Long Tế Chí Tôn

Chương 621




"Phụt!"

Cô ta phun một ngụm máu tươi!

Lý Lâm bị thương nặng.

Loại cảm giác bất lực này thật khiến người ta tuyệt vọng.

Nhìn Vương Lâm từng bước một đi về phía mình, nếu như bị hắn bắt được, nhất định sẽ bị tra tấn đến chết.

Cô ta chính là người phụ nữ của Trần Dương, là Tông chủ Đan Tông, sao có thể để lọt vào tay hắn?

"Cho cô cơ hội cuối cùng, quỳ dưới chân tôi thần phục, tôi sẽ tha cho cô một mạng!"

"Phì!"

Lý Lâm phun ra một búng máu, mắt ngập tràn khinh thường và kiêu ngạo.

"Được, tốt lắm!"

Vương Lâm cười to: "Tôi thích người phụ nữ kiêu ngạo như cô! Chơi chắc sướng lắm đây!"

Hắn động ngón tay điểm huyệt Lý Lâm.

"Chị!"

Lý Hổ nằm trên mặt đất, lúc này hắn cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, đến cả chị gái mình cũng không bảo vệ được!

"Nếu mày dám đụng đến sợi tóc của chị gái tao, tao sẽ không tha cho mày!"

Lý Hổ điên cuồng quát: "Chờ anh rể tao về, nhất định sẽ lấy mạng mày!"

"Tao nghĩ mày nên tự lo cho mình thì hơn!"

Vương Lâm cầm trong tay một thanh đoản kiếm: "Mày nói thanh kiếm này có thể xiên qua đầu của mày không?"

"Không được!"

Lý Lâm dù không thể cựa quậy gì được, nhưng vẫn còn có thể nói chuyện.

"Chị, em không sao".

Lý Hổ nói: "Em chết cũng không sao, nhưng đừng bao giờ cúi đầu trước mặt hắn, kiếp sau Lý Hổ vẫn là em trai chị!"

Lý Lâm nước mắt giàn giụa!

"Ha ha, chị em tình thâm, cảm động quá đi mất!"

Vương Lâm cười khoái trá: "Nhưng mà, vẫn phải chết thôi!"

Nói xong, hắn chuẩn bị ném thanh đoản kiếm trong tay, đúng lúc này, một âm thanh vang lên: "Định!"

Trong nháy mắt, động tác của Vương Lâm bị đóng băng, thân thể cứng ngắc bất động, biểu cảm trên gương mặt cũng đông cứng.

Một nghìn người đi cùng Vương Lâm cũng đồng cảnh ngộ.

"Là ai, cút ra đây mau!"

"Nhất định là cứu viện của Đan Tông đến rồi".

"Mày ngu à? Người của Đan Tông đều bị chúng ta giết chết rồi, lấy đâu ra cứu viện?"

Lúc mọi người còn đang xôn xao bàn tán, Lý Lâm cảm thấy âm thanh này vô cùng quen thuộc.

Lý Hổ nhìn Vương Lâm lơ lửng giữa không trung, không hề động đậy, mắt cũng không chớp, giống như bị đóng khung.

"Chị, có chuyện gì thế?"

Lý Hổ nuốt nước bọt.

Lý Lâm run rẩy nói: "Em có nghe âm thanh đó không, có nghe không?"

"Nghe!"

Lý Hổ gật đầu: "Hình như là bảo chờ?"

"Anh ấy đã trở lại, anh ấy đã trở lại, đó là giọng của anh ấy!"

Lý Lâm kích động không thôi, nước mắt tuôn không ngừng.

"Chị, người chị nói là... anh rể?"

Lý Hổ phục hồi tinh thần, cả người đều ngớ ra!

Đúng lúc này, một người mặc áo bào màu xanh, tóc bay bay, giống như Trích Tiên trong tranh, lướt gió mà tới.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều trợn tròn mắt.

Ai vậy?

Mọi người đều nghi hoặc.

Đúng lúc này, một người trong đám đông la lên: "Tôi nhớ ra rồi, anh ta... anh ta... anh ta là..."

"Đừng có lề mề nữa, rốt cuộc hắn ta là ai?"

"Anh ta là Võ Tổ... Trần Dương!"

Cái gì?

Lời vừa thốt ra, tất cả đều kinh ngạc!

Lại nhìn khuôn mặt trẻ trung khó tưởng kia, không phải Trần Dương thì là ai?

Trong nháy mắt, tất cả đều bắt đầu suy sụp, không ít người phát run.

" Uỵch! Uỵch! Uỵch!"

Chân cả đám mềm nhũn quỳ trên mặt đất.

Đây chính là Võ Tổ, người đã đột phá cực hạn mà phi thăng.

Sao bây giờ người đó lại quay lại!

Nỗi sợ bị Trần Dương chi phối lại dấy lên.

Lúc này đây, Trần Dương đâu có để ý gì đến bọn họ, trong mắt anh bọn họ cũng chỉ như những con kiến.

Nhìn người phụ nữ của mình quần áo đầy máu, Trần Dương thầm đau xót.

Nhìn ánh mắt mừng rỡ của cô gái ấy, Trần Dương vui mừng khôn xiết, may là họ vẫn ở đây, vẫn ở đây!

Thì ra dòng chảy thời gian ở hai thế giới chênh lệch!

Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Lâm, Trần Dương có chút sợ hãi. May mà anh trở lại kịp thời, nếu trễ một chút thôi rất có thể đã không còn có thể gặp cô ta!

"Chồng, là anh sao?"

Giọng Lý Lâm run run, cô ta không dám tin vào mắt mình.

Người trước mặt cô ta quả thực siêu phàm thoát tục, liếc nhìn khiến bản thân nảy sinh cảm giác tự ti mặc cảm.

Tuy rằng cô ta dùng Định Nhan Đan, nhưng dấu vết năm tháng vẫn in hằn trên người.

Người phụ nữ hơn 50 tuổi thoạt nhìn chỉ như mới ngoài 30, nhưng Trần Dương chỉ như một chàng thiếu niên 18 tuổi.

Cứ rực rỡ tươi sáng như vậy.

Trần Dương vung tay lên, trói buộc trên người cô được cởi bỏ, không những thế, thương tích trên người cũng đã phục hồi.

Lý Hổ cũng vô cùng ngạc nhiên bởi vì công lực của hắn cũng đã khôi phục, thậm chí còn không ngừng tăng lên, Thiên Nhân Hóa Sinh trung kỳ, hậu kỳ rồi viên mãn! Sách này do Perfect Planet dịch và phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.

Cho dù không có gió, cơ thể cũng nhẹ nhàng phiêu diêu.

"Anh rể!"

Lý Hổ ngẩn ngơ nhìn người đàn ông trước mặt: "Cuối cùng anh cũng trở lại!"

Trần Dương cười, sau đó giang tay ra: "Sao hả, chồng trở lại mà không vui sao?"

“Hu hu..."

Lý Lâm lao vào vòng tay Trần Dương. Nằm trong vòng tay đó, Lý Lâm cứ có cảm giác không chân thật.

Đây là sự thật sao?

Anh đã trở lại thật sao?

Mình không phải đang nằm mơ chứ?

Nhưng mà nhiệt độ trên cơ thể anh, hơi thở của anh vẫn giống trước kia, làm cô ta say mê đắm đuối.

Cô ta thầm nghĩ trong lòng rồi khóc òa lên, như thể bộc phát ra tất cả ấm ức cùng tủi khổ suốt những năm qua!

"Xin lỗi vì anh đã về trễ!"

Khoảnh khắc quay về này, anh nhẩm tính thử mình đã rời xa nơi này bao lâu, 15 năm, quá hẹn tròn 5 năm!

Khóc một hồi lâu, Lý Lâm mới ngừng lại, khịt khịt mũi: "Sao anh càng ngày càng trẻ ra, em đã biến thành bà lão rồi. Sau này ra ngoài, liệu người ta có nói anh là con trai em không thế?"

Trần Dương ngây người, em khen anh hay là mắng anh vậy?

Anh xoa đầu cô ta: "Yên tâm, anh cho em một thứ, giúp em trở lại tuổi 18!"

Nói xong anh phóng thích một tia sinh khí, chỉ một tia đã biến Lý Lâm từ 30 tuổi biến thành cô gái 18!

Lý Hổ ở bên cạnh trợn tròn mắt: "Chị, chị trẻ lại như 18 tuổi thật kìa!"

"Anh rể, anh thành tiên rồi sao?"

Lý Hổ nhìn thấy Trần Dương thì không thèm quan tâm Vương Lâm là ai nữa. Bởi vì hắn biết, có Trần Dương ở đây thì tất cả đã không còn là vấn đề.

"Thành tiên?"

Trần Dương cười cười: "Cứ cho là vậy đi!"

Nghe vậy, Lý Hổ phấn khởi khua chân múa tay: "Anh rể tôi là thần tiên, anh rể tôi thành tiên, tôi cũng có thể trường sinh bất lão!"

"Cậu đã đầu 5 rồi mà sao vẫn nhắng nhít như vậy?"

"Trước mặt anh rể, em mãi mãi là em trai!"

Lý Hổ nói.

Trần Dương cười lắc đầu, nếu tính thật thì mình làm tổ tông mười tám đời của hắn còn được.

Lý Lâm cũng bị hình ảnh của mình trong gương làm khiếp vía.

Da thịt trơn láng giống như trứng gà bóc, mắt to trong veo, vô cùng quyến rũ.

Thậm chí đến làn da của cô ta cũng như lấp lánh!

Trần Dương nắm tay cô ta, chỉ Vương Lâm cùng đám người bên dưới: "Xử trí bọn chúng sao đây?"

"Anh xử đi!"

Lý Lâm ôm Trần Dương, hiện tại cô ta không muốn lo cái gì cả.

"Anh rể, giết chúng đi!"

Mặt Lý Hổ ngập tràn sát khí.

Trần Dương khẽ gật đầu, nhẹ nhàng thổi một hơi, tất cả bọn người kia hóa thành bụi, tan vào mây khói!

Ơ!

Lý Hổ hoảng hồn, cũng quá kinh khủng, thổi một hơi mà giết sạch đám người này rồi á?

"Anh rể!"

Lý Hổ nói: "Anh là thần tiên, em nhớ trong tiểu thuyết viết là thần tiên thì không thể giết người, sẽ phạm vào luật trời..."

Vẻ mặt Lý Lâm cũng căng thẳng: "Do em hết đó, sát tính lớn như vậy để làm cái gì? Giờ liên lụy anh rể luôn rồi thấy không!"

Trần Dương cười ha ha: "Yên tâm đi, luật trời không áp dụng lên người anh được!"

"Đi! Chúng ta quay về Băng Hỏa Đảo!"

Trần Dương ôm lấy Lý Lâm, cắp Lý Hổ bay lên.

"Tôi được bay rồi, Lý Hổ tôi cũng có thể bay được rồi!"

Nhìn thấy những tòa nhà bên dưới ngày một nhỏ dần, Lý Hổ phấn khích kêu to. Cả cuộc đời này chuyện đúng đắn nhất mà hắn làm là bái Trần Dương làm sư phụ!

Nếu không, làm sao hắn có được thành tựu hiện tại?

...

Băng Hỏa Đảo canh phòng nghiêm ngặt, Trần Tú là anh cả, trước khi bố chưa về, cậu phải bảo vệ an toàn cho hòn đảo.

Chỉ là không rõ giờ mẹ nhỏ và cậu nhỏ ra sao, lực lượng của Đan Tông mạnh mẽ như vậy, chắc có thể bảo vệ cho bọn họ nhỉ?

"Anh, tình hình sao rồi?"

Trần Khinh Ngữ cùng em ba là Trần Thành đi tới.

"Trước mắt không phát hiện bóng dáng kẻ địch".

Trần Tú nói: "Nhưng mà chúng ta cũng không được chủ quan!"

"Chỉ trách chúng ta thiên phú kém, chậm chạp không thể đột phá, nếu không cũng không đến mức bị động như vậy!"

Trần Thành đấm mạnh vào tảng đá, căm giận không thôi.

Trần Tú không nói gì, từ lúc hẹn ước 10 năm qua đi, bố không quay lại, không có bố trấn áp, Võ Lâm đã thay đổi.

Mấy năm đầu lúc bố rời đi vẫn ổn, nhưng đến năm thứ 8, Liên Minh Võ Lâm bắt đầu tan rã sụp đổ.

Sự thay đổi này là điều bọn họ không ngờ tới, trước khi bố phi thăng, bố không che giấu gì mà nói ra hết tất cả về cảnh giới Siêu Thoát, kết quả cái đám vong ân phụ nghĩa này lại đối xử với nhà họ Trần như vậy!

Trong đám này có người của Thần Long Giáo, người của Nhật Nguyệt Thần Giáo, còn có những người thuộc danh môn chính phái, vì vị trí Minh chủ Võ Lâm mà đánh nhau không thể dứt ra được.

Nhưng mà may mắn có lực lượng lớn mạnh của Băng Hỏa Đảo, ngoài ra còn có Đan Tông làm chỗ dựa vững chắc.

Nhưng xui xẻo là Đan Tông bị những người đó mua chuộc, cuối cùng mọc ra một tên Vương Lâm, đột phá Siêu Thoát, lần này bộc lộ sức mạnh áp chế, đối mặt với thực lực tuyệt đối, bọn họ liên tiếp thất bại!

"Anh cả, em gọi cho mẹ không được!"

Đúng lúc này, Trần Mục mười lăm tuổi khóc lóc chạy đến. Cậu ấy là con của Lý Lâm, cũng là con út của Trần Dương!

"Mẹ nhỏ sẽ không..."

"Không đâu, mẹ nhỏ sẽ không sao đâu!"

Cùng lúc đó ở ngọn núi phía sau Băng Hỏa Đảo, nơi này dường như đã biến thành một vùng đất nữ quyền lên ngôi, cũng là nơi ở của Mộc Thuyên trước đây.

Tô Diệu, Mộc Thuyên, Diêu Nhân Nhân, Vu Lan, Bào Tâm Oánh, Từ Tiểu Nhu, Thanh Uyển, Phương Di ngồi ở vườn hoa, vẻ mặt trầm ngâm.

"Không biết Lâm Nhi lúc này thế nào, lo chết mất!"

Bào Tâm Oánh chớp chớp hàng mi thanh tú. Trong số vợ của Trần Dương, cô ta có tu vi thấp nhất, Thiên Nhân Hóa Sinh sơ kỳ, chỉ e uống thêm nhiều đan dược thì cũng không được ích lợi gì!

Thực lực cao nhất có Mộc Thuyên, Vu Lan và Hạ Lam, ba người họ là Thiên Nhân Hóa Sinh hậu kỳ.

Thanh Uyển, Phương Di, Diêu Nhân Nhân, ba người này xếp thứ hai!

Theo sau là Tô Diệu Từ Tiểu Nhu và Bào Tâm Oánh!

"Không sao đâu, Lâm Nhi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu".

Thân là người lớn tuổi nhất, Mộc Thuyên phải làm chỗ dựa trấn an mọi người, quả nhiên, nghe Mộc Thuyên nói vậy, sắc mặt mọi người đều dịu đi không ít.

"Nhưng chúng ta không thể cứ chờ đợi như vậy!"

Vu Lan nói: "Một lát sau, nếu không có tin tức gì, hãy cho người đi Tây Xuyên, nhất định phải đảm bảo an toàn cho Lâm Nhi!"

Trần Dương không có ở nhà, bọn họ phải đoàn kết một lòng!

Thay Trần Dương bảo vệ gia đình lớn!