Long Tế Chí Tôn

Chương 410




Cùng lúc đó, bên trong thành Vô Úy!

Viên phủ!

Viên Tuyết Phi đã khôi phục thân phận con gái, hơn nữa Viên Thiên Cương cũng đã yêu cầu con gái mình là để lộ khuôn mặt thực sự của cô ấy.

Người làm trong nhà họ Viên, thì trừ Ngọc Khiết và Mai quản gia ra, những người khác đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước vẻ đẹp của Viên Tuyết Phi.

Bọn họ không dám tin rằng, cô gái xinh đẹp như tiên này lại là đại tiểu thư nhà mình!

Chuyện này không đùa đấy chứ?

Tiểu thư nhà họ xấu xí thô bỉ, toàn bộ thành Vô Úy ai là không biết chứ?

Nghe nói là trông còn thô hơn cả Diêm Đồ.

Trong thành Vô Úy trước giờ vẫn lan truyền ra tin như vậy, ai dám lấy Viên tiểu thư chứ.

Nhưng bây giờ, tất cả mọi người trong Viên phủ đều bị sắc đẹp của Viên Tuyết Phi làm cho kinh hãi.

Đặc biệt là đám người hầu nam, con ngươi như muốn lòi ra ngoài.

Xinh đẹp như hoa, thần thiên tỷ tỷ, tiên nữ hạ phàm, bọn họ nghĩ ra vô số những lời ca tụng Viên Tuyết Phi.

Không chỉ vậy, tin tiểu thư nhà họ Viên xinh đẹp như hoa cũng được truyền ra ngoài.

Những người khác nghe được tin này thì cười ầm lên!

Nếu như đại tiểu thư nhà họ Viên thực sự xinh đẹp như hoa, vậy mấy con mẹ xề trong thành Vô Úy đều là tiên nữ hết cả rồi.

Trong lúc mọi người đang thay nhau cười nhạo, thì hai binh lính thủ thành đi vào Viên phủ, rồi sau đó có hai cô gái lần lượt đi ra.

Người đi trước, mặc một bộ lụa mỏng màu trắng, trên đầu có cài một cây trâm bằng ngọc xanh, khuôn mặt được che lại bởi một tấm mạng mỏng, tuy nhiên, ai cũng đoán ra được đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp!

Sau lưng cô ấy là một cô gái, vừa nhìn là biết người hầu của cô này rồi, cô ta mặc bộ quần áo màu xanh, cun cút đi theo sau cô kia, khuôn mặt trông cũng hài hòa.

Có người suy đoán, hai người này đều là vợ bé mà Thành chủ mới cưới về, rồi những người khác thì đưa ra nhiều suy đoán này nọ nữa.

Đúng vào lúc này, viên tướng cầm đầu cao giọng hô: “Viên phủ đại tiểu thư xuất hành, mọi người mau tránh ra!”

Nghe thấy vậy, ai nấy đều sững sờ.

Cái gì?

Đại tiểu thư Viên phủ sao?

Bọn họ không nghe lầm đấy chứ?

Đại tiểu thư nhà họ Viên, không phải là một kẻ tướng mạo thô bỉ, trông như đàn ông hay sao?

Nhưng cô gái trước mặt bọn họ, dáng người mảnh khảnh, tướng mạo vô cùng hoàn mỹ, đặc biệt là cặp mắt kia, mới mê hồn làm sao!

Hay là Viên phủ có đến hai cô con gái?

Trong lòng mọi người đều tràn đầy nghi ngờ, nhưng mà sẽ nhanh thôi, sự nghi ngờ của bọn họ sẽ không còn nữa!

Cô gái đeo mạng che mặt kia chính là đại tiểu thư nhà họ Viên, cũng chính là người đàn bà đáng vẻ như đàn ông, tướng mạo thô kệch trong truyền thuyết kia!

Chỉ có điều, vẻ đẹp cô ấy quá hoàn mỹ, nên sợ rằng sẽ bị nhiều người dòm ngó, vậy nên mới cố ý làm xấu đi hình ảnh của mình.

Nghe được lý do này, tất cả mọi người đều đã hiểu ra.

Vậy thật đúng là.

Bởi vì đẹp quá nên cố tình làm xấu hình ảnh của mình!

Dưới lớp mạng che mặt kia sẽ là khuôn mặt đẹp dường nào chứ?

Mọi người thay nhau tưởng tượng.

Vậy tại sao trước kia không nói, bây giờ lại nói ra chứ?

Trước đây thế lực của nhà họ Viên không lớn, hơn nữa Ninh Khang, con trai của Ninh Thiên Hùng lại là một kẻ háo sắc, nếu để cho hắn biết được Viên đại tiểu thư xinh xắn như tiên, thì nhất định hắn sẽ đến cướp người!

Nhưng bây giờ thì khác rồi, giờ nhà họ Viên đã lên làm Thành chủ, sau lưng Viên Thiên Cương còn có cao nhân, cuộc ẩu đả trước đây trên con đường Trường An, có ai là không biết?

Một cô gái xinh đẹp như vậy, mà lại đem gả cho một tiểu hòa thượng!

Đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu!

Trong lúc mọi người ở đây không dứt lời xuýt xoa, thì phủ Thành chủ lại phát đi một thông báo, nửa tháng trước Viên Tuyết Phi đã ly hôn với Trần Dương!

Xì xào!

Thông báo này vừa được đưa ra, khắp thành trở nên nhốn nháo.

Đại tiểu thư nhà họ Viên đá tiểu hòa thượng kia rồi sao?

Đúng là một tin tốt lành!

Giờ nhà họ Viên lên như diều gặp gió, nếu có thể lấy được Viên đại tiểu thư, thì đúng là phát tài rồi!

Viên Thiên Cương chỉ có duy nhất một đứa con gái này, đợi đến lúc ông ấy hai năm mươi rồi, thì chức Thành chủ sẽ nhiễm nhiên rơi vào đầu con rể rồi!

Sau khi tin này truyền ra ngoài, tâm trạng các đại gia tộc thành Vô Úy cũng sôi sùng sục.

Bọn họ rối rít cho triệu tập các con em ưu tú trong nhà lại.

Bàn bạc cái gì?

Đương nhiên là bàn xem làm thế nào để hạ đổ được Viên Tuyết Phi rồi.

Ngay khi tất cả mọi người đang bàn kế hoạch, thì từ phủ Thành chủ lại phát đi thông báo tuyển rể.

Thấy thông báo này, ai trong thành Vô Úy đều tươi cười.

Đúng là buồn ngủ gặp được chiếu manh mà.

Nhà họ Viên lại tuyển rể lần nữa, tuy nhiên cách thức tuyển rể lần này đã thay đổi.

Không còn sử dụng cách đấu võ cầu hôn như lần trước nữa, mà ai giết được càng nhiều yêu thú, lấy được nhiều Yêu Đan thì sẽ được lấy Viên Tuyết Phi.

Trên đó còn viết rõ các quy tắc, để phòng trường hợp gian lận!

“Viên Tuyết, con nghĩ kỹ rồi chứ?”

Viên Thiên Cương hỏi.

“Bố, con gái đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta phải làm đến cùng ạ!”

Viên Tuyết Phi ngồi ở bên cạnh, mạng che mặt che đi dung nhan của cô ấy, nên không thấy rõ sắc mặt thay đổi như nào.

“Bố thật là một ông bố vô dụng!”

“Bố đừng tự trách mình!”

Viên Tuyết Phi nói: “Hết thảy mọi chuyện đều là chủ ý của con, chồng con, phải là một anh hùng hào kiệt đầu đội trời chân đạp đất, nên ai có thể giết được nhiều yêu thú và lấy được nhiều Yêu Đan nhất, thì đó chính là chồng con!”

Khi nói ra những lời này, trong lòng cô ấy đột nhiên nghĩ đến người đàn ông tướng mạo tầm thường kia, trong lòng Viên Tuyết Phi có dự cảm, trong lần Bão thú này, anh ta nhất định sẽ xuất hiện!

Dĩ nhiên, nếu như anh ta không xuất hiện, vậy… cô ấy đành chịu, ít nhất có thể chia sẻ áp lực với bố, giúp cho thành Vô Úy có thể sống sót vượt qua Bão thú lần này.

Đợt Bão thú này, có thể là đợt to nhất hàng trăm năm nay, tuy rằng cô ấy xinh đẹp, nhưng những con dã thú kia sẽ chẳng vì sự xinh đẹp ấy mà nương tay đâu!

Quan trọng nhất là, vị cao nhân phía sau Viên Thiên Cương dường như đã rời đi.

Viên Thiên Cương đã dùng rất nhiều biện pháp để liên lạc, tuy nhiên cũng không có hồi đáp!

Nếu như không có vị cao nhân kia, phủ Thành chủ sẽ rơi vào thế khó, lần tuyển rể này, Viên Tuyết Phi đã phải ra mặt để lộ diện mạo thật của mình, nhưng cô ấy cũng đã tính toán rất cặn kẽ.

Chỉ có cách này mới xoay chuyển được mục tiêu của mọi người, khiến những gia tộc của thành Vô Úy sôi sục lên.

Nếu chỉ dựa vào thực lực của Viên Thiên Cương, hoặc là phủ Thành chủ, thì không thể nào đủ được.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Viên Thiên Cương lại tự trách bản thân.

“Tuyết Phi, bố thấy hổ thẹn với con!”

Viên Thiên Cương nhìn con gái với vẻ buồn bã.

Bởi vì Viên Tuyết Phi xinh đẹp, sợ dẫn đến đại họa, nên ông ấy vẫn để con gái sống ở sân sau, mặc dù Viên Tuyết Phi sống trong nhung lụa, muốn gì có nấy, nhưng bản thân lại không được tự do.

Mặc dù vậy, Viên Tuyết Phi chưa từng oán trách bố mình, ngược lại một lòng muốn giúp bố, cô ấy luôn cho rằng vì mình là thân con gái nên bố mới phải sầu não như thế.

Thật ra thì trong lòng Viên Thiên Cương, Viên Tuyết Phi còn tốt hơn trăm lần so với con trai!

“Bố, tất cả những chuyện này đều là do con chọn lựa, bố sinh ra con bảo vệ con, con gái biết lấy gì báo đáp?”

Giọng của Viên Tuyết Phi vẫn bình tĩnh không hề run rẩy, còn trong lòng Viên Thiên Cương thì cảm thấy áy náy.

Vào lúc này, hai tên lính chạy từ bên ngoài vào: “Bẩm báo… có chuyện không hay rồi ạ….”

Âm thanh truyền đến, vẻ áy náy trên khuôn mặt Viên Thiên Cương biến mất, trở nên nghiêm túc: “Tuyết Phi,con xuống dưới trước đi!”

“Dạ, bố!”

Viên Tuyết Phi hành lễ rồi đi xuống!

Cô ấy vừa bước đi, chân binh lính kia lảo đảo ngả nghiêng, cả người bê bết máu: “Không xong rồi… Thành chủ, Bão thú… hàng ngàn hàng vạn dã thú đang tiến đến đồng bằng cách thành khoảng 10 dặm”.

Nghe thấy vậy, mặt Viên Thiên Cương liền biến sắc, vội vàng đứng lên, hô lớn: “Cậu nói gì, Bão thú đến?”

“Quân tiên phong tôi đã phái đi thì sao?”

“Bẩm Thành chủ… toàn bộ đã bị dã thú giết chết, có hai chúng tôi liều mạng chạy về!”

Người binh lính kia quỵ xuống đất, mặt đầy sợ hãi: “Bọn chúng đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lại rất nhiều, ùn ùn kéo đến đông như kiến”.

“So với đợt Bão thú lần trước thì thật sự quá nhiều, là Bão thú lớn, Bão thú lớn!”

Nói xong, người lính kia đột nhiên mở to hai mắt, phun ra một đống máu tươi, trong nháy mắt ngã xuống rồi chết!

Một kẻ đang sống sờ sờ lại bị dọa cho sợ vỡ mật chết!

Trong lòng Viên Thiên Cương sốt ruột vô cùng, vội vàng hô: “Mau mời Quản sư gia đến đây!”

Lát sau, Quản sư gia đến: “Tham kiến Thành chủ!”

“Miễn lễ Quản sư gia!”

Viên Thiên Cương vội vàng đỡ Quản sư gia dậy, nói thẳng: “Quân tiên phong báo lại, cách ngoài thành 10 dặm đầy ắp dã thú, Bão thú đến rồi, xin hỏi sư gia là chúng ta phải làm sao để vượt qua lần này!”

Mấy ngày nay, Viên Thiên Cương đã bị sự uyên thâm bác học của Quản sư gia thuyết phục, khi có chuyện lớn, có Quản sư gia bên cạnh bày mưu tính kế, trong lòng ông ấy cũng thấy yên tâm hơn!