Long Tế Chí Tôn

Chương 433




“Có chứ, Trương tiên sinh cứ nói!”

Trần Dương nói: “5 cân Tinh Thạch Sa, 50 cân Vô Căn Chi Thủy, 100 viên Trọng Nguyên Thạch…”

Trần Dương đọc liền một lúc mấy chục loại bảo tài luyện khí, nhưng chỗ ông ta chỉ có lèo tèo mấy loại, cần bên trụ sở chính gửi đến.

Tính số dược liệu và các bảo tài luyện khí này đã mất mấy trăm nghìn nguyên thạch thượng phẩm, thế mới nói tu luyện thì phải có cơ sở vật chất đầy đủ.

“Trương tiên sinh, những thứ này cần phải gửi từ trụ sở chính đến”.

Trần Dương gật đầu: “Ngoài những thứ này, chỗ các ông có công thức luyện đan không?”

Công thức luyện đan đương nhiên là có, nhưng thứ này không giống công pháp, thuộc loại mua đứt.

Vậy nên giá cũng rẻ hơn các loại công pháp nhiều.

“Không biết tiên sinh muốn công thức luyện đan loại nào?”

“Công thức luyện đan cấp Thần, tốt nhất là loại có thể khôi phục và nâng cao tu vi ấy”.

Công thức luyện đan cấp Thần?

Vương chưởng quầy kinh ngạc, chơi lớn đấy, công thức luyện đan cấp Thần có giá không hề rẻ, hạng thấp nhất cũng mất mấy chục nghìn nguyên thạch thượng phẩm.

“Cũng có, nhưng phải chờ gửi đến”.

Vương chưởng quầy nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng chỗ tôi có một danh sách các công thức luyện đan, ông có thể lựa chọn”.

Vương chưởng quầy nói xong liền lấy một cuốn sổ ra, trong đó ghi chép không ít công thức luyện đan, đương nhiên cũng chỉ là một danh sách mà thôi.

Từ công thức luyện đan cấp 9 là thấp nhất đến công thức luyện đan cấp Thần là cao nhất, thậm chí trên công thức luyện đan cấp Thần còn có công thức luyện đan cấp Thánh, nhưng giá thì trên trời, ít nhất cũng phải trên triệu nguyên thạch thượng phẩm.

Trần Dương đang định chơi lớn một phen, kết quả nó lại đắt đến như vậy.

Chưa kể dược liệu mà công thức luyện đan cấp Thánh cần chắc chắn không đơn giản, đây lại cần một khoản tiền lớn nữa.

Anh lập tức bỏ qua công thức luyện đan cấp 1 và cấp Thánh.

Hạ đẳng và trung đẳng cấp Thần đã có tới mấy trăm loại.

Rẻ nhất chỉ có hơn 10 nghìn nguyên thạch thượng phẩm, đắt nhất thì mất mấy trăm nghìn, đắt quá, thực sự là đắt quá.

Cuối cùng, Trần Dương chọn 10 công thức luyện đan của đan dược hạ đẳng, và 1 công thức luyện đan của đan dược trung đẳng cấp Thần.

500 nghìn nguyên thạch thượng phẩm vèo một cái chỉ còn hơn một trăm nghìn.

Trần Dương cắn răng, lại chọn một quyển công pháp trung đẳng cấp Thần tu luyện thân thể, Tam Chuyển Kim Thân Quyết.

Còn về thân pháp, anh nghĩ một lát rồi thôi.

Anh đau lòng rời khỏi căn phòng bí mật, còn Vương chưởng quầy thì cười tươi như hoa.

“Trương tiên sinh đi thong thả!”

Đến cuối cùng, Vương chưởng quầy vẫn không nói ra thân phận thực sự của anh.

Anh có phải là Trần Dương hay không, có phải là cường giả đã cứu cả thành Vô Úy hay không đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là Trần Dương là quý nhân của ông ta, giúp ông ta hoàn thành nhiệm vụ năm nay vượt chỉ tiêu.

Khi ông ta gửi gần nghìn chiếc nhẫn trữ đồ về trụ sở chính, đại chưởng quầy của trụ sở chính đã hết lời khen ngợi, đồng thời tiết lộ muốn điều ông ta đến một châu thành trù phú, khiến ông ta vui mừng khôn xiết.

Ra khỏi Thất Bảo Trai, Trần Dương vốn định về luôn nhà, nhưng không ngờ lại bị hai cô gái chặn đường.

Hai người này chính là Viên Tuyết Phi và Ngọc Khiết.

Trần Dương đeo mặt nạ, nên hai cô gái không nhìn rõ khuôn mặt thật của anh.

Nhưng trực giác của Viên Tuyết Phi nói với cô ấy rằng đây chính là Trần Dương.

“Anh… ra đây đi!”

Viên Tuyết Phi vén một sợi tóc ra sau vành tai, cúi đầu, có chút ngại ngùng.

“Cô gái, chúng ta quen nhau sao?”

Trần Dương không biết tại sao cô ấy lại ở đây, cũng không biết rốt cuộc tại sao cô ấy nhận ra được mình, nhưng anh không muốn nhận.

Vậy nên anh đã thay đổi giọng nói.

Viên Tuyết Phi ngẩng đầu nhìn Trần Dương: “Tôi biết là anh, trực giác của tôi không sai đâu”.

“Tôi không biết cô đang nói gì cả!”

Trần Dương đáp.

Viên Tuyết Phi cười buồn bã: “Quả nhiên anh vẫn hận tôi đúng không? Hận tôi có mắt như mù, hận tôi…”

“Tôi chẳng hiểu gì cả!”

Trần Dương ngắt lời cô ấy, anh không muốn giả vờ nữa, ngay từ đầu anh đã chẳng có thiện cảm gì với Viên Tuyết Phi.

Anh cũng không phải loại người t*ng trùng lên não, nhìn thấy cô gái nào hơi có nhan sắc là muốn lên giường.

Viên Tuyết Phi rất xinh đẹp, thậm chí hai người từng có duyên phận trở thành vợ chồng, nhưng những điều này đã không còn quan trọng nữa, ký xong giấy ly hôn kia, hai người đã hoàn toàn không còn liên quan gì đến nhau.

"Chuyện giữa tôi và cô đã rất rõ ràng rồi, không cần níu kéo gì đâu, tôi cũng không có thiện cảm gì với cô cả!"

Lời của Trần Dương như một mũi dao nhọn đâm vào trái tim Viên Tuyết Phi.

"Anh... anh không được nói với tiểu thư như vậy!"

Ngọc Khiết cắn răng nói, lúc này mắt cô ta cũng đỏ lên, đối với cô ta, tiểu thư chính là tất cả, cùng lắm thì chết thôi.

"Người ta nói một đêm vợ chồng trăm đêm ân nghĩa, lẽ nào anh nhẫn tâm đến vậy sao?"

"Ha ha, câu này hơi buồn cười đấy".

Trần Dương lắc đầu, cuối cùng anh cũng biết tại sao thời gian này cứ thấy bực bội trong lòng, hoá ra là do vẫn chưa cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với nhà họ Viên.

"Lúc cô bắt nạt tôi, sao cô không nói những lời này? Cô có coi tôi là chồng cô không? Lúc cô bôi nhọ vu khống tôi, cô có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Ký giấy ly hôn trước mặt mọi người, cô đang tát vào mặt ai vậy?"

Trần Dương lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi không giết các cô đã là nể mặt lắm rồi, đừng có được voi đòi tiên, những gì nợ các cô tôi đã trả hết từ lâu rồi".

Ngọc Khiết mặt vàng như nghệ, Viên Tuyết Phi thì cúi đầu khóc, không thốt nổi một lời.

Cô ấy phản bác kiểu gì đây, dựa vào đâu mà phản bác chứ? Người ta đều nói sự thật mà.

"Các cô hạ mình đến tìm tôi chẳng qua là vì đã biết thân phận thật của tôi là một đại tu sĩ có chút năng lực".

Trần Dương thẳng thừng vạch trần ý định của cô ấy: "Nếu tôi là một người bình thường thì sao? Nếu tôi quả thực là một hoà thượng vô dụng thì sao? Có được cô để mắt đến không? Cái vẻ kiêu căng ngạo mạn của cô khiến tôi buồn nôn!"

"Không... không phải như vậy đâu, thực sự không phải như vậy..."

Viên Tuyết Phi nước mắt giàn dụa: "Tôi chỉ muốn chồng tôi là một đại trượng phu, đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất..."

"Ồ, thế hả?"

Trần Dương cười lớn: "Thế đại hội đấu võ tuyển rể thời gian trước là sao? Cô đừng nói với tôi rằng nhà họ Viên các cô còn có một cô gái nữa tên Viên Tuyết Phi đấy nhé".

"Anh..."

Viên Tuyết Phi không nói được gì.

Đối với Trần Dương thì cả thành Vô úy không gì qua được mắt anh cả, còn định dùng nước mắt cá sấu sao?

Trần Dương anh thiếu phụ nữ chắc?

Chỉ cần anh tung tin ra ngoài, thì ngày hôm sau, các gia tộc lớn của thành Vô Úy sẽ tranh nhau đưa thiên kim tiểu thư của nhà mình đến tận giường làm ấm chân cho anh ấy chứ.

Nhưng anh cần sao?

Nếu chỉ đơn thuần là ham muốn, thì anh bỏ chút nguyên thạch ra tìm gái làng chơi chẳng quá dễ dàng sao?

Anh cũng không mắc bệnh sạch sẽ về tinh thần.

"Hai chúng ta vốn là hai đường thẳng song song, hôm nay tôi đứng đây nói chuyện với cô không phải vì cô từng là vợ tôi đâu. Tôi nói thật cho cô biết nhé, tôi đã lấy vợ, mà không chỉ một vợ, các cô ấy ai nấy đều xinh đẹp hơn cả cô. Cô chưa từng coi tôi là chồng, sao tôi phải coi cô là vợ chứ?”

Trần Dương nói: “Đừng mong lấy được gì từ tôi nữa, tôi đã cho các cô đủ nhiều rồi, con người phải biết hài lòng với những gì mình có, nếu không… sớm muộn cũng gặp phải họa sát thân thôi”.

Trần Dương nói xong, lập tức biến mất trước mặt bọn họ.

Cũng chỉ là hai cô gái tầm nhìn hạn hẹp mà thôi.

Chờ Trần Dương rời đi rồi, Viên Tuyết Phi mới hồn xiêu phách lạc cất bước.

Trái tim cô ấy, lòng tự tôn và kiêu ngạo của cô ấy, vào giây phút này đã bị người ta giẫm đạp dưới đất, nát tan tành.

Đúng vậy, Trần Dương nói cũng không sai, nếu anh chỉ là một người bình thường thì cô ấy có hạ mình đến tìm anh không?

Cô ấy nhớ đến đêm hôm đó, nhớ những lời Trần Dương nói với mình, anh nói không sao đâu, nhà họ Viên chắc chắn sẽ bình yên vô sự.

Cô ấy không tin, chỉ coi như anh đang nói lung tung.

Quả nhiên, ngày hôm sau, bố cô ấy trở thành Thành chủ của thành Vô Úy, cô ấy cũng trở thành cô gái tôn quý nhất thành Vô Úy, không ai sánh bằng.

Đáng lẽ cô ấy nên nghĩ ra từ lâu rồi mới phải, cả thành Vô Úy ai có năng lực này, ai sẽ thật lòng giúp đỡ nhà họ Viên chứ?

Kẻ nào mà chẳng ham mê sắc đẹp của cô ấy, muốn chiếm đoạt nhà họ Viên.

Cô ấy đúng là ngu ngốc, bình thường luôn tự nhận mình thông minh, nhưng giờ cô ấy chỉ cảm thấy mình thật ngu xuẩn.

Nực cười, đúng là nực cười.

Vốn cô ấy có thể đứng bên cạnh anh hùng rồi đấy, nhưng bây giờ người ta lại chẳng thèm nhìn cô ấy lấy một cái.

“Tiểu thư… Tiểu thư, chị đừng dọa em…”

Ngọc Khiết sợ đến mức nước mắt giàn dụa.

“Ngọc Khiết, em nói xem có phải chị rất giả dối, rất ngu ngốc không?”

“Không phải đâu, tiểu thư cũng là vì nhà họ Viên mà!”

Ngọc Khiết cắn môi, cố gắng an ủi Viên Tuyết Phi.

Đáng tiếc là chẳng ích gì.

Trái tim Viên Tuyết Phi đã chết, nhưng thế thì sao chứ? Tất cả là cô ấy tự chuốc lấy mà.

Ván bài đẹp như vậy mà bị cô ấy đánh cho thua tan tác.

Sau khi trở về đình viện, trong lòng Trần Dương chẳng có chút gợn sóng nào.

Cùng với tu vi ngày càng cao, anh cũng có cái nhìn thấu suốt hơn về thế tục, về chuyện tình cảm nam nữ.

Tu luyện rốt cuộc là tu cái gì? Trừ tu luyện pháp thuật, nâng cao thể chất linh hồn, quan trọng hơn cả là tu tâm.

Bệnh gì cũng có thuốc chữa, chỉ có tâm bệnh là không thuốc nào chữa nổi.

Đã cắt đứt nhân quả, Trần Dương biết đã đến lúc anh rời khỏi nơi này rồi.

Thôi vậy, chọn ngày không bằng gặp ngày, chờ ngày mai nhận được đồ rồi rời đi cũng không muộn.