Long Tế Chí Tôn

Chương 659




"Ông mày đã tìm cả triệu năm rồi, cuối cùng cũng tìm được lối ra!"

Trần Dương cực kì kích động, thở hổn hển: "Tránh ra, để tao đấm một phát phá sập kết giới nào!"

"Phá sập kết giới? Sao phải phá sập?"

Ma Dương nói: "Chắc kết giới này là kết giới từ một bên, vào dễ, ra khó, chắc là thiết kế để ngăn oán linh Hỗn Độn tràn ra thôi".

"Một khi chúng ta phá sập kết giới, rất có thể thu hút sự chú ý của người khác, điểm này cực kỳ bất lợi".

Lời phân tích của Ma Dương khiến Trần Dương bình tĩnh lại.

Đúng là nuôi quân 3 năm dụng binh một giờ, đến bước này rồi, anh nhất định phải bình tĩnh.

Anh thở dài: "Để tao hóa giải kết giới!"

"Không cần phải hóa giải, lẽ nào ngài đã quên sức mạnh bẩm sinh đầu tiên của tôi là gì rồi sao?"

Trần Dương ngơ người, đúng thế, sức mạnh bẩm sinh đầu tiên của Ma Dương là phá giới!

Anh vỗ đầu một cái, sao quên mất vậy!

Trần Dương vội triệu hồi hết các phân thân và hóa thân, nắm lấy tay Ma Dương, sức mạnh bẩm sinh của Ma Dương ở cảnh giới Hỗn Độn hậu kỳ mạnh đến thế nào, anh cũng chẳng biết nữa.

"Phá giới!"

Xoẹt!

Một giây sau, hai người đã vào một tinh không rộng bạt ngàn.

"Là Giới Ngoại, đây chính là Giới Ngoại!"

Trần Dương cực kỳ vui mừng, Ma Dương đứng bên cạnh lặng lẽ lấy la bàn định giới ra ghi lại vị trí!

Sau lưng bọn họ chính là vùng Hỗn Độn niết bàn sặc mùi chết chóc.

"Ha, trọng lực ở nơi này mạnh thật đấy, gần gấp 100 lần trong Hỗn Độn, trẻ con, cho dù là trẻ sơ sinh mới sinh ra ở thế giới bờ bên kia Hỗn Độn đều rất mạnh".

Ví dụ trọng lực ở đại lục Thần Ma là 50 cân, thì ở vũ trụ chủ là 500 cân, ở vũ trụ chủ tối cao là 5000 cân, ở Hỗn Độn là 50 nghìn cân, còn ở đây là 500 nghìn cân!

Đúng là thế giới bờ bên kia Hỗn Độn còn cao cấp hơn cả Hỗn Độn.

"Linh cơ thiên địa cũng rất đậm đặc, còn có vô số đại đạo luân chuyển, có thể cảm nhận được nhưng khó mà lĩnh ngộ được!"

Rất tốt, ở đây chắc chắn anh còn có thể mạnh thêm.

Một đoàn người chạy nhanh như bay, bay về phía Đông phải mấy tháng mới phát hiện được một hệ hành tinh có sự sống đầu tiên.

Bây giờ, chuyện đầu tiên anh cần làm rõ chính là mình đang ở giới vực nào.

Thế giới bờ bên kia Hỗn Độn có lãnh vực của hàng triệu Vương tộc, trên lãnh vực của Vương tộc còn có lãnh vực Hoàng tộc, đó là vực Hỗn Độn cao cấp và mạnh hơn cả lãnh vực Vương tộc.

Nghe nói trên lãnh vực Hoàng tộc còn có lãnh vực Vĩnh Hằng vô cùng thần bí!

Cứ 1 triệu kỷ nguyên ở thế giới bờ bên kia Hỗn Độn thì 1 triệu lãnh vực Vương tộc sẽ phát động một cuộc đại chiến lãnh vực, đánh sâu vào lãnh vực Hoàng tộc.

Có 100 nghìn lãnh vực Hoàng tộc, 100 nghìn Hoàng giả của lãnh vực Hoàng tộc, người thắng cuối cùng sẽ có được một tấm vé tàu để vào ở lãnh vực Vĩnh Hằng.

Ẩn nấp trong hệ hành tinh này mấy tháng, cuối cùng Trần Dương cũng biết mình đang ở Triệu vực.

Đây cũng là một vực Hỗn Độn cực kỳ mạnh mẽ, Vương tộc cai quản vực này là nhà họ Triệu!

Nhà họ Triệu?

Nhà chồng của Tô Vân?

Trần Dương nheo mắt!

Tuy trong thư chỉ nhắc có một chút nhưng Trần Dương nhớ rất rõ ràng.

Năm nay, cũng là kỷ nguyên thứ 10 tỉ của thế giới bờ bên kia Hỗn Độn.

Trong vòng 1000 năm sẽ dấy lên cuộc chiến giữa các lãnh vực Vương tộc, 10 nghìn năm sau thì sẽ là đại chiến Hoàng tộc, bọn họ sẽ phải đấu để tìm ra người mạnh nhất, sau đó thì đi vào ở lãnh vực Vĩnh Hằng.

Mỗi cường giả được phong Vương đều là cảnh giới Vô Hạn, muốn thắng họ thì phải là cảnh giới Quy Nhất mới được!

Quy Nhất chính là đỉnh của thế giới bờ bên kia Hỗn Độn.

Sau khi tìm hiểu rõ, Trần Dương bắt đầu tính toán, đã hơn 10 nghìn năm trôi qua kể từ khi tiền thân của mình ôm thân xác của Tô Diệu xông vào vùng Hỗn Độn niết bàn.

Hơn 10 nghìn năm, không phải quá lâu!

Chớp mắt là qua ấy mà.

1000 năm sau, một khi dấy lên trận chiến giữa các lãnh vực Vương tộc, chắc chắn bọn họ sẽ dồn hết sự chú ý vào trận chiến, đây chính là cơ hội của Trần Dương.

Chắc chắn không thể chiến đấu một mình được, dựa dẫm vào thế lực cũng không được.

Muốn nổi trội thì buộc phải xây dựng thế lực riêng cho mình.

Nghĩ vậy, Trần Dương cười, xem ra mình trời sinh đã có gen làm phản.

Anh không có thù với người khác, có lẽ là do ghét Tô Vân nên tiềm thức của anh không có cảm tình với Triệu vực!

"Thế thì bắt đầu từ Triệu vực đi!"

Trần Dương triệu hồi Ma Dương và đoàn hóa thân ra: "Đi đi, chúng ta có đủ thời gian để xây dựng thế lực của mình!"

Ma Dương và các hóa thân gật đầu, bay khỏi khách trạm.

Bọn họ vừa đi thì ngoài đường đã ầm ĩ: "Mọi người mau tới xem, nhà họ Triệu tuyển tộc binh này!"

"Keng!"

Một tôi tớ nhà họ Triệu tay cầm chiêng đồng, vừa gõ vừa hét trên đường.

Xoạt xoạt!

Vô số người nghe tin là chạy ngay.

Cạnh tranh ở thế giới bờ bên kia Hỗn Độn tàn khốc hơn nơi khác nhiều.

Hoàng tộc Vương tộc bóc lột theo bậc thang, hệt như Vương triều phong kiến của Hoa Hạ thời xưa, thậm chí còn hà khắc hơn Vương triều phong kiến nhiều.

Thời cổ đại làm 10 thì thuế 1, còn ở đây, làm 5 thuế 1, hơn nữa thu thuế lớn thuế nhỏ, gộp lại nhiều đến nỗi bạn phải bật khóc đấy!

Vừa đẻ ra là đã có thuế hít thở, đi vệ sinh có thuế vệ sinh, đến chết mà cũng đánh thuế nữa cơ. Bóc lột kiểu này mà không ai dám phản kháng, chỉ bởi vì Vương tộc chính là lực lượng hùng mạnh nhất.

Tu sĩ bình dân hoặc là gia nhập vào quý tộc, hoặc là gia nhập vào Vương tộc, trở thành tộc binh, đây mới chính là bản chất của thế giới này!

Trở thành tộc binh cho quý tộc và Vương tộc, không những được miễn thuế nặng mà còn có thể sở hữu tài nguyên tu luyện dồi dào.

Ở đây, tông môn không có đất tồn tại.

Vương tộc mà không chết thì vẫn có kẻ tham ô tiếm quyền.

Tình cảnh thế giới khắc nghiệt như thế thật sự là thiên đường cho những người khởi nghĩa phản kháng.

Ở đâu có áp bức thì ở đó sẽ có phản kháng, đây là chân lý đời đời không thay đổi.

Nơi đây chỉ là hệ hành tinh hoang vu nhất của Triệu vực, vì nó gần với vùng Hỗn Độn niết bàn, cũng rất cằn cỗi, về cơ bản thì nơi này được xem như chốn lưu đày.

Nhà họ Triệu chỉ dựng một phân điểm ở đây thôi!

Đám lão gia quý tộc kia đều không muốn đặt phân bộ ở đây, những kẻ tới đây đều là những quý tộc nhỏ đã sa sút.

Một đám người đông đen vội vã đi theo sau lưng tôi tớ nhà họ Triệu kia.

"Nhận tôi đi, tôi là cảnh giới Chân Thần đấy!"

"Chân Thần là cái mốc xì gì, tôi bán Vô Thượng đây này, tôi đồng ý gia nhập vào nhà họ Triệu làm lính nấu ăn!"

"Xin anh ấy, mở lòng từ bi, cho tôi gia nhập với đi!"

Một đám Chân Thần xô đẩy chen lấn, thậm chí còn có khá nhiều cảnh giới Sáng Thế nữa!

Trông có vẻ rất hoang đường nhưng lại là chuyện thường ở đây.

Đến Tiểu Thiên Tôn và Đại Thiên Tôn mới có thể đảm nhận được chức vụ võ tướng bình thường, chỉ có cảnh giới Hỗn Độn mới có thể làm Đại soái!

Đỉnh của thế giới bờ bên kia Hỗn Độn cao đến đáng sợ!

Trần Dương thầm chép miệng, với sức mạnh của những người này đã có thể tung hoành vũ trụ rồi, thế mà ở đây chỉ có thể làm chân lính chạy vặt, hơi bị lố rồi đấy.

"Dù địch mạnh đến đâu thì cách tốt nhất vẫn là chia rẽ từ bên trong".

Anh cười he he rồi lắc người biến thành một đại hán (người đàn ông lực lưỡng) mạnh mẽ.

"Lăn sang một bên hết cho ông, biến đi, ngáng đường ông rồi này!"

"Biến hết!"

Đại hán cầm một chiếc rìu lớn rồi bổ xuống.

Ầm!

Con đường lớn bị bổ ra làm đôi, không biết có bao nhiêu người rơi xuống khe nứt.

Còn một số kẻ bay trên không trung thì luôn miệng mắng chửi: "Ai dám ra tay ở chỗ này đấy?"

"Tao đây!"

Đại hán vác cây rìu cao bằng một người lên vai: "Ai không phục bước ra đây đấu với ông!"

Có người tức giận đứng nhìn, có người lộ vẻ ngờ vực, cũng có người nhíu chặt mày.

Ấy vậy mà chẳng một ai dám bước lên trước, vì khí tức của đại hán này cực kỳ khủng bố, chắc chắn là Đại Thiên Tôn!

"Phì, một đám ẻo lả vô dụng mà cũng dám cản đường ông đây à?"

Đại hán nhổ một bãi nước bọt, ai ai cũng giận mà không dám hé răng nửa lời, đối phương là Đại Thiên Tôn đấy, một ngón tay là có thể dí chết mình rồi!

Người của nhà họ Triệu cũng mới chỉ là Sáng Thế hậu kỳ, khe nứt kéo tới chân hắn ta thì dừng lại.

Tên này khống chế lực đỉnh thật.

Vừa nãy chiếc rìu kia bổ xuống, hắn tưởng hắn chết rồi chứ.

Đại hán bước từng bước tới trước mặt người nhà họ Triệu rồi nhếch miệng cười: "Tôi là Lý Quỳ, tôi làm Tướng quân được không?"

Người nhà họ Triệu kia nhất thời não chưa nảy số: "Gì cơ? Anh muốn làm Tướng quân à?"

"Hửm? Võ lực của ông thế này mà không được làm Tướng quân à?"

Lý Quỳ nhướng mày, khí tức của Đại Thiên Tôn toát ra khiến người nhà họ Triệu kia nhũn cả chân!

"Được ạ, được ạ!"

Giờ hắn mới phản ứng lại, hắn đâu có ngờ nơi cằn cỗi thế này mà cũng có Đại Thiên Tôn!

Đúng là nhặt được bảo vật rồi!

Nhiệm vụ của hắn là dốc sức chiêu binh, tu vi càng cao càng tốt!

Chỉ với Đại Thiên Tôn này thôi thì hắn đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ rồi.

"Nhưng, anh có thể được làm Tướng quân hay không thì còn cần phải sát hạch mới được!"

"Sát hạch?"

Lý Quỳ nhíu mày: "Mau dẫn ông đi, nếu không ông bổ đôi cậu ra".

"Dạ vâng, anh đi theo tôi".

Kẻ mạnh luôn có quyền, ở đâu cũng vậy thôi.

"Này này, thế còn chúng tôi thì sao?"

"Chúng tôi cũng muốn gia nhập vào nhà họ Triệu, làm tộc binh Triệu Thị".

"Đi theo cả đi, qua được sát hạch thì chúng tôi thu hết!"

Đệ tử nhà họ Triệu kia nói.

Chẳng mấy chốc, một đoàn người đã theo đệ tử nhà họ Triệu kia bay ra khỏi tinh cầu, mỗi người họ đều cầm một số thứ tự.

Tinh cầu lớn nhất trong hệ hành tinh mới là phân bộ chính thức của Vương tộc Triệu Thị.

Trên quảng trường rộng lớn đã xếp đầy người.

Nhìn cũng phải đến hơn 1 triệu người.

Mấy trăm đệ tử của Vương tộc Triệu Thị đang đứng ở đó ghi chép thông tin.

"Mẹ kiếp, ông đây từ xa tới mà còn phải xếp hàng à?"

Lý Quỳ nắm lấy cổ áo của người nọ: "Có cách nào chen hàng được không?"

Chen hàng?

Đệ tử nhà họ Triệu kia khổ sở: "Vị hảo hán này, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu tùy tiện chen hàng thì e rằng..."

Hắn còn chưa nói xong thì Lý Quỳ đã đẩy hắn ra: "Đồ rác rưởi!"

Nói rồi, anh nắm chặt cây rìu lớn trong tay, bước từng bước về phía trước.

"Ôi chao!"

Đệ tử nhà họ Triệu kia vỗ đùi, không phải cái con người lỗ mãng kia muốn chen hàng đó chứ? Người xếp hàng đầu tiên là Vương lãnh sự đó, đắc tội rồi mình có sống nổi không!

"Hảo hán ơi, chờ chút, hảo hán..."

Nhưng cái tên đó đi nhanh thật, mới bước hai bước mà đã tới phía đầu hàng rồi.

"Choảng" một tiếng.

Cây rìu lớn nện lên chiếc bàn gỗ hồng sắc vạn năm.

Gỗ cây này nổi danh là cứng rắn, bây giờ lại kêu kẽo kẹt bì bị cây rìu đè, không chịu nổi sức nặng.

"Cho ông đây thi!"

Há!

Vừa dứt lời thì toàn hiện trường huyên náo hẳn lên.

Đệ tử nhà họ Triệu đang ghi danh kia là đệ tử dòng phụ của Vương tộc nhà họ Triệu, tuy huyết mạch xa tít mù khơi nhưng đúng là con cháu Vương tộc.

"To gan!"

Đệ tử Vương tộc kia đứng dậy, trong mắt ngập tràn lửa giận.

Dám ngông cuồng trước mặt đệ tử Vương tộc, đây là đại tội tru di cửu tộc đấy!

"Người đâu, bắt tên lỗ mãng này lại cho tôi".

Nói rồi hơn 10 đại hán chạy nhanh tới, đều là cường giả Đại Thiên Tôn.

"Ôi chao, lần này thì tiêu đời rồi!"

Đệ tử nhà họ Triệu kia vỗ đùi, khóc không ra nước mắt, biết trước vậy thì không dẫn tên lỗ mãng này tới đây rồi.

Đúng là tự lấy đá đập chân mình mà!

"Ông tới đây để làm Tướng quân, xếp hàng làm đếch gì?"

Lý Quỳ khinh bỉ nhìn mười mấy Đại Thiên Tôn kia, vung rìu trên tay lên một phát!

Mười mấy người kia bị chém rơi xuống đất trong vòng một nốt nhạc.

"Bụp, bụp,..."

Từng người rơi xuống đất, trên ngực mỗi người đều có vết chém sâu hoắm, máu chảy đầm đìa.

"Ha ha, đám rác rưởi này mà cũng dám lên à?"

Lý Quỳ cười khẩy, người đứng bên cạnh thì hoảng sợ!

Đặc biệt là đệ tử Vương tộc nhà họ Triệu kia, hắn thì càng trợn mắt há mồm.

Những tộc binh này đều là gia tộc phái tới để bảo vệ hắn, tất cả đều là cường giả Đại Thiên Tôn trung kỳ, cho dù là ở thế giới bờ bên kia Hỗn Độn thì Đại Thiên Tôn cũng không phải là kẻ yếu, trong một cuộc chiến, Đại Thiên Tôn cũng là trụ cột vững vàng, đám bia đỡ đạn như Chân Thần hay Sáng Thế không thể so bì được.

"Rốt cuộc anh là ai?"

Trong mắt đệ tử Vương tộc kia ánh lên tia sợ hãi, không phải là sát thủ do Dương vực phái tới đấy chứ?!