Long Tế Chí Tôn

Chương 647




"Chuyện năm đó không thể chỉ một hai câu mà có thể nói tường tận được!"

Giọng Cầu Kiếm khàn khàn nói: "Hay là cậu bạn cứu tôi ra trước đã, để tôi bình phục lại chút rồi tính, thế nào?"

Trần Dương suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Tới cứu tiền bối là mục đích của tôi, nhưng mà để cho an toàn, xin tiền bối Cầu Kiếm lập lời thề đại đạo!"

Cầu Kiếm liếc nhìn Trần Dương một cái, ông ấy không ngờ Trần Dương cẩn thận đến vậy!

Ông ấy cũng không hề do dự, thề: "Đại đạo ở trên cao, tôi Cầu Kiếm, nếu đối với cậu bạn Triệu Nhật Thiên có bất cứ tâm tư phản trắc nào, thì sẽ bị trời phạt, nếu làm ra việc gì có lỗi với cậu Triệu Nhật Thiên, sẽ bị Hỗn Độn Thần Lôi đánh chết..."

Ông ấy thề thốt một tràng, một tia sấm sét ầm vang trong Hỗn Độn xem như chứng giám lời thề của Cầu Kiếm.

Nói đến lập lời thề đạo, cũng thật buồn cười, Trần Dương không nói với Cầu Kiếm tên thật của mình, nhưng biệt danh chắc cũng được tính nhỉ?

Đương nhiên, nếu muốn dùng thuật nguyền rủa để hãm hại Trần Dương thì phải dùng tên thật mới được!

Nhưng mà Trần Dương cũng không sợ Cầu Kiếm, bởi vì ông ấy không có khả năng đạt đến cảnh giới Hỗn Độn!

Chỉ cần không phải cảnh giới Hỗn Độn, Trần Dương có thể đấu với ông ấy một trận, tuy không chắc thắng, nhưng cũng có thể đấu tay đôi ngang ngửa.

"Làm sao phá được lồng giam đại đạo này?"

"Cứ phá bằng lực là được!"

"Rầm!"

Trần Dương đánh một quyền vào lồng giam, lồng giam đại đạo kia lập tức sụp đổ!

Anh đi tới, nhìn xiềng xích đại đạo dày đặc quanh người Cầu Kiếm: "Làm sao phá được xiềng xích này?"

"Không thể dùng ngoại lực để phá được!"

Cầu Kiếm nói thêm: "Xiềng xích này đã cắm rễ trong huyệt khiếu của tôi, vô hiệu hóa tất cả pháp lực trên người tôi, còn lấy Tinh Khí Thần của tôi làm chất dinh dưỡng, cưỡng ép rút nó ra thì sẽ khiến tôi mất mạng!"

"Vậy bây giờ phải làm sao?"

"Câu hồn, chế cho tôi một thân xác khác, tôi sẽ từ bỏ thân xác này!"

Cầu Kiếm cũng là một người tàn nhẫn, thân xác nói bỏ liền bỏ.

Trần Dương gật đầu, đây có vẻ là biện pháp tốt nhất rồi.

"Tiền bối Cầu Kiếm, tôi mạo muội hỏi một câu, ai là người đã nhốt ông vào đây?"

Cầu Kiếm lắc đầu: "Không thể nói, không nói được, thậm chí cũng không được nghĩ đến, chỉ cần âm thầm nghĩ đến cái tên ấy thôi hắn ta cũng có thể cảm nhận được, đến lúc đó cả hai người chúng ta đều phải chết!"

Trần Dương kinh hãi, nghĩ thầm cũng không được luôn, vậy người đó phải đạt đến trình độ gì rồi?

Nhất định là đã vượt khỏi cảnh giới Đại Thiên Tôn rồi.

Nhưng mà người có trình độ ghê gớm như vậy tại sao không giết chết Cầu Kiếm luôn!

"Sao hắn không giết ông?"

Trần Dương nghi hoặc, hơn nữa điểm tình nghi này rất quan trọng!

Nếu mình giải thoát cho Cầu Kiếm, có phải nhận nhân quả cực lớn hay không?

Dường như Cầu Kiếm đoán được Trần Dương sẽ hỏi như vậy, ông ấy đáp: "Không thể nói, không được nói, nói sẽ phải chết! Tôi chết, cậu cũng sẽ chết, tôi chỉ có thể nói với cậu duy nhất một điều, tất cả đều là một trò bịp bợm!"

"Trò bịp gì?"

Trần Dương vẫn không từ bỏ ý định hỏi cho ra lẽ: "Vậy tờ giấy mà ông để lại là sao?"

"Đó cũng là một trò bịp bợm, một trò bịp bợm nhắm vào chúng sinh!"

"Không thể nói, không được nói, cậu đừng hỏi, nếu cậu tiếp tục truy hỏi thì cậu cứ đi đi!"

Cầu Kiếm nằm đó, ánh mắt ảm đạm: "Biết rồi sẽ phải chết, vậy cứ nằm ở đây kéo dài hơi tàn còn hơn!"

Đừng tưởng bán Hỗn Độn thì không sợ chết, lăn lộn trên giang hồ càng lâu càng sợ chết.

Trần Dương thở dài, anh có thể nhìn ra được Cầu Kiếm không hề diễn!

Hoặc là ông ấy diễn đạt đến mức mình nhìn không thấu!

Nhưng nếu những điều mà Cầu Kiếm nói là sự thật, vậy thì thật đáng sợ.

Từ những điều ông ấy nói có thể suy ra trò bịp bợm này thật đáng sợ, hẳn là ông ấy đã bị cuốn vào trò bịp bợm này!

Như thể có một tấm lưới khổng lồ vô hình bao phủ họ.

Trần Dương không hỏi thêm nữa, yên lặng lấy thần cách ra loại bỏ ý niệm, biến nó trở thành thần cách thuần khiết nhất.

Rồi lại lấy ra bảo bối quý hiếm để luyện chế thân xác!

Luyện chế hai mươi năm mới luyện được một thân xác Đại Thiên Tôn trung kỳ!

"Tiền bối Cầu Kiếm, bây giờ tôi sẽ câu hồn, quá trình này sẽ đau đớn, thậm chí có thể tổn thương căn nguyên của ông, ông cố chịu nhé!"

"Không sao, tôi cũng không còn căn nguyên gì có thể bị tổn thương nữa đâu, chỉ cần có thể phục hồi cử động, cho dù có sống được thêm một ngày thôi tôi cũng vui rồi!"

Nói ông ấy sợ chết thì cũng sợ chết thật đó, nhưng mà cũng có thể nói là ông ấy không sợ chết. Bởi vì chỉ cần phục hồi được cử động thì dù có sống được thêm chỉ một ngày ông ấy cũng vui lòng!

Quả là rối rắm!

Trần Dương khẽ gật đầu, vận dụng thần thông câu hồn, cưỡng ép kéo dương thần yếu ớt ra khỏi cơ thể cũ và đẩy nó vào thân xác mới!

Dương thần của Cầu Kiếm tiến vào thân xác mới, nhanh chóng mở mắt: "Cảm ơn cậu bạn!"

Ông ấy lập tức điều khiển cơ thể để đi lại.

Nhưng mà động tác cứng ngắc, giống như một đứa trẻ mới lững thững tập đi!

"10 triệu kỉ nguyên, tôi đã bị nhốt ở đây 10 triệu kỉ nguyên, cuối cùng cũng được thoát rồi!"

Cầu Kiếm không ngăn được nước mắt rơi nhạt nhòa!

Nếu không nhờ pháp lực hùng hậu cùng với cảnh giới bán Hỗn Độn, có lẽ ông ấy đã bị xiềng xích đại đạo hút khô từ lâu!

"Đi, cậu bạn, phiền cậu đưa tôi rời khỏi đây!"

Cầu Kiếm nói: "Chỉ cần thân xác tôi còn ở đây thì hắn sẽ không phát hiện ra, còn phiền cậu bày một kết giới ở đây!"

Trần Dương gật đầu, thi triển thần thông, bày bố ở nơi đây 10 triệu kết giới đại đạo!

Xong xuôi, anh mang Cầu Kiếm rời đi.

Anh cũng không sợ ông ấy giở trò gì, bởi vì bên trong thân xác đó anh đã để lại một trợ thủ!

Xuất ra mấy trăm hóa thân để yểm trợ, lại dùng la bàn định giới men theo đường cũ nhanh chóng quay về!

Đến thì chậm, đi thì nhanh!

Dẫn theo Cầu Kiếm trốn chạy mấy năm, anh mới tìm một vũ trụ chủ tối cao để vào!

Vũ trụ chủ tối cao này dường như mới được thăng cấp, bốn cực vũ trụ vẫn chưa ổn định, Trần Dương thu lại khí tức, đưa Cầu Kiếm vào tiết điểm Hỗn Độn để bế quan!

Mấy năm nay, Cầu Kiếm vẫn luôn cố sức để dung hợp thân xác, khôi phục dương thần.

Trước mắt có thể sử dụng thân xác để chiến đấu.

Một là vì đây không phải là cơ thể nguyên thủy của Cầu Kiếm, hai là vì Cầu Kiếm đã bị giam ở đó chục triệu kỷ nguyên, dương thần suy yếu, gần như rơi xuống cảnh giới Sáng Thế.

Thân xác này lại là Đại Thiên Tôn trung kỳ, động cơ của xe máy làm sao có thể khởi động được xe tải!

Cho dù Trần Dương có cung cấp nhiều bảo vật, dương thần của Cầu Kiếm vẫn chỉ ở Sáng Thế trung kỳ!

Căn nguyên hao tổn không dễ dàng gì mà khôi phục.

Dù sao thì trước đây ông ấy cũng là bán Hỗn Độn!

Muốn khôi phục tu vi ban đầu cũng rất gian nan!

Thiết lập kết giới pháp trận, Trần Dương nói: "Tiền bối Cầu Kiếm, ông có biết thuyền vãng sinh không?"

"Biết!"

Cầu Kiếm gật đầu.

"Tôi có một suy đoán trong lòng, ông chỉ cần nói có hoặc không. Nếu ông không biết, thì nói không biết. Ông không cần phải tiết lộ cho tôi thông tin mà ông cho là nguy hiểm, được chứ?"

Cầu Kiếm suy nghĩ rồi gật đầu: "Được!"

"Có phải bộ xương khô trên thuyền vãng sinh chính là kẻ đã bắt người của ông không?"

Cầu Kiếm lắc đầu: "Không phải!"

"Được rồi, câu hỏi thứ hai, tôi đã từng nhìn thấy một cặp cô dâu chú trể đuổi theo thuyền vãng sinh. Tôi gọi họ là cô dâu chú rể trong quan tài. Có phải là họ đã giam giữ ông?"

"Cũng không phải!"

"Được!"

Trần Dương lại hỏi: "Người nọ có phải ở cảnh giới Hỗn Độn hay không?"

"Không phải!"

Không phải?

Trần Dương sửng sốt: "Không lẽ còn có sự tồn tại trên cả cảnh giới Hỗn Độn?"

"Đúng thế!"

Cầu Kiếm gật đầu.

"Vậy tiền bối có biết trên cảnh giới Hỗn Độn là cảnh giới gì không?"

"Bờ bên kia!"

Cái gì?

Bờ bên kia?

Trần Dương ngẩn người: "Bờ bên kia là một cảnh giới à?"

Cầu Kiếm lắc đầu: "Bờ bên kia không phải một cảnh giới, mà là một thế giới!"

"Theo truyền thuyết, có một thế giới trên Hỗn Độn, gọi là bờ bên kia, và tất cả những người ở bờ bên kia đều vượt ra khỏi xiềng xích của Hỗn Độn!"

"Vậy kẻ bắt ông là người của bờ bên kia sao?"

"Đúng mà cũng không đúng!"

Cầu Kiếm liếc nhìn Trần Dương một cái, thở dài một tiếng: "Vấn đề này dừng ở đây đi, nếu nói tiếp thực sự hắn sẽ có thể cảm ứng được đấy!"

Trần Dương gật đầu: "Được, khi cô dâu chú rể trong quan tài đuổi theo con thuyền vãng sinh, bọn họ liên tục nói rằng họ muốn con thuyền vãng sinh đưa họ sang bờ bên kia. Con tàu đó có thực sự đi đến bờ bên kia không?"

Nghe hỏi vậy, Cầu Kiếm trên mặt lộ ra vẻ thống khổ: "Không phải, đây là một trò bịp bợm, một trò bịp tày trời!"

"Được, tôi không hỏi thêm nữa!"

Trần Dương đã nắm chắc mười mươi: "Những ảo ảnh trên thuyền đó, có phải chân linh của Thần, Tiên, Ma, Phật, Quỷ không?"

Lúc này thì Cầu Kiếm hoàn toàn kinh ngạc: "Sao cậu biết!"

"Tôi đoán!"

Trần Dương nhếch miệng cười: "Vậy nên người tiếp theo chính là cô dâu chú rể trong quan tài, nếu đây là một trò bịp thì có phải cô dâu chú rể trong quan tài cũng bị lừa không?"

"Tôi không biết!"

"Câu hỏi cuối cùng!"

Trần Dương hỏi: "Những Thần, Tiên, Ma, Phật này có phải bị bộ xương khô kia lừa lên thuyền không?"

"Tôi không biết!"

Cầu Kiếm trả lời.

Trần Dương im lặng, cũng không truy hỏi thêm nữa, mà là không ngừng liên kết những vấn đề này lại, bắt đầu thôi diễn nhiều lần.

Nhưng vẫn còn một điểm, chính là kẻ đã giam giữ Cầu Kiếm thì không thể thôi diễn.

Bởi vì có thể sẽ khiến cho hắn chú ý.

Nếu đây là một trò bịp, trò bịp lừa người ta đến bờ bên kia, thì tất cả những điều này đều có một lời giải thích hợp lý!

Anh nhìn vũ trụ trong cơ thể, rồi ngẩng đầu nhìn Hỗn Độn, trên đỉnh đầu, có phải cũng có người đang nhìn anh?

Là như vậy sao?

Trần Dương cũng không rõ nữa, nhưng đại khái có khả năng này!

Phải chăng mình cũng đang được nuôi dưỡng?

Thật lâu sau, Trần Dương nói: "Tiền bối, có phải chúng ta đang được nuôi dưỡng không?"

Nghe xong, Cầu Kiếm mấp máy môi, run rẩy không nói được lời nào.

"Vì sao phải nhốt ông, đại khái tôi đã đoán được".

Trần Dương nói: "Có phải năm đó ông sắp đột phá Hỗn Độn không?"

Cầu Kiếm siết chặt nắm tay, nhìn Trần Dương chằm chằm. Dường như ông ấy đã bị nhìn thấu, thậm chí ông ấy còn nghĩ có phải Trần Dương chính là cái người nọ, có phải là do chính người nọ biến hóa ra để đùa giỡn mình không?

Nhưng ông ấy suy nghĩ lại, người nọ đâu cần thiết phải làm vậy!

"Đúng!"

Trầm mặc hồi lâu, Cầu Kiếm trả lời.

"Như vậy thì toàn bộ đã rõ!"

Trần Dương cười khổ: "Nếu một ngày tôi đột phá bán Hỗn Độn, có phải cũng sẽ rơi vào tình cảnh giống như ông?"

Cầu Kiếm không nói gì.

Nhưng mà, không nói gì cũng chính là cách bày tỏ thái độ tốt nhất!

"Tôi hiểu rồi!"

Trần Dương cười, anh cảm thấy thật đáng buồn!

"Bản tôn, tôi cảm thấy... bây giờ không phải lúc để buồn".

Nguyên Dương nói: "Thiên diễn 49, đại đạo độn nhất, chúng ta có khả năng tìm được lối thoát!"

Trần Dương không nói không rằng, lẳng lặng nghe Nguyên Dương phân tích: "Lấy vũ trụ trong cơ thể chúng ta làm ví dụ. Mặc dù chúng ta có thể kiểm soát mọi sinh vật trong vũ trụ và thậm chí biết chúng nghĩ gì, nhưng chúng ta có nhàm chán đến mức đi theo dõi cuộc sống và suy nghĩ của chúng hay không? Chúng ta có đi nhìn thấu thế giới bên trong cơ thể chúng hay thậm chí là vũ trụ đã diễn hóa ra sao không?"

"129.600 vũ trụ, vô số sinh linh, đây là con số khổng lồ đến mức nào chứ?"

"Cho nên, không cần phải ủ rũ!"

"Đúng, mày nói đúng, chỉ cần chúng ta không đột phá bán Hỗn Độn, bọn họ sẽ không cảm ứng được chúng ta!"

Trần Dương cười nói: "Kẻ trong cuộc thì u mê, tuy rằng tao với mày là một, nhưng mày vẫn luôn tỉnh táo hơn đầu óc của tao!"

"Lại cực khổ cho mày rồi!"

Nguyên Dương cười ha ha: "Làm việc cho chính mình thì vất vả gì chứ?"

"Tao không muốn cả đời bị người ta giám sát!"

"Tôi nghi ngờ, cái bờ bên kia đó cũng là giả!"