Long Tế Chí Tôn

Chương 496




Anh ta vừa bày ra đại trận, sau đó bắt đầu tế luyện phi kiếm của mình.

Phi kiếm này là anh ta lấy được từ trong một cấm địa, mặc dù chỉ là đạo khí hạ phẩm, nhưng cũng được.

Cho dù Cổ Lão thấy thật là xoàng xĩnh, nhưng đối với Diệp Thần mà nói, thì như vậy đã là thích hợp lắm rồi.

Trong lúc anh ta đang tập trung tế luyện phi kiếm, một con gấu đen thành tinh đang đuổi theo một kẻ nào đó, nó lao đến như điên.

Khoảnh khắc con gấu đen thành tinh chuẩn bị đuổi kịp, thì người kia liền bay đi rồi biến mất.

“Đệch, đừng có đuổi theo tao, mày mà đuổi nữa thì chỉ có con đường chết thôi!”

Trần Dương phát ra một đạo kiếm quang bổ lên trên người con gấu đen thành tinh, ấy vậy mà không chém đứt nổi một cọng lông của nó.

Con gấu đen thành tinh này được tam tông thả vào trong này, nó đã sống ở đây mấy trăm năm, ngoại trừ một số kẻ địch mạnh ra thì nó sống rất ung dung.

Vậy mà hôm nay nó lại bị anh giỡn mặt, nên muốn đuổi giết đến cùng.

Trần Dương rõ ràng thấy được, trong ánh mắt nó tràn đầy vẻ khinh miệt.

Có thế thôi hả?

Vậy mà định đánh bị thương ông mày sao, ông mày có đứng yên thì chắc gì mày đã phá vỡ được nổi hàng phòng ngự.

Được, thực ra anh cũng muốn nó nghĩ như vậy.

Anh đang cố dẫn dụ con gấu đen thành tinh này đến chỗ tu luyện của Diệp Thần.

Khi nó chỉ còn cách 50 mét, Diệp Thần liền sực tỉnh.

“Có người đến!”

Cổ Lão cũng chui trở lại chiếc nhẫn.

“Cẩn thận đấy!”

“Rõ!”

Diệp Thần đứng dậy, anh ta cầm lấy linh khí cực phẩm mà trước đây sử dụng ra, trong lòng có chút lo lắng.

“Đậu xanh, chỉ trộm có một chút mật ong của mày thôi mà, có đến mức phải lẽo đẽo đuổi theo tao hàng trăm dặm như vậy không?”

Trần Dương giận dữ nói.

“Gru!”

Gấu đen gầm thét, giống như muốn nói: “Đây chính là mật ong mà ông mày thích ăn nhất, vậy mà dám ăn trộm, loài người ngu xuẩn, tao phải bắt mày trả giá mới được!”

Diệp Thần liếc mắt cái là nhìn ra được con gấu đen thành tinh kia là cấp yêu hoàng!

“Này này này, đừng có qua đây, đừng có lại gần, nếu cứ tiến đến nữa là va phải pháp trận đấy!”

Diệp Thần căng thẳng mở to hai mắt, anh ta nhìn thấy Trần Dương muốn tiến đến.

Gấu đen thành tinh cứ nghĩ là Trần Dương nói đùa, nên nó lao lên vao vào pháp trận.

“Đùng!”

Gấu đen thành tinh sững sờ, dường như có cái gì đó bị nó phá vỡ.

Nhưng mà thân thể như cỗ xe bọc thép của nó thì sợ gì mấy cái pháp trận cỏn con này.

Bỗng dưng có một người bay ra từ bên trong.

“Đạo hữu cẩn thận!”

Trần Dương làm ra vẻ kinh ngạc, anh đang tính chạy trốn nhưng lại quay đầu.

Gấu đen thành tinh nhìn một cái, kẻ này có đồng bọn sao, nó liền giận dữ.

Nó gầm thét rồi đạp chân.

Diệp Thần lắc người một cái, tránh được đòn công kích của nó.

“Đạo hữu không sao chứ!”

Trần Dương làm ra vẻ lo lắng.

Diệp Thần cẩn trọng nhìn Trần Dương, rốt cuộc là trùng hợp hay là có chủ đích nhỉ?

Chẳng lẽ Trần Dương biết nơi này có người sao?

Không đúng, chỗ này tương đối khuất, nên đương nhiên khi bị gấu đen đuổi giết nhất định sẽ muốn chạy vào đây rồi.

“Tôi không sao”.

Diệp Thần lắc đầu một cái, cơn tức giận dịu đi, anh ta từ từ giữ khoảng cách với Trần Dương.

“Thằng nhãi này kỳ lạ lắm, cẩn thận đấy!”

Cổ Lão nhắc nhở.

Tôi biết rồi.

Trần Dương nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn trong giây lát của Diệp Thần, liền hiểu rằng anh ta đang trao đổi với Cổ Lão kia.

Nhất định không được để người này phát hiện ra được.

Cũng may khi đến anh đã thay đổi diện mạo.

“Không sao là tốt rồi”.

Trần Dương thở phào nhẹ nhõm: “Tôi cũng không biết đạo hữu đang thầm tu luyện ở đây, xin đạo hữu thứ lỗi!”

Diệp Thần thấy Trần Dương có vẻ thân thiện, nhìn cũng thật thà, nên mối hoài nghi trong lòng cũng giảm bớt.

“Mà từ từ hẵng nói đi, trước tiên phải xử lý nó ổn thỏa đã”.

Cảm nhận được áp lực vô cùng lớn, Diệp Thần cũng thấy căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên anh ta đối mặt trực tiếp với yêu quái cấp yêu hoàng.

Trần Dương cũng gật đầu một cái, anh lấy linh kiếm cực phẩm của mình ra chiến đấu.

Anh không che giấu cảnh giới của mình, anh biết rằng Cổ Lão trong nhẫn của Diệp Thần nhất định sẽ nói cho Diệp Thần biết.

“Đạo hữu, tôi có một kiếm trận được một vị trưởng bối dạy cho, có thể vây hãm con súc sinh này, cậu giúp tôi giữ chân nó, tôi đi bày trận!”

Trần Dương truyền âm cho Diệp Thần, không đợi anh ta trả lời, anh lấy ra một bộ kiếm trận.

Bắt đầu bố trí kiếm trận!

Diệp Thần cũng không nói được gì, thật ra thì anh ta muốn nói rằng chuyện của Trần Dương thì anh ta không muốn nhúng tay vào. Nhưng không ngờ mặt anh cũng dày quá đi, kéo người ta xuống nước, nên đành chịu thôi.

Mà không biết anh đã làm ra chuyện gì không hay không phải, trọc con gấu đen đến nông nỗi này.

Trước tiên phải dùng Lưu Tiên Bộ để cầm chân nó, con gấu đen thành tinh này cũng mới lên yêu hoàng, khí tức trên người nó còn chưa ổn định, nên tốc độ còn chậm.

Cổ Lão kiến thức uyên thâm, mặc dù pháp trận Trần Dương bày ra đơn giản, nhưng lực sát thương rất lớn.

Chắc chắn là đệ tử của Thuần Dương Tông rồi, hơn nữa nhất định là là đệ tử ruột của trưởng bối sư môn.

Cổ Lão nói suy nghĩ của mình cho Diệp Thần biết, Diệp Thần vận dụng Lưu Tiên Bộ, nhanh như chớp, tốc độ nhanh đến nỗi không thấy rõ bóng người.

Gấu đen thành tinh này cũng chẳng phải là hồng hoang dị chủng, cũng không có truyền thừa gì, nên trong cấm địa này, thiên kiếp của nó cũng yếu!

Sức mạnh của nó tuy là hùng hậu, nhưng tốc độ thì không thể nào đuổi kịp anh ta được.

May quá!

“Anh nhanh lên đi, tôi chỉ chống đỡ được nhiều nhất là một khắc đồng hồ nữa thôi!”

Diệp Thần cũng cạn lời rồi, cho dù Lưu Tiên Bộ lợi hại đi chăng nữa, nhưng lại tiêu hao quá nhiều pháp lực, mà pháp lực của anh ta vốn yếu, giờ lại càng rơi vào thế khó.

Haizz, có vẻ nhân vật chính trong trò chơi này lúng túng rồi đây.

Trần Dương thầm nghĩ như vậy, anh đẩy nhanh tốc độ bày trận.

Thật ra thì đây chỉ là một kiếm trận cấp trung, anh chỉ cần vẩy tay cái là xong, nhưng như vậy thì lộ mất, dù sao thì Cổ Lão cũng đã từng là cường giả Hóa Thần, nên lão nhìn cái là có thể đoán ra được.

Vậy nên anh không thể mạo hiểm như vậy được.

Nửa khắc đồng hồ sau, Trần Dương đã bày xong trận cơ.

“Mau tránh ra!”

Trần Dương hô to.

Diệp Thần nâng Lưu Tiên Bộ lên đến cực hạn.

Trong nháy mắt đã xuất hiện cách bên ngoài 20 mét.

Một giây sau, kiếm trận chạy, mấy trăm đạo kiếm quang giăng khắp nơi, bao vây lấy con gấu đen thành tinh.

“Đạo hữu, giờ hai chúng ta cùng nhau thi triển thủ đoạn mạnh nhất của mình nhé!”

Để giống như thật, thậm chí Trần Dương còn ép mồ hôi trên trán ra.

Diệp Thần gật đầu, rút phi kiếm ra: “Thuật ngự kiếm! Kiếm quang phân ra làm mấy chục đạo!”

“Thấp như vậy thôi sao?”

Trần Dương hơi liếc qua, anh không nghĩ là Diệp Thần lại vận dụng một chiêu thức đơn giản đến thế.

Thuật ngự kiếm này tuy rằng cũng khá lợi hại, nhưng không đủ lực để đánh bị thương gấu đen.

“Kiếm Xung Tinh Hà!”

Cho dù Trần Dương chưa học qua kiếm thuật, nhưng biết một chiêu sẽ hiểu được các chiêu khác, những kiếm thuật trong Thiên Kiếm Các anh đã đọc đến tám chín mươi phần trăm rồi.

Chiêu Kiếm Xung Tinh Hà này, nghe thì có vẻ lợi hại, nhưng trên thực tế chính là ép kiếm khí lại sau đó bắn ra thông qua phi kiếm, uy lực đại khái có thể tăng ba bốn lần!

Xọet!

Một đạo kiếm quang màu vàng đất đâm ra từ phi kiếm của Trần Dương.

Kiếm quang thuộc hành thổ, uy lực tăng gấp 3 lần bình thường, lực công kích cũng tương đương với bán bộ Nguyên Thần.

Dưới sự công kích của kiếm quang, kiếm trận, thuật ngự kiếm, gấu đen thành tinh liền kêu thống thiết.

Thì ra là kiếm quang của anh đâm thấu da thịt của gấu đen.

“Các người thực sự dám trọc giận tao sao?”

Miệng con gấu đen thành tinh liền phun ra tiếng người, thân thể nó lớn lên gấp mấy lần, đây chính là kỹ năng bẩm sinh mà mỗi Yêu tộc đều có.

Thuật bội hóa!

Phòng ngự cũng sẽ tăng lên.

Phi kiếm chém lên người con gấu đen kia, phát ra âm thành loảng xoảng.

Đồ khốn, thịt của mày dầy vậy sao.

“Dạo hữu, đây không phải là lúc che giấu nữa đâu, nếu giết được con gấu đen thành tinh này, thì chúng ta chia nhau chiến lợi phẩm từ nó, nếu tôi dám nói dối thì không còn mặt mũi nào nhìn đạo hữu nữa”.

Trần Dương vừa dứt lời, Diệp Thần liền trở nên hứng thú.

Trước giờ anh ta là người không thấy lợi thì không làm.

Anh ta không nói gì, Cổ Lão truyền âm nói: “Con gấu đen thành tinh này da thô thịt dầy, nhược điểm duy nhất của nó chính là thất khiếu”.

Trong nháy mắt Diệp Thần liền hiểu ra.

Ngón tay thao túng phi kiếm, kiếm quang phân ra rồi lại tụ lại.

“Nhỏ nhỏ nhỏ!”

Vốn đang là một phi kiếm dài bằng cánh tay, trong khoảnh khắc liền trở nên ngắn như ngón tay vậy.

Kiếm cương ngưng tụ.

“Bất Khuất kiếm ý!”

Trần Dương cũng kinh hãi, Diệp Thần chỉ mới đạt đến cảnh giới Ngưng Đan thôi vậy mà đã tham ngộ ra được kiếm ý, tên nhóc này cũng có vẻ thú vị đây!

Không biết anh ta là tu sĩ tông môn nào.

Kiếm ý xưa nay vẫn ở một cấp độ gì đó cao xa, nếu hiểu được trọn vẹn, uy lực không thua gì đạo vận, hoặc có thể nói kiếm ý viên mãn chính là đạo vận!

Có thể hiểu như vậy cũng được.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao từ xưa đến nay địa vị của kiếm tu lại cao đến thế.

Dĩ nhiên, không có nghĩa là ngộ ra được kiếm ý thì có khả năng chiến đấu lại với Uẩn Thần.

Chẳng qua là so với người bình thường thì xác suất lên đến Uẩn Thần cao hơn mà thôi.

Kiếm ý của Diệp Thần cho dù mới đạt đến một phần, nhưng tràn đầy vẻ bất khuất.

Trần Dương cũng biết, thời điểm này lên lôi ra cái gì đó rồi.

Nếu không người như Diệp Thần, nhất định sẽ không coi anh ra gì!

Đại Địa kiếm ý!

Trong khoảnh khắc kiếm ý quẩn quanh, Cổ Lão liền phát hiện: “Thằng cha này cũng hiểu kiếm ý đó, hơn nữa còn là kiếm ý hai phần!”

Diệp Thần liếc mắt sang, anh ta không nghĩ rằng kẻ bị gấu đen đuổi giết này, lại là một kiếm tu lĩnh ngộ được kiếm ý.

Hai phần kiếm ý, mặc dù Đại Địa kiếm ý không mạnh được như Bất Khuất kiếm ý, nhưng cũng không phải dạng vừa.

“Đi!”

Lưu quang xông thẳng về phía con gấu đen thành tinh. Trần Dương thấy suy nghĩ của Diệp Thần cũng giống anh.

Anh hùng thì suy nghĩ sẽ giống nhau!

Trong lúc này, anh lại có cảm giác rằng.

Gấu đen thành tinh cũng không phải dạng ngu, nó biết nhược điểm của mình.

Chỉ một chiêu mà nó đánh bay được Phi kiếm mà Diệp Thần đánh ra, hắt hơi một cái, tỏ vẻ khinh thường.

Chính vào lúc này, phi kiếm của Trần Dương cũng lao đến, dường như sắp đâm trúng gấu đen đến nơi. Diệp Thần than thở, đối phương đã có đề phòng như vậy rồi đánh ra còn có tác dụng gì?

Nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến anh ta sửng sốt.

Phi kiếm kia cua một đường, bay thẳng vào sau lưng con gấu đen, đâm vào chỗ hiểm của nó!

Uỳnh!

Kiếm quang còn chưa đâm vào.

Con gấu đen đã trợn tròn hai mắt.

“Thuật Bạo Kiếm!”

Trần Dương hét lớn một tiếng, sau đó là một tiếng rên truyền đến từ con gấu đen thành tinh kia.

Ánh sáng đỏ rực bùng nổ ra bên ngoài.

Đánh trực diện, khuấy đảo lục phủ ngũ tạng của nó.

Sức nổ của phi kiếm chặt đứt sinh cơ của con gấu đen, kiếm ý chính là điểm chết người ở đây, thậm chí còn đánh bị thương yêu hồn của nó!

Yêu hồn vốn đã chưa ổn định, giờ phút này lại đối mặt với sự diệt vong.

“Đừng để yêu hồn của nó chạy trốn!”

Trần Dương lo lắng nói.

Diệp Thần khựng lại một lát, sau đó lấy ra một cái bát to màu đen, ném ra ngoài, vây lại yêu hồn của nó rồi hút vào trong đó.

Thấy vậy Trần Dương thở dài một hơi, anh ngồi phệt xuống đất mặc kệ bẩn hay sạch, miệng thở phì phò.

“Mẹ nhà nó chứ, mệt chết đi được!”

Diệp Thần cũng khẽ lắc đầu, người này tính tình chất phác, không để ý xem bên cạnh có người hay không!

Anh ta lại thích kiểu người có tính cách như vậy.