Long Tế Chí Tôn

Chương 610




“Ma Dương, mày hãy cố gắng vơ vét nhiều bảo bối hơn nữa ở các tinh vực gần đây!”

“Nguyên Dương, khả năng tính toán của mày là mạnh nhất, mày hãy điều khiển sự thay đổi của thế giới trong động thiên huyệt khiếu của tao, tiện tay sáng tạo thế giới!”

Hai người gật đầu.

Ma Dương biết anh ta đang gây dựng cơ sở cho sau này, trọng trách trên vai rất nặng nề, dù sao đó cũng là các thế giới.

Chẳng bao lâu nữa, Hàng Cổ Đệ Nhất Tông sẽ tích hợp các tài nguyên trên đại lục Thần Ma, rồi bước đến tinh không vũ trụ.

Cũng có nghĩa là đại lục Thần Ma về sau chính là đại bản doanh của họ.

“Tôi đi đây!”

Ma Dương nói xong, xé toạc không gian, Na Di đến tinh vực gần đó.

Bản đồ tinh không đã in sâu trong đầu anh ta, không sợ bị lạc đường.

Trần Dương cầm bản đồ, nhìn tinh vực Bắc Đẩu, ở giữa có mấy trăm tinh vực, chắc mất nửa năm là có thể đến được đó.

Anh tiện tay rạch một khe nứt, rồi chui vào.



Tinh vực Nhân Mã là tinh vực hỗn loạn nhất trong số mười mấy tinh vực xung quanh.

Ở tinh không hỗn loạn, bạn nhất định phải cẩn thận, bởi vì chỉ cần hơi bất cẩn là bạn sẽ gặp phải cướp vũ trụ.

Những tên cướp vũ trụ này hoặc là tu sĩ lưu vong, hoặc là cường giả tông môn, giết người cướp của để lấy tài nguyên tu luyện, hoặc là để nuôi tông môn.

Rời khỏi tinh không, lắc mình một cái là lại trở thành đại tu sĩ đắc đạo vẻ ngoài đạo mạo đường hoàng.

Dù sao kém nhất cũng phải là tu sĩ Uẩn Thần hậu kỳ mới có thể đặt chân đến tinh không vũ trụ.

Nhưng những tu sĩ cấp thấp đó cũng mới chỉ loanh quanh ở xung quanh tinh cầu hoặc thế giới.

Băng cướp La Phi chính là một trong những băng cướp vũ trụ khét tiếng của tinh vực Nhân Mã.

Đoàn trưởng là một tu sĩ siêu cấp cảnh giới Thánh viên mãn, bên dưới còn có ba Phó đoàn trưởng cảnh giới Thánh hậu kỳ, cùng với 10 trưởng lão cảnh giới Thánh sơ kỳ.

Bọn chúng cũng được gọi là băng cướp Châu Chấu, bởi vì nơi nào chúng đến thì cỏ không mọc được, hơn nữa những kẻ này thường xuyên vây đánh tinh vực, thậm chí cả Tiểu Thiên thế giới và Trung Thiên thế giới, còn Đại Thiên thế giới thì bọn chúng vẫn chưa có lá gan đó, chỉ bởi vì Đại Thiên thế giới có nền tảng thâm hậu, nhiều người cảnh giới Thánh.

Quan trọng là vì Đại Thiên thế giới có sự tồn tại trên cả cảnh giới Thánh.

Những kẻ làm cướp nhìn thì có vẻ hung dữ, nhưng trên thực tế thì gan cực nhỏ, không điều tra rõ ràng thì chúng cũng không dám manh động ra tay.

Hôm nay, tiểu đội của ba trưởng lão thuộc băng cướp La Phi tấn công cướp bóc một tinh cầu trung cấp, thu được vật tư của cả một tinh cầu, kiếm bộn tiền.

Kẻ cầm đầu là một trong ba Phó đoàn trưởng của băng cướp – Mã Trường Long, ông ta dẫn ba trưởng lão cảnh giới Thánh sơ kỳ đánh cướp một tinh cầu trung cấp đang bước vào thời kỳ suy thoái.

Không ngờ ông ta lại phát hiện được lõi sao có năng lượng dồi dào ở tinh cầu này.

Tu sĩ có thể trưởng thành, thế giới có thể trưởng thành, tinh cầu đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Nếu tinh cầu trung cấp này vượt qua được thời kỳ suy thoái thì chắc chắn có thể nâng cấp thành tinh cầu cao cấp, đến lúc đó nghìn tỷ sinh linh ở đây sẽ có sự tăng vọt về chất.

Nhưng không có lõi sao, tinh cầu sẽ lập tức tiến từ giai đoạn suy thoái vào giai đoạn hấp hối.

Trong nghìn năm, từ trường của tinh cầu biến mất, màng sao bị rách, vô số quang tuyến vũ trụ sẽ chiếu thẳng vào tinh cầu. Đến lúc đó, ngoài một vài cường giả ít ỏi thì những người yếu đuối còn lại chắc chắn phải chết.

Trên phi thuyền tinh không, Mã Trường Long đang tổ chức yến tiệc thịnh soạn.

Làm cướp cũng có áp lực rất lớn, nếu không thể phát tiết sự thù hằn trong tim thì rất có thể sẽ sinh ra tâm ma.

“Nào đoàn trưởng, tôi mời ông!”

Trưởng lão Hồng Lượng nâng ly rượu lên, sau đó hai trưởng lão khác là Lục Phi, Thạch Lỗi cũng đứng dậy mời rượu.

Bên dưới còn có mấy chục Hóa Thần và hàng trăm Uẩn Thần.

Bọn họ cũng nhao nhao mời rượu.

Mã Trường Long cũng chẳng từ chối một ai.

Đúng lúc không khí bữa tiệc lên đến cao trào, một giọng nói đột ngột vang lên: “Xin hỏi tôi có thể đi nhờ không?”

Tất cả mọi người đều ngây ra, nhìn cậu thanh niên áo xanh kia, cậu ta có vẻ nhếch nhác, quần áo có vài chỗ rách.

Đi nhờ hẳn phi thuyền của băng cướp La Phi bọn tao, thằng nhãi này chán sống rồi chắc?

Tất cả đều nhìn cậu ta, cười như không cười, thiên đường có lối thì không đi, địa ngục không cửa lại lao vào.

Nhưng những Hóa Thần kia cảm nhận được khí tức sâu như biển trên người cậu thanh niên, ai nấy đều tỏ vẻ nghiêm túc.

“Cậu là ai?”

Có người hỏi.

“Tôi lần đầu đến tinh vực Nhân Mã nên bị lạc đường, có thể cho tôi đi nhờ không?”

Cậu thanh niên mỉm cười, để lộ hàm răng trắng bóng.

Hồng Lượng cau mày, người này là cảnh giới Thánh sơ kỳ, hai người Lục Phi và Thạch Lỗi nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Mã Trường Long, cảnh giới Thánh đi đơn độc, đúng là con dê béo.

Mã Trường Long cũng biết tỏng ý của bọn họ, lập tức vận chuyển thần thông thăm dò cảnh giới của cậu thanh niên. Ông ta tu luyện một loại thần thông thần bí, có thể gọi là bí thuật.

Có thể tra ra được tu vi thật của tu sĩ, chỉ cần người này không cao hơn ông ta hẳn 1 cảnh giới thì sẽ không giấu được.

Ông ta là cảnh giới Thánh hậu kỳ, hơn hẳn 1 cảnh giới thì chính là cảnh giới Chân Thần hậu kỳ, cường giả như vậy thì chính là vua của tinh vực, sao có thể bị lạc đường chứ?

Vậy nên chắc chắn người này là cảnh giới Thánh đi đơn độc, hơn nữa còn đến từ tinh vực khác.

“Đi nhờ thì cũng được, nhưng chúng tôi có thu phí!”

Mã Trường Long nheo mắt nhìn cậu thanh niên.

“Thu phí? Được thôi, không thu phí tôi còn sợ hơn ấy chứ!”

Cậu thanh niên nở nụ cười vô hại: “Các ông thu bao nhiêu nguyên thạch?”

“Nguyên thạch?”

Mã Trường Long nói: “Chúng tôi không thu nguyên thạch, chỉ thu mạng!”

“Thu mạng?”

Cậu thanh niên kia ngây ra: “Nói vậy thì các ông là cướp vũ trụ?”

“Ha ha ha…”

Cả đám cười ầm ĩ, Hồng Lượng không nhịn được nói: “Đúng vậy, bọn tao là băng cướp La Phi, nếu không muốn chết thì giao hết mọi thứ trên người ra đây, mở hết tâm thần, trở thành nô lệ của băng cướp bọn tao, có khi mày còn giữ được mạng!”

“Vậy sao?”

Cậu thanh niên khẽ nhếch khóe môi: “Thế các ông có biết tôi là ai không?”

Có người đáp: “Mày là ai?”

“Tôi cũng là cướp vũ trụ!”

Cậu thanh niên nói: “Tất cả giơ tay lên, giao hết tất cả mọi thứ trên người ra, thì tôi sẽ tha chết!”

“Ha ha ha…”

Cả đám cười ngặt nghẽo.

“Ôi chao, chết mất, tôi cười đau hết cả bụng rồi!”

“Thằng nhãi này chắc không phải sợ ngu người rồi đấy chứ?”

Hồng Lượng thầm nháy mắt, khí tức của Lục Phi và Thạch Lỗi khóa chặt lấy cậu thanh niên.

Mã Trường Long nheo mắt, ông ta cảm giác anh chàng này quá bình tĩnh, tuy nhìn có vẻ nhếch nhác nhưng lại chẳng sợ hãi chút nào.

“Mày là thợ săn tiền thưởng? Chắc phía sau mày vẫn còn đồng bọn chứ gì?”

Mã Trường Long đứng dậy: “Tất cả cảnh giác!”

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức dừng cười, lui đến bên cạnh Mã Trường Long, nhìn chằm chằm cậu thanh niên với vẻ thù địch.

Trên đời này có tốt có xấu, có một nhóm người căm ghét đám cướp vũ trụ, tự phát thành lập liên minh tiền thưởng. Bọn họ sẽ định kỳ công bố tin tức của một số băng cướp, những thợ săn tiền thưởng này sau khi đọc được sẽ tìm cách tiêu diệt.

Họ cũng là tử địch của cướp vũ trụ.

“Thợ săn tiền thưởng? Không không không, tôi chỉ có một mình thôi!”

Cậu thanh niên khẽ cười đáp.

“Chỉ có một mình?”

Mã Trường Long nhìn chằm chằm cậu thanh niên, quét thần niệm qua, trong phạm vi triệu dặm xung quanh quả thực không có bất cứ dao động nào.

Ông ta ngạc nhiên, lẽ nào người này đến một mình thật?

“Mẹ kiếp, có một mình mà cũng dám ngông nghênh như vậy, Phó đoàn trưởng, giết hắn đi!”

Một thành viên băng cướp thuộc Uẩn Thần hậu kỳ hét lên.

“Giết hắn đi!”

“Có một mình mà cũng dám đến phi thuyền tinh không của chúng ta tìm chết!”

Nghe tiếng la ó của mọi người, sắc mặt Mã Trường Long sầm xuống, nháy mắt một cái, Hồng Lượng lập tức hiểu ý, bất ngờ thi triển thần thông: “Thuật Đại Băng Diệt!”

Ông ta tu luyện pháp tắc Băng Diệt, thi triển toàn lực có thể phá hủy một tinh cầu thấp cấp, cho dù cảnh giới Thánh trung kỳ mà bị tấn công đột ngột thì cũng phải bị thương nặng.

Khí Băng Diệt mạnh mẽ áp sát người, bất kể là thứ gì cũng phải bị phá hủy, thân xác, tế bào, xương cốt, dương thần, thần niệm, thậm chí là pháp tắc cũng tan tành, bởi vì pháp tắc Băng Diệt của ông ta đã lên đến đại thành.

Ông ta tưởng tượng cậu thanh niên này chắc chắn sẽ lập tức phát nổ thịt nát xương tan, phương thức tấn công đột ngột này cực kỳ hữu ích, ông ta đã dùng chiêu này giết được không dưới 5 người cảnh giới Thánh.

Nhưng ông ta không hề nhìn thấy cảnh tượng mình muốn thấy.

“Chao ôi, khí Băng Diệt cơ đấy, cũng mạnh lắm!”

Cậu thanh niên tặc lưỡi, một luồng khí màu xám quấn quanh ngón tay cậu ta, ngoan ngoãn như một con mèo con.

Sao cơ?

Hồng Lượng nhìn thấy cảnh này thì suýt nữa rớt tròng mắt.

Lục Phi và Thạch Lỗi cũng kinh hãi, thuật Đại Băng Diệt này là thần thông sở trường của Hồng Lượng đấy.

“Hồng trưởng lão, có phải vừa nãy tấn công tinh vực ông dùng quá sức không?”

Thạch Lỗi và Hồng Lượng có mối quan hệ khá tốt, bèn lên tiếng hỏi.

Hồng Lượng nhìn chằm chằm cậu thanh niên: “Rốt cuộc mày là ai?”

“Tôi vừa nói rồi còn gì, tôi cũng là cướp vũ trụ!”

Cậu thanh niên nói rất nghiêm túc.

Mã Trường Long ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, người này tu vi cũng chỉ thuộc cảnh giới Thánh sơ kỳ, tại sao có thể đỡ được một đòn chí mạng của Hồng Lượng dễ dàng như vậy?

“Lẽ nào trên người hắn có chí bảo gì?”

Nghĩ đến đây, ông ta lén thả một con trùng nhỏ bằng móng tay từ trong tay áo ra, đây là độc trùng ông ta lấy được ở Trung Thiên thế giới, cực kỳ lợi hại.

Cho dù là cảnh giới Thánh chuyên tu thể tu thân xác thì nó cũng có thể dễ dàng cắn vỡ phòng ngự, nhưng thứ mạnh nhất là kịch độc của nó, có thể giết được cả cảnh giới Thánh.

Chỉ cần cắn hắn một cái thì người này sẽ thành con dê để mặc người ta giết thịt.

“Ấy, đâu ra thế này?”

Cậu thanh niên vẫy tay một cái, con trùng kia liền bị cậu ta nắm trong lòng bàn tay: “Sức mạnh cũng lớn đấy, là một bảo bối!”

Dứt lời, cậu ta thu con trùng vào túi.

“Giao con trùng ra đây!”

Mã Trường Long tức điên lên, không ngờ bảo bối của mình lại bị đối phương lấy mất một cách dễ dàng như vậy.

“Thế mà đã sốt ruột rồi sao? Tôi còn muốn chơi các ông cho đã đây!”

Cậu thanh niên thở dài: “Thôi vậy, vẫn nên đánh nhanh thắng nhanh vậy, mấy người các ông không chơi nổi đâu!”

Nói đến đây, sắc mặt cậu thanh niên lập tức trở nên nghiêm túc, một luồng sức mạnh khủng khiếp tản ra từ người cậu ta: “Động Thiên Nhất Kích!”

Cậu ta đánh ra một quyền, sức mạnh vô cùng tận cuốn tới, kẻ hứng trọn đầu tiên chính là Hồng Lượng.

Dưới sức mạnh này, ông ta lập tức bị nghiền nát tan xác, sau đó là Lục Phi, Thạch Lỗi, hai người vội vàng chống lại.

Nhưng chẳng khác gì châu chấu đá xe, tất cả chỉ là vô ích.

Thánh binh vỡ vụn, phòng hộ vỡ tan, bọn chúng chết không kịp ngáp, còn chẳng kịp kêu lên một tiếng.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, chỉ trong thời gian một phần vạn giây, Mã Trường Long vận chuyển thần thông định bỏ chạy, nhưng ông ta phát hiện mình đã bị khóa chặt, dưới chân như mọc rễ, không thể tránh được.

“Ầm!”

Đầu tiên là tiêu diệt tay của ông ta, sau đó là lồng ngực. Ông ta nhìn thấy trái tim màu vàng đang đập trong lồng ngực trần trụi, tất cả huyệt khiếu sụp đổ, thần niệm tiêu tán, tế bào tan nát, cốt lõi pháp tắc vỡ vụn.

Sức mạnh còn sót lại nghiền những Uẩn Thần Hóa Thần kia thành bột mịn.

“Đi nhờ thì có làm sao đâu? Ông xem các ông đi, có cần phải động tay động chân đến mức này không?”

Cậu ta vẫy tay một cái, mấy trăm chiếc nhẫn trữ đồ bay vào tay, thực ra đã lâu lắm rồi cậu ta không làm chuyện này rồi.

Hôm nay cậu ta lại cảm nhận được sự sung sướng của việc đi cướp.

Đúng vậy, người này không phải ai khác, mà chính là Trần Dương.

Sau khi vượt qua mấy tinh vực, anh đã đến tinh vực Nhân Mã, ai biết được tinh vực càng xa thì bản đồ tinh không càng không chính xác.

Sở dĩ anh nhếch nhác là bởi vì anh suýt nữa bị một hố đen đường kính 200 triệu dặm hút vào.

Mất bao công sức anh mới thoát ra được, thế nên bây giờ bộ dạng mới lôi thôi nhếch nhác như vậy.