Long Tế Chí Tôn

Chương 590




Khí tức phát ra trên người Vương Đạc xa xưa thâm túy, mỗi một đạo khí tức đều rung động không gian, giống như Man Hoang xuyên thấu qua không gian và thời gian để đến gần trước mặt.

Anh ta toét miệng cười một tiếng, đánh ra một quyền.

“Được đấy, tôi cũng muốn lĩnh giáo xem, Ngũ Hành thần thể của tôi lợi hại, hay là Man Thần thần thể lợi hại!”

Trong ánh mắt của Phượng Nhàn lóe lên một tia sáng: “Ngũ Hành Nghịch Chuyển, đi!”

Quả đấm lóe lên ánh sáng Ngũ Hành, dựa vào trạng thái nghịch chuyển để phản dòn, hai quả đấm đụng nhau, mặt Vương Đạc hơi biến sắc, một giây sau anh ta cười lớn: “Được, như vậy mới thú vị chứ!”

Sức mạnh của Ngũ Hành Nghịch Chuyển không thể khinh thường được, một quyền này nếu như đổi lại là bán Hóa Thần, sẽ liền bị sức mạnh của Ngũ Hành Nghịch Chuyển tiêu diệt, nhưng Vương Đạc chỉ cảm thấy quả đấm hơi đau một chút.

Man thần thể không chỉ mang đến cho anh ta sức mạnh, mà còn có thân thể cường đại.

“Bịch bịch!”

Tim gan đập loạn xạ, giống như tiếng chuông chùa vang lên, mỗi một hồi lại đồng nghĩa với sự vận chuyển máu của Man Thần, Sức mạnh của Man Thần bùng nổ.

“Man Trấn Thần Hoang!”

Vương Đạc gầm thét một tiếng, quơ tay ra, triệu đạo lực cũng nổ ra khiến cho không gian rung động trong nháy mắt.

“Xuất thủ!”

Ngay lúc này, mấy đạo ánh sáng bay từ hai bên trên khán đài, lúc này người của Thập Đại Thế Gia và tông môn xuất thủ.

Không gian vốn đang rung động, một thoáng liền bình ổn lại.

“Tiểu Ngũ Hành Thần Thông”.

Anh ta chú trọng vào pháp tu, nên thân thể hơi yếu, cứng đối cứng lại với Vương Đạc, chính là lấy ngắn đánh dài!

Phượng Nhàn xòe năm ngón tay ra, một tấm lưới Ngũ Hành lớn chụp lấy Vương Đạc vào bên trong.

Đây chính là khí Ngũ Hành Hậu Thiên, thoát ra từ tinh Ngũ Hành Tiên Thiên, chính là huyền khí trời đất hạng 1.

Giống như linh hỏa và dị hỏa trời đất, các loại linh khí huyền diệu của thế gian này cũng rất nhiều.

Ví dụ như khí Ngũ Hành Hậu Thiên, mỗi một tia đều nặng hàng 500 nghìn cân.

Bị bao vây trong thần thông, toàn thân Vương Đạc đều bị đè lại.

Sức mạnh thật là khủng khiếp, khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu, thêm vào đó là khí Ngũ Hành nghịch chuyển lẫn nhau, liên tục tiêu hao thân xác và sức mạnh của anh ta.

Đây là Giam Cầm thần thông vô cùng lợi hại.

“Man Thần Quyền”.

Một quyền đánh ra, mặc dù bức tường ngũ hành có trở nên to lớn hơn, nhưng không hề vỡ vụn như những gì mong chờ trước đó.

Phải sử dụng điểm để phá được bề mặt, nếu như bị tiêu hao quá lâu, nhất định anh ta sẽ thua.

“Nếu đã vậy thì chỉ còn cách phá điểm nữa thôi”.

“Man Thần Thiên Kinh!”

Khí tức vô cùng lớn phát ra từ thân thể của Vương Đạc, chỉ có khí tức thôi mà có thể khiến cho không gian Ngũ Hành rung động, đây chính là bảo kinh truyền thừa của nhà họ Vương.

Trong tay anh ta đột nhiên xuất hiện một chiếc rìu lớn, từ từ cảm nhận khí tức phía trên, đây cũng là một loại thánh binh!

“Khai sơn!”

Xoẹt!

Một rìu chém ra, không gian Ngũ Hành bị phá vỡ trong nháy mắt, Vương Đạc thuận thế xông ra, nhìn Phượng Nhàn, anh ta giơ rìu lên: “Ích Hải!”

Chiếc rìu này dường như được đạo vận quấn quanh, trên thực tế còn xen lẫn cả quy tắc Man Thần hoang dã.

Ngay cả không khí xung quanh cũng mục nát, thậm chí còn mang theo lực ăn mòn thời gian.

Phượng Nhàn cũng không dám khinh địch, khí Ngũ Hành Tiên Thiên ngưng tụ phía trước, khí Ngũ Hành này có thể trở thành một thứ không gì cản nổi!

Kể cả dùng để phòng ngự thôi thì cũng hết sức lợi hại.

Lưỡi rìu chém vào khí Ngũ Hành, nhưng không thể xâm nhập nổi.

“Tổ tiên vĩ đại, ánh sáng vinh quang sẽ chiếu lên người con cháu ngài lần nữa, huyết mạch của ngài sẽ lại được thể hiện trên người con!”

Vương Đạc miệng vừa lẩm bẩm thần văn thượng cổ huyền diệu, máu trong trong cơ thể anh ta bỗng như dung nham sôi trào, chảy siết.

Thân thể dần trở nên lớn hơn, da dần biến thành màu đỏ, một luồng khí tức cuồng ngạo không ngừng thả ra ngoài.

Khí tức hoang cổ này khiến không gian đều trở nên hiu quạnh.

Không phải Vương Đạc lợi hại, mà là sức mạnh của huyết mạch Man Thần kia truyền đến.

“Nhìn có vẻ Man Thần của hắn cũng ra gì phết”.

Đàm Đài lên tiếng.

“Đúng vậy, nếu như thân thể Man Thần đạt đến viên mãn, thì thậm chí còn có thể ăn mòn năm tháng! Thật là đáng sợ!”

Người đàn ông bên cạnh cười cười, người này chính là người nhà Đông Phương, hai nhà đã có giao ước. Người ngoài có lẽ không biết chuyện trước đây Đàm Đài Minh Châu và Đông Phương Ngọc đã có hôn ước với nhau.

Chuyện này không được truyền ra ngoài, tuy nhiên trong lòng hai người họ thì biết rõ.

“Đào Hoa thần thể của Minh Châu quả là không tệ”.

“Ha ha, Bích Ngọc thần thể của Phương Ngọc cũng rất mạnh!”

Tổ tiên của nhà Đàm Đài là Đào Hoa Tinh Thành Thần, tổ tiên của nhà Đông Phương là Tiên Thiên Ngọc Tủy Thành Thần, Đào Hoa thì lớn lên trên Tiên Thiên Ngọc Tủy, hai cá thể hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau tu luyện.

Hai nhà nếu nói ra quả thực rất thân thiết!

Để đảm bảo mối huyết mạch giữa hai nhà, bọn họ vẫn giữ truyền thống liên hôn từ rất lâu rồi.

“Nào xem tiếp thôi!”

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Vương Đạc đã biến thân hoàn toàn, thực lực cũng tăng gấp hơn 10 lần.

“Phá cho ta!”

Một quyền đánh ra, khí Ngũ Hành Tiên Thiên vỡ tan tành.

Tinh thần của Phượng Nhàn bị chấn động mạnh, khí Ngũ Hành Tiên Thiên quá khó tìm, nếu như thành công, thì đừng nói là Vương Đạc, mà ngay cả đứng yên để kẻ khác tấn công thì cũng không hề hấn gì!

Hắn há mồm ra hút khí Ngũ Hành Tiên Thiên vào trong bụng, ngũ hành tương sinh tương khắc, bổ trợ cho sức mạnh đã bị hao tổn.

“Mày cho rằng Ngũ Hành thần thể chỉ có chút thần diệu này thôi sao?”

“Thế giới chân không!”

Thế giới này hầu hết đều được tạo nên bởi Âm Dương Ngũ Hành, Phượng Nhàn cong ngón tay, linh khí trên lôi đài đều bị hút sạch, năm đạo trụ quang cắm ở bên trong lôi đài.

Đây chính là pháp bảo được tinh luyện từ ngũ hành, có thể biến thành bất kỳ pháp bảo nào, là thánh binh hết sức lợi hại.

“Thánh binh đấu với thánh binh, xem ra Phượng Nhàn cũng cũng bị đánh ra chân hỏa rồi!”

“Bọn họ mới chỉ là Uẩn Thần thôi sao? Mạnh quá đi, ngay đến cả tu sĩ Hóa Thần cũng không chắc đã có nhiều thủ đoạn tấn công đến vậy”.

“Thời đại của những cuộc đại chiến, thế hệ này của bọn họ nhất định sẽ xuất hiện một thời đại trấn áp”.

Chân không trong khoảnh khắc đó khiến Vương Đạc mất thăng bằng, năm đạo trụ quang, phun trào linh hỏa dào dạt, đây là loại linh hỏa Ngũ Hành xếp hạng thứ 100!

Khí tức của thánh binh kia cản lại linh hỏa, cho dù thánh binh có mạnh, nhưng cảnh giới của bọn họ quá thấp, về cơ bản không thể phát huy được 1% sức mạnh.

Dùng để phòng ngự thì tiêu hao sẽ lớn.

“Đại Ngũ Hành Thần Thông!”

Phượng Nhàn không cho Vương Đạc cơ hội trở mình, liền thi triển Đại Ngũ Hành Thần Thông, hợp với linh hỏa Ngũ Hành, uy lực bỗng tăng lên mấy chục lần. Không chỉ bán Hóa Thần, mà ngay cả Hóa Thần sơ kỳ mà vào trong trận này, không chết thì cũng bị lột da.

Không có cách nào khác, những đệ tử của các đại tộc tông môn này chính là niềm tự hào của bọn họ, uy lực của thần khí không thể nào so sánh với thần binh được.

Vậy nên chiến tích của Thập Đại Đệ Tử kể ra cũng hơi ảo một chút.

Ngay cả một con lợn cầm thánh binh trong tay cũng có thể trở thành cao thủ, huống chi là những người có thần thể như bọn họ.

Lúc này, Phượng Nhàn đứng ở một bên hài lòng gật đầu nói: “Có nhận thua hay không?”

“Nhận cái con mẹ mày ý!”

Vương Đạc vô cùng chật vật trong pháp trận Ngũ Hành. Vì khinh địch nên anh ta sơ ý chạy vào trong cái bẫy của Phượng Nhàn.

Nhưng nếu Phượng Nhàn nghĩ mới chỉ như vậy mà anh ta sẽ nhận thua thì đúng là ngây thơ.

“Tổ tiên vĩ đại, xin hãy cho thần quang chiếu sáng lên con cháu ngài lần nữa!”

Trước khi Man Thần Thể đại thành, thì thần huyết trong cơ thể khó mà nắm trong tay được, chỉ có thể thông qua việc niệm thần xướng, mới có thể kích thích được sức mạnh thần huyết.

“Man, Man, Man!”

Bên tai anh ta dường như vang lên một giọng nói trầm ổn.

Sức mạnh của thánh binh rìu lớn bỗng nhiên tăng vọt, giây phút đó, khí tức của Man Hoang đổ vào thân thể, vĩ lực vô cùng đổ đầy lên mỗi tấc máu thịt, mỗi một tế bào.

“Sức mạnh này, chính là sức mạnh của tổ tiên”.

Vương Đạc cười một tiếng, cầm thần binh trong tay, điên cuồng bổ mạnh về phía pháp trận linh hỏa.

“Một rìu, hai rìu, ba rìu…”

Đến rìu thứ tư thì đại trận liền nứt ra một vết, không phải do thánh binh không đủ mạnh, mà là Phượng Nhàn không nghĩ đến việc Vương Đạc có thể đánh vỡ được Song Trùng đại trận.

Nhưng anh ta cũng vô cùng thảm, toàn thân phát ra một luồng khói trắng, bốc lên mùi thịt nướng.

Lông trên cơ thể đều bị đốt cho cháy xém, thân thể trần chuồng đứng trên khán đài, có nhiều nữ tu sĩ ngại ngùng nhắm hai mắt lại.

Vương Đạc không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại anh ta còn cảm thấy sức mạnh của bản thân vô cùng hùng hậu, kiêu ngạo nhìn về phía Đàm Đài Minh Châu.

Sắc mặt Đàm Đài Minh Châu tối sầm lại, cảm giác như bị mạo phạm.

Nhưng lát sau thôi anh ta lại mặc bộ quần áo khác vào.

Phần máu thịt bị đốt cháy văng tung tóe, hóa thành bụi bẩn rơi xuống đất, có thể nhìn thấy được tốc độ tái tạo của tóc và lông mày bằng mắt thường.

“Đúng là tao sơ ý mới bị mày vây lại”.

Vương Đạc toét miệng cười một tiếng: “Giờ thì mày đã chuẩn bị cho cái chết sắp tới chưa?”

Nói đoạn, dưới chân đột nhiên phát lực, một đòn nhanh gấp 30 lần tốc độ âm thanh đánh ra, toàn thân giống như đại bác, thậm chí còn nhanh hơn đại bác.

Thánh binh búa lớn trong tay tràn đầy sức mạnh không thể ngăn nổi lao đến.

“Man Thần Xung Kích!”

“Đại Ngũ Hành Thần Thông, Ngũ Hành Nghịch Chuyển, trấn áp!”

Tinh thần Phượng Nhàn chấn động, thần quan vô lượng nứt ra từ trong tay anh ta, dường như muốn trấn áp hết thảy.

Thế nhưng, lúc này Vương Đạc đã có được sự gia trì của thần lực, nên thế như chẻ tre.

“Đoàng!”

Sức mạnh vô cùng lớn đụng phải nhau, lôi đài dưới chân liền bị nghiền nát.

“Tao không thể thua được!”

Phượng Nhàn cắn răng!

“Tao chính là vị thần tồn tại mãi mãi, chết đi!”

Vương Đạc nổi giận gầm lên một tiếng, rìu lớn trảm phá thần quang, chém lên người Phượng Nhàn, nếu như trong nháy mắt đó không có thánh binh Như Ý chặn một đòn này lại, thì chắc chắn Phượng Nhàn đã phải bỏ mạng.

Nhìn thấy Phượng Nhàn bay ra từ lôi đài, đám người nhà họ Vương hô lớn: “Thiếu chủ thắng rồi, thiếu chủ thắng rồi!”

Trên khán đài, khán giả đồng loạt hoan hô, càng về sau cuộc tranh giải càng kịch liệt, pháp môn chiến đấu khiến người ta lác mắt, khác biệt hẳn so với đám rác rưởi kia.

Một lão già đi ra từ phía khán đài, đưa Phượng Nhàn đi, than thở: “Đúng là khinh địch quá, khinh địch quá mà…”

Phượng Nhàn vô cùng suy sụp, nếu như lúc nãy khi bị vây lại, anh ta thừa thắng xông lên chứ không dài dòng như vậy, thì Vương Đạc chắc chắn là sẽ thất bại.

Thần Nam ở phía sau đài gật đầu một cái: “Được đấy, còn khá là mạnh, nhưng theo như lời của sư bá nói, thằng nhãi này tự tin thái quá, đánh nhau thì cứ đánh lại còn gọi tên chiêu thức ra, cứ như là sợ người ta không biết chiêu thức của mình không bằng”.

“Còn cái tên Phượng Nhàn kia, rõ ràng là chiếm ưu thế, vậy mà còn thích gợi đòn, quả nhiên ếch chết tại miệng, lời sư bá nói quả là sâu sắc!”

Trong lòng Thần Nam thầm nghĩ.

Trên khán đài Diệp Thần cũng nghĩ như vậy, không hổ danh là hai thầy trò, suy nghĩ cũng giống nhau như đúc.

Trần Dương ngồi cách đó không xa cũng gật đầu một cái, được đấy, Thập Đại Gia Tộc quả nhiên cũng có chút khác người, nếu có cơ hội nhất định phải cho hết Tàng Kinh Các của bọn họ vào túi của mình!

Vừa nhét bỏng ngô vào trong mồm vừa nghĩ.

“Rác rưởi, đúng là rác rưởi, giải quyết một cái Ngũ Hành thần thể thôi mà tốn công sức vậy sao!”

Thần Phong bĩu môi khinh thường, nếu đổi lại là anh ta, thì có thể giải quyết được Phượng Nhàn trong vòng 10 chiêu rồi.

Đâu cần phải tốn nhiều thời gian đến vậy.

“Thằng nhãi nhà họ Vương kể cũng may mắn, nếu Phượng Nhàn thừa thắng xông lên, năm nay nhà họ Vương nhất định bị đá ra khỏi Thập Đại Gia Tộc”.

Không ít tông môn ngồi bình luận.

Phượng Nhàn vô cùng xấu hổ, quỵ xuống đất: “Xin sư tôn trách phạt!”