Long Tế Chí Tôn

Chương 537




"Ư... cậu chủ..."

Một giọng nói vang lên bên tai anh.

Trần Dương chợt mở mắt thì thấy Ngọc Khiết bị mình ôm vào lòng, áo quần xộc xệch, còn tay anh thì đã đút vào...

"Hả... Ngọc Khiết, sao cô lại ở đây!"

Trần Dương bừng tỉnh, đẩy Ngọc Khiết ra!

Ngọc Khiết đỏ mặt, tay cầm khăn bông, ấp úng nói: "Tiểu thư bảo em qua đây hầu... hầu hạ người..."

Hầu hạ?

"Hầu hạ" mà Ngọc Khiết nói không đơn giản là chăm sóc, nó còn có ý nghĩa sâu xa hơn.

Những nha hoàn nuôi từ nhỏ như Ngọc Khiết sẽ phải ở bên cạnh chủ nhân cả đời.

Tác dụng lớn nhất của bọn họ chính là làm thiếp thị cho Trần Dương, hầu hạ Trần Dương trong những ngày Viên Tuyết Phi tới tháng hoặc trong thời gian cô ấy mang thai.

Như vậy vừa có thể ngăn Trần Dương ngoại tình, vừa có thể khai chi tán diệp cho nhà họ Trần.

Nhưng trước giờ Trần Dương không hề có suy nghĩ này, song hôm nay Ngọc Khiết nhắc nên anh cũng không kìm được lòng quan sát cô ta.

Anh cũng thầm gật đầu, con nhóc này thân hình nở nang, trông cũng cưng, chỉ là tính khí hơi nóng nảy chút!

Chắc là do ánh nến mờ ảo mông lung, Trần Dương đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc.

Con nhóc này ăn mặc cũng táo bạo ghê, cúi người phát là khe ngực lộ ra, hấp dẫn người ta.

"Đi rót cho tôi ly nước!"

Trần Dương ngồi dậy, xoa cái đầu đau nhức của mình.

Ngọc Khiết rót nước xong thì quỳ xuống bên mép giường, hai tay dâng ly lên.

Con nhóc chanh chua trước đây, bây giờ lại xấu hổ đỏ mặt: "Cậu... cậu chủ, uống nước ạ!"

"Nói chuyện ấp a ấp úng thế, sợ tôi ăn thịt à?"

Trần Dương nhận ly nước rồi nhấp một ngụm. Ngọc Khiết lắc đầu: "Không... không ạ..."

"Thế ngẩng đầu lên cho cậu xem!"

Ngọc Khiết đâu dám ngẩng đầu, hai tay vò áo, cắn cánh môi, không dám mở mắt ra.

Trần Dương cũng không biết hôm nay mình bị làm sao, ngọn lửa kia lại bùng lên thiêu đốt trong người. Ánh mắt anh nhìn Ngọc Khiết cứ như ánh mắt con sói hung ác nhìn con thỏ trắng lạc đường vậy.

"Ngẩng mặt lên!"

Anh giơ tay cầm cằm của Ngọc Khiết, đôi mắt con nhóc ngấn lệ xuân, dáng vẻ cắn môi đỏ cực kỳ gợi cảm.

Trần Dương chưa từng cho mình là thánh nhân gì. Ở thế giới này, mọi người đều như nhau, anh cũng không thể để Ngọc Khiết cả đời làm gái già được nhỉ?

"Cậu chủ... em... em sợ!"

Trần Dương cười lớn: "Trên đời này có chuyện mà Ngọc Khiết em sợ à?"

Ngọc Khiết ngoan ngoãn, cơ thể còn đang run rẩy.

Thấy vậy, Trần Dương cũng không trêu cô ta nữa, kéo cô ta vào lòng rồi không nói không rằng mà chiếm đoạt.

Một đêm xuân tình ấm áp.

Mây mưa đến mấy bận!

Cảm nhận được ngọn lửa thiêu đốt trong người đã dần lụi tắt, Trần Dương thở phào một hơi, ôm cô gái nở nang, lòng không khỏi nhớ lại giấc mơ vừa nãy.

"Đầu xuân rồi, phải lên lịch tới Huyền Không Tự thôi, nhất định phải điều tra rõ thân thế của mình mới được!"

Anh có thể nghe được tiếng gọi của những người đó, giọng họ mang theo rất nhiều mong đợi và kỳ vọng, khiến lòng anh run rẩy, hình như quên bọn họ chính là tội lớn nhất trong đời anh vậy.

Sáng sớm hôm sau, Ngọc Khiết hầu hạ Trần Dương thức dậy, đầu tóc cô ta cũng vấn lên cao, trang điểm ăn mặc như người đã có chồng.

Từ nay về sau, cô ta không còn là con nhóc nữa.

Mà đã là người phụ nữ của nhà họ Trần.

Thân phận của thiếp thị thấp bé, nha hoàn thiếp thân của chủ được thu làm thiếp thị thì thân phận lại càng thấp. Vì bọn họ luôn phải chú ý đến thứ tự chủ tớ, không được hớt tay trên của chủ nhân.

"Cậu chủ..."

"Vẫn gọi anh là cậu chủ à?"

"Lão... lão gia!"

Qua một đêm gột rửa, dường như Ngọc Khiết đã lột bỏ đi lớp vỏ ngoài chua ngoa, trở nên dịu dàng hơn, thuận mắt hơn.

"Lão gia? Gọi chồng!"

Trần Dương lấy trâm cài tóc của mình xuống: "Anh không thể cho em địa vị nhưng có thể tôn trọng em".

"Chồng sao ạ?"

Ngọc Khiết ngây ngô nhìn Trần Dương. Ở nước Dạ Lang, chỉ có vợ lớn mới có thể gọi chồng, còn những thiếp thị thì chỉ có thể gọi là "lão gia!"

Đây chính là sự khác biệt, nhưng Trần Dương lại nguyện vì cô ta...

Nước mắt bỗng làm nhòe tầm nhìn của cô ta.

"Được rồi, đừng khóc, chúng ta đi thăm Tuyết Phi!"

"Vâng ạ!"

Ngọc Khiết gật đầu, vội lau nước mắt, hôm nay là ngày vui vẻ nhất trong đời cô ta!

...

Tháng năm vội vã, từ 10 ngày trước thu Ngọc Khiết làm thiếp xong thì Trần Dương lại bắt đầu bận rộn.

Nhưng tiếng gọi trong mơ lại ngày càng dày đặc, tới tấp thường xuyên.

Anh không vui, dĩ nhiên Viên Tuyết Phi cũng cảm nhận được: "Chồng ơi, hôm nay trời vừa đẹp, hay là chúng ta đi Huyền Không Tự cầu phúc cho con nhé?"

Trần Dương nhìn Viên Tuyết Phi rồi nắm tay cô ta: "Vợ..."

"Đi hỏi thử ạ, như vậy anh cũng có thể ngủ một giấc thật ngon!"

"Được!"

Trần Dương cũng không làm mình làm mẩy gì, anh xin nghỉ phép rồi dẫn Viên Tuyết Phi và Ngọc Khiết, đi xe ngựa đến Huyền Không Tự.

Điều đáng nhắc là cường phỉ Thiên Kiếm Sơn đã tan rã sụp đổ trong tay Trần Dương, từ đó mối uy hiếp lớn nhất với thành Vô Úy cũng đã bị diệt trừ.

Điều này cũng khiến danh tiếng của Trần Dương lên tới đỉnh điểm.

Hai tiếng sau, 3 người đã tới chân núi Huyền Không.

Huyền Không Tự tọa lạc ở đây.

Tín đồ lên xuống không ngớt, nhiều người nhận ra Trần Dương liền đồng loạt dừng lại hành lễ.

Viên Tuyết Phi thì nụ cười luôn nở trên môi. Đây là chồng của cô ấy, giỏi văn giỏi võ, được người người kính trọng mến mộ!

Vào trong Đại Hùng bảo điện, anh kiên nhẫn lễ phật cùng Viên Tuyết Phi, cầu phúc. Sau khi làm xong mọi chuyện, Viên Tuyết Phi nói: "Anh đi đi, em và Ngọc Khiết ở đây đợi anh!"

Trần Dương gật đầu rồi rời đi.

"Tiểu thư, làm như vậy thật sự ổn không ạ?"

Vẻ mặt Ngọc Khiết lo âu.

"Anh ấy đã quên đi rất nhiều chuyện, nhớ lại những chuyện đó sẽ khiến anh ấy đau khổ. Thế thì chi bằng chúng ta giúp anh ấy giải phóng?"

Nhưng... đó không phải là chính anh ấy!"

Ngọc Khiết cắn môi: "Những đêm nay, đêm nào anh ấy cũng mơ, cứ mông lung gọi tên người khác, có thể những người đó là người thân của anh ấy!"

Viên Tuyết Phi nhìn cái bụng hơi tròn của mình: "Có lẽ vậy, dù sao thì bây giờ chúng ta... mới là người thân nhất của anh ấy!"

Ngọc Khiết gật đầu, không nói thêm gì nữa.

"Trụ trì!"

Trần Dương tìm được Trụ trì của Huyền Không Tự - Viên Quang hòa thượng!

"Trần quản lý!"

Viên Quang hòa thượng quay người, hơi khom người xuống.

"Trụ trì không cần phải đa lễ".

Trần Dương nói: "Hôm nay con đến đây là muốn cởi bỏ nghi hoặc trong lòng!"

"Xin hỏi Trụ trì, có phải con từng là đệ tử của Huyền Không Tự không?"

Viên Quang hòa thượng gật đầu: "Đúng vậy, Trần quản lý là đệ tử của Huyền Không Tự ta!"

"Nhưng sao... con không có đốm hương trên đầu?"

"Vì duyên trần của con chưa dứt!"

Viên Quang hòa thượng nói: "Nếu năm đó tấn hương cho con thì chẳng qua là thế giới có thêm một hòa thượng mà thôi, nhưng lại mất đi một Trần quản lý cứu thế giúp dân!"

"Vậy Trụ trì có biết bố mẹ con là ai không?"

"Ta không biết!"

Viên Quang hòa thượng lắc đầu: "Năm đó con còn quấn trong tã lót, bố mẹ con bỏ con lại chỉ để lại một tấm giấy ghi tên của con mà thôi!"

"Cảm ơn Trụ trì, Trần Dương đã làm phiền rồi!"

Trần Dương tiu nghỉu rời đi, không thể, không thể nào!

Tiếng gọi trong giấc mơ tới từ đâu?

Sao anh lại ở đây?

Sau khi ra khỏi phòng Trụ trì, suốt dọc đường gặp rất nhiều tiểu hòa thượng: "Này, kia không phải là sư đệ Vô Hoặc à?"

"Cậu nói bừa gì thế, sư đệ Vô Hoặc đã hoàn tục rồi, bây giờ người ta là Trần quản lý!"

"Ồ ồ, thì Trần quản lý! Nghe nói đệ ấy còn cưới thiên kim của Viên sư gia nữa!"

"Wow, đúng ra kẻ chiến thắng trong cuộc sống..."

Giọng nói bọn họ không nhỏ, Trần Dương nghe rõ cả!

Như vậy thì chuyện anh lớn lên ở Huyền Không Tự là chính xác rồi!

Anh nhíu mày, cứ luôn cảm thấy mình đã quên điều gì đó rất quan trọng.

"Chồng ơi, anh đã tìm được đáp án mình cần chưa?"

Trần Dương vừa ra thì Viên Tuyết Phi đã bước lên đón.

"Chắc là rồi".

Trần Dương lắc đầu, có lẽ gần đây anh mệt quá nên nảy sinh ảo giác nghe thấy những tiếng gọi kia thôi!

Đè nén cảm giác ngờ vực trong lòng xuống, Trần Dương kéo tay 2 cô gái: "Đi thôi, chúng ta về nhà!"

Trước khi bước xuống bậc thang, Trần Dương nhìn lại Huyền Không Tự, trong lòng thở dài một tiếng rồi quay người rời đi.

Sau khi về từ Huyền Không Tự, Trần Dương giảm bớt công việc, rảnh rỗi thì ở bên cạnh Viên Tuyết Phi hoặc trêu chọc con nhóc Ngọc Khiết.

Cuộc sống đẹp như thơ!

Hơn nữa, tiếng gọi trong giấc mơ cũng đã ít dần, điều này khiến Trần Dương thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu chủ, nghỉ ngơi đi!"

Ngọc Khiết cởi áo quần, để lộ ra thân thể ngực tấn công mông phòng thủ của mình.

Trần Dương gật đầu, vùi đầu vào hõm vai của Ngọc Khiết, sau một trận mây mưa, hai người ôm lấy nhau ngủ.

Đêm nay, Trần Dương lại nghe thấy tiếng gọi: "Trần Dương, mau về đi anh... em và con đang đợi anh!"

"Chồng ơi, có phải anh không cần bọn em nữa không?"

"Đồ thối tha, nếu anh có gan không quay về thì tôi sẽ gả cho người khác, để người khác lên giường với vợ anh, để người khác ức hiếp con cái anh!"

Không thể nhìn rõ gương mặt của bóng dáng đó, nhưng Trần Dương có thể cảm nhận được cô ta đang khóc.

"Không được, thế chẳng phải ông đây thành con tuần lộc mất à!"

"Cắm sừng anh đấy thì sao! Chẳng phải năm xưa anh cũng biến anh ta thành tuần lộc à? Bây giờ cho anh nếm thử mùi vị bị cắm sừng!"

"Không được!"

Ầm!

Trần Dương choàng tỉnh mở mắt ra, sau lưng lạnh toát!

"Chồng?"

Ngọc Khiết tỉnh dậy, thấy Trần Dương thở hồng hộc thì biết anh lại gặp ác mộng nữa rồi!

"Lại mơ thấy ác mộng à anh?"

Ngọc Khiết khoác áo vào, quỳ sau lưng Trần Dương, ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho anh.

Mỗi lần Trần Dương mơ thấy ác mộng, cô ta đều làm như vậy!

Nhưng lần này, Trần Dương không nhúc nhích gì, ánh mắt long lên rồi cắm đầu chạy ra ngoài như điên.

"Chồng ơi, anh còn chưa mặc đồ!"

Ngọc Khiết cắn răng, vội vã mặc đồ vào rồi đuổi theo.

Trong thư phòng, Trần Dương châm nến, lấy ra một xấp giấy, trên đó viết dày đặc tên người!

Tô Diệu, Mộc Thuyên, Diêu Nhân Nhân, Từ Tiểu Nhu, Hạ Lam, Phương Di, Thanh Uyển, Tần Vũ Hàm...

Anh đọc những cái tên này như một kẻ điên!

"Rốt cuộc các cô là ai, là ai!"

Gân xanh trên trán anh nổi lên: "Là ai muốn cắm sừng lên đầu tôi? Là ai muốn ông đây làm con tuần lộc?"

"Không được, không được, tuyệt đối không được!"

Trần Dương hét lên, khiến người cả Trần phủ hoảng hồn!

"Chồng!"

Ngọc Khiết cầm áo quần vội khoác lên người Trần Dương: "Về thôi anh, trời lạnh lắm..."

"Anh không về, hôm nay anh phải nghĩ cho ra bọn họ là ai!"

Anh ngồi ở đó, đọc những cái tên kia hết lần này đến lần khác.

Dần dần, dường như anh chìm vào trong suy tư.

Lớp sương mù che mờ những bóng dáng kia dần dà tan đi, dường như đã để lộ ra gương mặt của bọn họ!

"Chưa đủ, nhìn chưa rõ lắm!"

Ngay lúc này, tiếng gọi lại vang lên: "A-ca, cổ trùng của em đã mọc được 8 cánh rồi, giỏi không? Những lúc không có anh, em ngoan lắm đấy nhé!"

"Nhân Nhân?"

Trần Dương vô thức gọi cái tên này.

"Trần Dương, con rể tốt của mẹ, con có thể tha thứ cho mẹ không? Là mẹ không tốt! Từ nay về sau mẹ sẽ không cản trở con và Diệu Diệu ở bên nhau nữa!"

"Đường Tĩnh?"

“Tô Diệu?”

"Cháu ngoan, ông nội đã trách nhầm cháu, cháu là niềm tự hào của ông nội. Ông hối hận lắm, ông không nên đuổi cháu ra khỏi nhà!"

"Ông nội!"

"Thằng nhóc thối, bao giờ cậu mới quay về vẽ chân mày cho tôi? Cậu mà không về thì tôi tìm người khác vẽ đấy nhé!"

"Chị Mộc!"

Ầm!

Cứ mỗi một người lên tiếng là anh lại gọi ra tên của người đó!

Dần dần, gương mặt của bọn họ trở nên rõ nét hơn.