Trần Dương mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng anh không thể nói rằng nó có vấn đề.

Không đúng, có vấn đề!

Trần Dương giật lấy Hỏa Chiết Tử trong tay cô ấy, chỉ vào dây xích sắt trên tay và chân của cô ấy, nói: "Xích sắt trên tay của cô là sao vậy? Cô đeo xích sắt như vậy mà sao không bị bọn họ phát hiện ra?"

Ánh mắt anh lạnh đi, cái xích này đừng nói là tránh né đệ tử tuần tra, chỉ cần đi vài bước thôi là đã phát ra tiếng loảng xoảng rồi, trừ phi đệ tử tuần tra điếc, nếu không thì sao bọn họ lại không nghe thấy?

Nhìn thấy vẻ mặt đầy nghi vấn của Trần Dương, cô hầu gái cười nói: "Cậu chủ đừng vội, em sẽ giải thích cho cậu nghe. Cái xích sắt này là do lão gia khóa, còn chuyện tại sao em không bị bọn họ phát hiện, rất đơn giản, còn có những lối ra khác trong lối đi bí mật này”.

“Những lối ra khác?”, Trần Dương cau mày hỏi.

“Vâng, còn có những lối ra khác”, cô hầu gái gật đầu.

"Có thể dẫn tôi ra ngoài không?"

"Cậu chủ, đi theo em...”, cô hầu gái nắm lấy Hỏa Chiết Tử từ tay Trần Dương, đi về phía trước.

Trong lòng Trần Dương tuy rằng có sự nghi hoặc, nhưng cũng chỉ có thể đi theo phía sau cô ấy.

Lối đi bí mật này rất sâu, càng đi vào bên trong nhiệt độ càng tăng cao, hơn nữa anh còn nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

“Cô hầu gái, cô… cô tên gì?”, Trần Dương hỏi.

"Thưa cậu chủ, em tên là Sửu Bát Quái. Đây là cái tên tiểu thư đã đặt cho em”, cô hầu gái đáp.

"Sửu Bát Quái? Làm gì có ai tên như vậy!”, Trần Dương cạn lời, Tần Vũ Hàm này thật là quá đáng, sinh ra xấu xí đâu phải lỗi của người ta chứ, vậy mà cô lại đặt cái tên khó nghe như vậy cho người ta, đây rõ ràng là xát muối vào vết thương chứ còn gì nữa”.

“Tên này không hay, sau tôi sẽ gọi cô là… Tiểu Bất Điểm”, cô hầu gái nhỏ nhắn, chân yếu tay mềm, nên gọi là Tiểu Bất Điểm là hợp lý.

“Cậu chủ, cảm ơn cậu, nhưng cậu cứ gọi em là Sửu Bát Quái là được rồi ạ”, cô hầu gái quay đầu lại nhìn Trần Dương một cái, lắc đầu nói.

“Tại sao?”, Trần Dương thắc mắc.

"Nếu cô chủ biết cậu đặt cho em cái tên này, thì cô ấy nhất định sẽ khó chịu”.

"Không sao đâu, cứ gọi là Tiểu Bất Điểm đi, còn về tiểu thư của cô, tôi sẽ nói cho cô ấy biết”.

Gì mà Sửu Bát Quái chứ, sỉ nhục người khác quá đáng rồi đấy.

"Cô yên tâm, chắc chắn là...”

Trần Dương chưa kịp nói xong, Tiểu Bất Điểm, người đang dẫn đường, đột ngột dừng lại, thổi tắt Hỏa Chiết Tử.

"Sao cô...”

“Xuỵt, cậu chủ, có người ở phía trước”, Tiêu Bất Điểm che miệng Trần Dương, nói khẽ.