Long Tế Chí Tôn

Chương 355




Cùng lúc đó, ở quảng trường Đằng Vương Các.

Đại hội Tinh Quân đã lên đến cao trào.

So với đại hội tỷ võ thì đại hội Tinh Quân mới là tàn nhẫn thực sự.

Từ hôm qua đến nay đã có mấy chục người chết trên sàn đấu, mấy trăm người trở thành kẻ tàn phế.

Người nào đánh một lèo giành chiến thắng cuối cùng mới có tư cách giành được danh hiệu Bạch Hổ Tinh Quân và Huyền Vũ Tinh Quân.

Đám người Tôn Giả gầy say mê xem trận đấu, chỉ khổ cho Mộc Thuyên.

Bắt đầu từ hôm qua, cô ta lúc nào cũng cảm thấy buồn nôn khó chịu, đến hôm nay, hiện tượng nôn nghén không đỡ chút nào mà còn nghiêm trọng hơn.

“Oẹ!”

Cô ta lấy tay bịt miệng, cũng may có tấm mạng che mặt, người khác không nhìn thấy.

Lặng lẽ nhét một viên kẹo chua vào miệng, cảm giác buồn nôn mới đỡ hơn chút.

Aizzz!

Cũng không biết Trần Dương thế nào rồi, chuyện này phải làm sao đây?

Cô ta xoa bụng, đây là món quà tốt nhất mà ông trời ban cho cô ta, nhưng chẳng bao lâu nữa bụng cô ta sẽ to lên, lúc đấy phải làm sao đây?



Câu lạc bộ Thiên Sơn, người đông như nêm.

Trong đại sảnh đã đầy người ngồi, ai không có chỗ ngồi thì đứng, vô cùng đông đúc.

Bọn họ đã đi cả đêm từ các thành phố khác đến.

Ở sau đài, đám người Đàm Tiểu Long chứng kiến cảnh này đều không khỏi mỉm cười.

“Chào mừng mọi người đến với buổi đấu giá Kim Lân, tôi thay mặt Thần Long Giáo cảm ơn mọi người đã không quản ngại đường sá xa xôi để đến đây”, trên bục, Khuê Tử nhìn mọi người với vẻ phấn chấn, nói: “Hôm nay tổng cộng sẽ đấu giá 15 viên Phá Chướng Đan, không có giá giới hạn, giá khởi điểm là 2 tỷ, mỗi lần nâng giá không được dưới 10 triệu!”

“Buổi đấu giá chính thức bắt đầu!”

Vừa dứt lời, một người đẹp mặc sườn xám ôm chiếc hộp bằng gỗ đàn hương bước lên, trong đó đặt một viên Phá Chướng Đan.

2 tỷ!

2,1 tỷ!

2,5 tỷ!

3 tỷ!

“Đừng có ai tranh với tôi, 6 tỷ!”

Một ông lão khoảng 60 tuổi, mặc trang phục Tôn Trung Sơn đứng lên hét.

Mới viên đầu tiên đã đấu giá được 6 tỷ, thế những đan dược sau chẳng phải sẽ lên đến 10 tỷ sao?

6 tỷ lần thứ nhất, 6 tỷ lần thứ hai, 6 tỷ lần thứ ba!

Xin chúc mừng lão tiên sinh đã giành được Phá Chướng Đan, từ nay về sau sẽ bước lên một tầm cao mới.

Ông lão kích động đến mức toàn thân run rẩy, không thể tin được ông ta đã đấu giá thành công Phá Chướng Đan.

Ông ta hít sâu một hơi, sau khi trả tiền liền bước lên bục với vẻ đầy thành kính, nhận Phá Chướng Đan rồi vội vàng nuốt xuống.

Ông ta đã mắc kẹt ở cảnh giới Tiên Thiên viên mãn 30 năm, nếu không đột phá được thì cả đời này cũng không còn cơ hội nữa.

Phá Chướng Đan vừa vào bụng, ông ta đã cảm thấy nút thắt không thể gỡ bỏ kia bắt đầu lỏng ra. Một phút sau, toàn thân ông ta bắt đầu bốc lên luồng nhiệt.

“Mọi người mau nhìn kìa, đầu ông ấy bốc khói rồi!”

Ở sau đài, Cảnh Vô Địch nhìn thấy cảnh này liền vội vàng đứng dậy.

Tụ Khí Thành Cương?

“Mau, Trương Khuê, bảo mọi người yên tĩnh đi, ông ấy đang đột phá, tuyệt đối đừng kinh động đến ông ấy!”

Trương Khuê kinh ngạc, anh ta không ngờ có người đột phá ngay tại chỗ như vậy.

Anh ta lập tức nói với mọi người bên dưới: “Mọi người yên tĩnh nào, lão tiên sinh đang đột phá, tuyệt đối đừng kinh động đến ông ấy!”

Sao cơ?

Ông ta đang đột phá?

Mọi người đều nhìn lên, trong mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.

5 phút sau, ông lão đột nhiên mở bừng mắt.

Ông ta hú dài một tiếng, một luồng khí thế mạnh mẽ tỏa ra.

Ầm!

Khí thế mạnh mẽ khiến một phần ba số người ở hội trường cảm thấy áp lực to lớn.

“30 năm rồi, cuối cùng tôi cũng đột phá lên cảnh giới Phản Phác!”, ông lão mừng đến phát khóc, không nhịn được quỳ xuống dập đầu lên trên bục: “Cảm ơn Thần Long Giáo, từ nay về sau tôi nguyện hết mình vì Thần Long Giáo!”

Ồ!

Ông ta nói xong, mọi người đều ồ lên.

Còn chưa đến 10 phút mà ông ta đã đột phá được rồi.

Thật là thần kỳ!

Giờ phút này, ánh mắt mọi người nhìn Khuê Tử đều trở nên vô cùng nóng bỏng.



Trong văn phòng tổng giám đốc tòa nhà Huyễn Ngu.

Không biết tại sao, hôm nay Tô Diệu cứ cảm thấy bồn chồn lo lắng.

Cô cứ có cảm giác như sắp xảy ra chuyện không hay nào đó.

Đến mức cả ngày hôm nay cô làm việc không tập trung được chút nào.

Cũng không biết Trần Dương đi đâu, hôm qua lại cả đêm không về nhà.

Đột nhiên cô nhớ đến những lời Đường Tĩnh nói, người đàn ông có bản lĩnh thì đừng quản lý quá chặt, nếu không dễ khiến anh ấy cảm thấy áp lực.

Nhất là người như Trần Dương, phải cho anh chút không gian riêng tư thích hợp.

Người phụ nữ quá thông minh thường không có được hạnh phúc, chỉ cần quản lý tốt công ty giúp Trần Dương là được rồi, bất kể anh có người khác bên ngoài hay không, chỉ cần anh vẫn về nhà là được.

Thực ra, lúc Đường Tĩnh nói vậy, Tô Diệu vô cùng kinh ngạc, cô không dám tin mẹ cô lại nói ra những lời như vậy.

Bây giờ cô bắt đầu thấy hối hận, nếu Trần Dương không có tiền như vậy, không giỏi giang như vậy, thì liệu anh có ngày ngày ở nhà chờ cô như trước kia không?

Đúng lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ thì tiếng gõ cửa vang lên, Mễ Tuyết lo lắng bước vào nói: “Tổng giám đốc, có chuyện không hay rồi”.

Tô Diệu vội vàng ngồi thẳng người nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Vừa rồi tôi nhận được tin, nhà họ Tô dùng danh nghĩa của chị, khoe khoang lừa đảo ở bên ngoài, đã có không ít nhà phát hành bị lừa rồi ạ”.

Sao cơ?

Tô Diệu đập bàn đứng dậy, sắc mặt trở nên lạnh lùng. Hôm qua đến đây gây rối một trận không nói làm gì, bây giờ lại còn dùng danh nghĩa của cô để lừa đảo nữa.

“Tổng giám đốc, đã có không ít nhà phát hành đến chỗ chúng ta, bọn họ nói nếu không có một lời giải thích thì sẽ dừng việc hợp tác”, Mễ Tuyết lo lắng nói.

“Đừng lo lắng, trước tiên trấn an các nhà phát hành đã”, Tô Diệu trầm giọng nói: “Bây giờ dùng danh nghĩa của công ty đưa ra thông báo là chúng ta không có bên hợp tác thứ ba, sau đó thu thập chứng cứ, báo cảnh sát!”

“Vâng!”

Mễ Tuyết vội vàng chạy đi.

Tô Diệu cắn môi, màn kịch này nên kết thúc được rồi, nếu họ đã coi sự nhân từ của cô là nhu nhược, thì bọn họ sẽ phải trả giá cho sự ngu dốt của chính mình.

Trong trang viên nhà họ Tô, đám người Tô Hải đang nâng ly chúc mừng chiến thắng.

Bây giờ danh tiếng của Tô Diệu đã bị hủy hoại hoàn toàn, đến danh tiếng của Huyễn Ngu cũng bị bôi nhọ.

Nếu cô vẫn không chịu nhún nhường thì nhà họ Tô sẽ tiếp tục bôi nhọ danh tiếng của Tô Diệu và Huyễn Ngu.

Với sự hiểu biết của họ về Tô Diệu, cuối cùng kiểu gì cô cũng không chịu được áp lực, phải ngoan ngoãn đến cửa xin lỗi.

Đến lúc đó, bọn họ có thể gia nhập Huyễn Ngu được rồi, nghĩ thôi đã thấy kích động!

“Anh Hải, anh đúng là thông minh!”, Tô Minh không nhịn được khen ngợi.

“Phải đấy, Tiểu Hải thông minh từ nhỏ mà!”

“Ha ha ha… chút khôn vặt ấy mà, không đáng nhắc đến”, Tô Hải nghe mọi người khen ngợi, trong lòng vô cùng vui sướng.

Trong số những người này, chỉ có một người không nâng ly, cũng không khen ngợi anh ta.

Người này chính là Tô Ngọc.

Hai ngày nay cô ta đã nghĩ thông suốt rồi, cái gia đình bạc bẽo này đã khiến cô ta hết hy vọng hoàn toàn.

Cô ta đứng dậy, nâng ly rượu trong tay, nói với tất cả mọi người: “Các anh chị em, tôi có mấy lời muốn nói với mọi người”.

Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đổ dồn mắt nhìn.

“Các người đối xử với Tô Diệu như vậy, lẽ nào lương tâm các người không cắn rứt sao?”

Tô Ngọc nhìn một lượt, nói: “Nhà họ Tô đã từng chỉ là một gia tộc hạng ba, nhờ Tô Diệu mà chúng ta mới trở thành đối tác với Huyễn Ngu. Lần đó chúng ta ăn nên làm ra, may mắn thăng cấp lên hạng hai. Nhưng các người thì sao? Không những không biết ơn Tô Diệu, mà còn quay ra chỉ trích”.

“Tô Ngọc, chị im đi, chị uống say rồi hả? Chị có biết mình đang nói gì không?”, Tô Hải gào lên với cô ta.

Tô Ngọc lạnh lùng nhìn Tô Hải nói: “Tôi đang rất tỉnh táo, tỉnh táo chưa từng có, tôi đã ở cái nhà này được gần 30 năm, nhưng chưa bao giờ tôi tỉnh táo như lúc này!”

“Tiểu Hải, để nó nói!”, Tô lão phu nhân sầm mặt nói: “Bà muốn xem xem nó có thể nói ra những lời kinh thiên động địa gì”.

“Bà nội, đủ rồi đấy ạ!”

Tô Ngọc cười chua chát: “Bà đừng dùng danh nghĩa muốn tốt cho gia tộc mà bóc lột bọn cháu nữa, bà còn nhớ lần trước Địch Thiên Đông đến không? Ai mà chẳng biết hắn phong lưu thành thói? Vậy mà bà còn đẩy cháu vào hố lửa, nhưng đáng tiếc bà không ngờ hắn lại thích Tô Diệu nhỉ?”

“Sau đó bà lại đẩy Tô Diệu cho Địch Thiên Đông không chút do dự, tại sao bà lại nhẫn tâm làm vậy? Lẽ nào trong mắt bà chỉ có Tô Hải thôi sao? Bọn cháu đều là lũ vô dụng, chỉ chờ được giá thì đem bán sao?”

“Từ khi ông nội qua đời, cái nhà này đã thay đổi, trở nên lạnh nhạt, trở nên vô tình, khiến người ta sợ hãi! Còn cả các người nữa, các người đều tha hóa hết cả rồi, Tô Diệu giúp gia tộc vượt khó khăn hết lần này đến lần khác, nhưng các người đã hại cô ấy thế nào? Các người không cảm thấy xấu hổ sao?”

“Cô ta họ Tô, đây đều là những việc cô ta nên làm”.

“Hay cho câu việc cô ta nên làm!”

Tô Ngọc cười lạnh lùng, nói: “Lần đầu tiên đuổi người ta khỏi nhà, sau đó lại mặt dày đến cầu xin người ta, đây là việc Tô Hải cậu nghĩ ra chứ gì? Lần thứ hai còn tàn nhẫn hơn, đuổi thẳng cổ thím hai và Tô Diệu ra khỏi nhà, gạch tên khỏi gia phả, đây cũng là việc cậu nghĩ ra đúng không?”

“Nếu cậu có bản lĩnh thực sự thì tại sao không đưa nhà họ Tô thoát khỏi khó khăn đi? Tại sao không dựa vào bản lĩnh mà tự chứng minh bản thân đi? Tại sao phải dựa vào Tô Diệu để vực dậy gia tộc? Bây giờ người ta đã trở thành tổng giám đốc của Huyễn Ngu, các người lại mặt dày muốn độc chiếm mọi thứ của người ta, sau đó ngồi không hưởng phúc”.

“Dựa vào đâu? Dựa vào việc cậu là con trai sao? Cậu đã cống hiến được chút gì cho cái nhà này chưa? Ngoài việc đánh nhau gây sự, uống rượu tán gái thì cậu còn biết làm cái gì nào?”

Những lời của Tô Ngọc khiến Tô Hải tức phát điên.

Anh ta đứng dậy định đánh Tô Ngọc!

Tô Ngọc bước lên, lớn tiếng nói: “Cậu đánh đi, cậu là đồ vô dụng, còn không bằng Trần Dương, à không, tôi nói sai rồi, cậu còn chẳng bằng đầu ngón chân của Trần Dương ấy!”

“Tốt nhất chị hãy thu lại những lời vừa nói đi, nếu không tôi không dám đảm bảo mình không đánh chị đâu!”, Tô Hải đỏ mắt, vẻ mặt dữ tợn.

“Ha ha… Khôn nhà dại chợ!”

Lúc này Tô Ngọc cảm thấy Tô Hải cực kỳ đáng khinh.

Cô ta một hơi uống cạn rượu trong ly, nói: “Bà nội, bà cứ khư khư bảo vệ thằng cháu đích tôn của bà đi, cháu đi đây, sống cuộc sống mà cháu muốn, sau này cháu sẽ không trở về nữa đâu”.

Dứt lời, cô ta đặt ly rượu xuống, dứt khoát rời đi.

Bà cụ Tô tức đến run người, miệng nói không ngừng: “Mất dạy, cái con mất dạy này!”

Những lời của Tô Ngọc khiến tất cả mọi người có mặt đều yên lặng, nhất là đám cháu gái nhà họ Tô. Bọn họ sinh ra đã được dán nhãn, sau đó sẽ được sắp xếp gả đến các gia tộc.

Bọn họ không có quyền lợi lựa chọn cuộc sống mà mình muốn.

Có một số cháu trai cũng có năng lực, có suy nghĩ.

Nhưng bọn họ không được lòng bà nội, sau đó bị Tô Hải bài xích, còn thường xuyên cướp thành quả cố gắng của bọn họ. Điều này khiến bọn họ vô cùng căm hận.

Tô Diệu có cống hiến lớn nhất cho nhà họ Tô đã bị đuổi, chị cả Tô Ngọc cũng tức giận bỏ đi, sau này không trở lại nữa.

Nhà họ Tô đã mục ruỗng cả rồi, dìm người thân của mình mà vẫn đắc ý vui vẻ, thối nát từ gốc đến ngọn.

Nhà họ Tô đã sa sút thực sự rồi.

Thấy không khí trầm xuống, Tô Hải thầm kêu không ổn, vội vàng nâng ly nói: “Mọi người uống đi nào, cũng chỉ là một Tô Ngọc đi thôi mà, chẳng có gì to tát cả!”

“Bà nội, cháu hơi đau đầu, cháu ra ngoài hít thở không khí đây”.

“Bà nội, cháu đột nhiên nhớ ra công ty có chút việc, cháu về trước đây”.

“Tiểu Hải, chiều nay con trai tôi có họp phụ huynh, tôi phải đi họp đây”.