Long Tế Chí Tôn

Chương 744




"Lương Thần, ngươi đừng manh động nhé, ta đi gọi bọn chúng tới ngay đây!"

Ngô Hán Minh nói xong thì vội đi ngay. Sắp đến giờ nổi lửa rồi, hắn dứt khoát đi mời bếp tổng tới luôn cho xong chuyện!

Chẳng mấy chốc sau bếp tổng đã tới nơi, còn có bếp trưởng Triệu và mấy người xếp thức ăn của hắn tới theo.

Bếp tổng tên là Tiền Nhuận, tu vi là bán Đạo Vương, là người có tu vi cao nhất ở nhà bếp.

Nhưng cũng có người đồn rằng Tiền Nhuận đã rất gần với cảnh giới Đạo Vương rồi, chỉ còn một bước nữa là có thể vào cảnh giới Đạo Vương.

Vừa nhìn thấy Tiền Nhuận thì Khâu Lượng quỳ dưới đất đã hét lên: "Bếp tổng cứu thuộc hạ với, Ngô Hán Minh dung túng cho kẻ dưới hành hung trộm cắp, lại còn giết chết hai người dưới trướng của thuộc hạ. Ngài phải làm chủ cho thuộc hạ với".

"Bếp tổng cứu mạng, bếp tổng cứu mạng..."

Mấy tên phụ bếp cũng nhốn nháo cầu cứu.

Thấy Tiền Nhuận, Mã Lục sợ đến hồn lìa khỏi xác: "Lương Thần đệ, phải làm sao đây? Kinh động đến cả bếp tổng rồi!"

"Mã ca đừng sợ, cây ngay không sợ chết đứng, đám chó chết này vu oan giá họa, bếp tổng mắt sáng như đuốc, chắc chắn sẽ không bị đám người này lừa gạt đâu".

Từ lúc bắt đầu, Trần Dương đã không định chỉ làm qua loa cho xong chuyện. Chẳng phải bọn này muốn gây chuyện à? Thế thì anh làm lớn chuyện lên luôn.

Thật sự cho rằng anh dễ ức hiếp, muốn giày xéo kiểu gì cũng được sao?

Trước thực lực tuyệt đối thì mọi âm mưu đều là hão huyền.

Nếu bếp tổng thật sự mắt mờ tai điếc, thì cùng lắm anh đập nát vách thế giới, rồi cũng sẽ có cách tẩy sạch đi dấu ấn trên người mình. Hơn nữa, cánh cửa Chúng Diệu có thể che giấu được pháp bảo đo đạc thì chẳng lẽ không che được một cái dấu ấn hay sao?

Anh không tin!

"Bếp trưởng Ngô, chuyện này là ngươi không đúng rồi đấy!"

Sắc mặt bếp trưởng Triệu cực kì vặn vẹo, các ngươi có đánh nhau hay gây chuyện gì thì mặc kệ các ngươi, sao lại lôi người của ta vào?

"Sao người của ta có liên quan gì đến chuyện này được!"

Ngô Hán Minh nheo mắt nói: "Người của ngươi có liên quan hay không, lời ngươi nói không có giá trị. Mã Lục nói lúc nãy Tiểu Lưu và Tiểu Vương mời hắn đi uống rượu đánh bài cửu. Là thật hay giả thì chỉ cần hỏi là biết ngay".

"Bếp trưởng Triệu, nếu chuyện này không liên quan gì đến bọn họ thật thì ta sẽ đích thân xin lỗi bồi thường cho ngươi trước mặt tất cả mọi người".

"Ta cũng sẽ xin từ chức với bếp trưởng!"

Triệu Nghĩa kinh ngạc, không ngờ Ngô Hán Minh lại nói như vậy, có bếp tổng ở đây, có thể tùy tiện nói những lời kiểu này hay sao?

Suy nghĩ đến đây, hắn cũng cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Hắn xoay người nhìn hai kẻ kia: "Hai người các ngươi mau nói rốt cuộc là chuyện gì, nếu dám nói dối thì ta lột da các ngươi!"

Hai anh em kia cũng bị dọa sợ sun vòi, vội quỳ xuống đất: "Bếp trưởng, chúng thuộc hạ cũng chỉ mời Mã Lục đi uống rượu thôi, những chuyện khác chúng thuộc hạ không biết gì cả!"

"Các ngươi có dám thề không?"

"Chúng thuộc hạ xin thề, chúng thuộc hạ chỉ mời Mã Lục đi uống rượu, không hề biết những chuyện khác!"

Hai người họ đã dám thề thì cho thấy họ không hề nói dối: "Bếp trưởng Ngô, ngươi nói thế nào đây?"

"Ha ha, vừa nãy bọn Khâu Lượng nói là không hề thấy hai người họ mời Mã Lục đi uống rượu đấy. Lời nói đó ai cũng nghe rõ mồn một, bây giờ người trong cuộc lại tự thừa nhận rồi. Chuyện này có ý nghĩa thế nào thì chắc mọi người cũng đã biết rồi nhỉ?"

Ngô Hán Minh thầm cười khẩy: "Khâu Lượng ơi là Khâu Lượng, ngươi không ngờ thực lực của Diệp Lương Thần siêu việt đến thế này chứ gì? Cũng không ngờ cậu ta có năng lực lật đổ ngươi phải không?"

Thật ra chuyện này quá đơn giản. Như kiểu hai bên đang đánh cờ với nhau, nhưng thứ hắn tưởng là con cờ lại là một con mãnh hổ chọn người để nuốt, không những không thành công mà ngược lại còn cắn cho bản thân một miếng đau.

Mà bây giờ chuyện đã xé to đến mức này rồi, hắn cũng không thể thu dọn cục diện được nữa rồi.

Cho dù hắn có muốn thu dọn thì Ngô Hán Minh cũng sẽ không cho hắn cơ hội đó. Lần này, Ngô Hán Minh quyết phải chỉnh chết Khâu Lượng, lập nên uy nghiêm cho mình.

"Bếp tổng, trên đường đến đây thuộc hạ đã kể quá trình của sự việc cho ngài rồi. Sau khi ăn trưa, Mã Lục uống rượu với Tiểu Lưu và Tiểu Vương bên bếp trưởng Triệu, trong thời gian này sao có thể lén chạy tới nhà bếp trưởng Khâu để trộm công thức bí truyền được chứ? Hơn nữa, công thức bí truyền này cũng quá dễ trộm rồi ạ, ai lại để công thức bí truyền vốn liếng để lập thân ở nơi tên trộm có thể tìm thấy được chứ ạ?"

"Vì vậy, chuyện này hoàn toàn là mưu hại!"

Tiền Nhuận không lên tiếng, thậm chí không tới xem Khâu Lượng thế nào. Hắn đã biết đầu đuôi chuyện này là thế nào rồi.

Hắn khá hứng thú nhìn Trần Dương: "Ngươi chính là Diệp Lương Thần?"

"Vâng, chính là thuộc hạ!"

Trần Dương nhìn Tiền Nhuận, ánh mắt thẳng thắng, không hề hoảng sợ.

"Thực lực của ngươi khá lắm".

Tiền Nhuận khen một câu không đầu không cuối rồi đi tới, một đạo ánh sáng màu xanh thẳm ánh lên trong đôi mắt hắn, sau đó thì ánh mắt Khâu Lượng trở nên ngây dại ra.

"Khâu Lượng, ta hỏi ngươi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Khâu Lượng trả lời rành rọt: "Cái bẫy này là do ta lập, từ đầu đến cuối đều là do ta thao túng. Vì hôm qua Ngô Hán Minh khiến người của ta là Thạch Kiên bị cách chức nên ta muốn trả thù hắn, hai thằng oắt này chính là công cụ để ta làm điều đó".

"Bếp trưởng, ngài điên rồi..."

Mấy tên phụ bếp quỳ sau lưng hắn ta sợ đến nỗi hồn bay phách lạc.

"Mấy thằng đần các ngươi, bảo làm có chút chuyện cũng làm không xong!"

"Tha mạng, tha mạng! Bếp tổng, chúng thuộc hạ chỉ làm theo chỉ thị của Khâu Lượng, xin ngài tha mạng..."

Phòng tuyến tâm lý của mấy tên phụ bếp hoàn toàn sụp đổ!

"Nói hết những chuyện các ngươi biết ra!"

Tiền Nhuận nói.

Bọn họ nào dám giấu diếm gì nữa, kể hết những chuyện mình biết ra.

Trần Dương nghe xong thì thót tim. Điểm bất ngờ lớn nhất trong chuyện này chính là anh, nếu anh thật sự là một người mới cấp Bính ngáo ngơ thì bây giờ đã thành oan hồn dưới chày của Khâu Lượng rồi.

Ánh mắt Ngô Hán Minh thoáng vui mừng, thật ra Tiền Nhuận không phải là Nhân tộc mà là Lam Nhãn tộc (tộc mắt xanh).

Điểm lợi hại nhất của tộc này chính là mắt của bọn họ, đồng tử của bọn họ có sức mạnh rất lớn, khống chế Khâu Lượng dễ như bỡn.

"Bếp tổng, bây giờ chuyện đã rõ ràng, mong bếp tổng định đoạt!"

Ngô Hán Minh bước lên một bước nói.

Sắc mặt của Triệu Nghĩa cũng giãn ra, trong chuyện này, Tiểu Vương và Tiểu Lưu cũng chỉ là bị người ta lợi dụng, cho dù có tính rõ ràng ra thì cũng không liên quan gì đến mình.

"Khâu Lượng đáng chết, lại còn muốn làm liên lụy tới ta!"

Trong lòng Triệu Nghĩa chửi Khâu Lượng như chó: "Bếp tổng, Khâu Lượng vu oan giá họa, tội ác tày trời, mong bếp tổng xử phạt cực hình để làm gương".

Lúc này, Tiền Nhuận đã thu hồi sức mạnh đồng tử của mình rồi, Khâu Lượng sau khi đã hoàn hồn thì sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu nào: "Bếp tổng tha mạng, bếp tổng tha mạng! Thuộc hạ nhất thời bị giận quá mất khôn, xin ngài nể tình thuộc hạ nhiều năm hầu hạ mà tha cho thuộc hạ một lần, thuộc hạ không dám tái phạm nữa".

Bây giờ có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn Tiền Nhuận, hắn mà cứ thế tha cho Khâu Lượng thì không những không thể khiến mọi người phục, mà lại còn làm giảm hết uy nghiêm của hắn.

Nghĩ vậy, Tiền Nhuận vung tay phế luôn tu vi của Khâu Lượng: "Sau này ngươi hãy quét rác ở nhà bếp cho đến chết đi!"

Tu luyện hàng tỉ năm, ấy vậy mà bị phế trong một giây.

"Bếp tổng, ngài không thể đối xử với thuộc hạ thế này, bếp tổng... thuộc hạ không có công lao cũng có khổ lao mà..."

"Chính vì thế ta mới không giết ngươi, ngươi tự lo liệu đi!"

Nói rồi Tiền Nhuận liếc nhìn mọi người hết một lượt: "Các ngươi lấy đó mà làm gương, tu hành khó khăn, phải trân trọng!"

"Đi, về nổi lửa nấu ăn!"

Tiền Nhuận nhìn Trần Dương, Trần Dương gật đầu: "Vâng, bếp tổng!"

"Còn đám kia thì giao cho Mã Lục giải quyết, muốn chém muốn giết thì hắn tự quyết định! À, chút nữa ngươi không cần tới, ta cho ngươi nghỉ phép ba ngày".

Mã Lục cảm động khôn nguôi: "Đa tạ bếp tổng!"

"Bếp tổng anh minh!"

Ngô Hán Minh vội nói.

"Đi thôi, trễ giờ dùng bữa của quý nhân thì chúng ta gánh tội không nổi đâu".

Tiền Nhuận nói xong thì sải bước rời đi.

Triệu Nghĩa dẫn Tiểu Lưu với Tiểu Vương đang run như cầy sấy rời đi, Ngô Hán Minh cũng dẫn phụ bếp đi.

Những người khác cũng không dám ở lại, kéo nhau đi theo.

Khoảng sân rộng lớn chỉ còn lại Trần Dương, Mã Lục, Khâu Lượng vừa bị phế tu vi cùng với mấy phụ bếp kia.

"Mã ca, huynh muốn xử bọn chúng thế nào?"

Trần Dương hỏi: "Giết hay là..."

Chưa nói xong thì mấy tên phụ bếp kia đã vội xin tha: "Mã ca, bọn ta sai rồi, bọn ta biết sai thật rồi, xin Mã ca đừng giết bọn ta. Mã ca bảo bọn ta làm trâu làm ngựa gì cũng được cả..."

Đám phụ bếp này ai nấy đều ngang ngược ngông cuồng, Mã Lục đã bao giờ được nghe chúng xin xỏ thế này đâu, hắn rất kích động: "Được, muốn ta tha cho các ngươi cũng được, giao nguyên hồn ra đây, sau này làm hầu cho ta".

"Chuyện này..."

"Không chịu à? Thế thì chết đi!"

Mã Lục nói: "Lương Thần đệ, ta bị thương, phiền đệ giúp ta giết mấy thằng chó này đi".

"Giao cho ta".

"Đừng mà, đừng mà, bọn ta giao, bọn ta gao ngay đây. Lương Thần huynh, đừng giết bọn ta..."

Bọn họ sợ, thật sự sợ hãi. Người này thật sự là kẻ hung tàn, một nắm đấm đã giết chết hai anh em Thạch Kiên, sau khi bếp tổng biết còn không trách phạt câu nào.

Thậm chí bếp tổng còn khen ngợi nữa!

Thu nguyên hồn xong Mã Lục thấy vui vẻ hẳn, không ngờ Mã Lục hắn cũng có được ngày hôm nay.

"Lương Thần đệ, đa tạ đệ nhé, nếu không nhờ có đệ thì ta đã chết rồi".

"Là huynh đệ tốt với nhau, ơn nghĩa gì đâu!"

Trần Dương vỗ vai hắn: "Huynh về nghỉ đi".

"Mấy người các ngươi khiêng đại ca của mình về đi!"

"Vâng vâng vâng!"

Mấy người tức tốc đứng dậy, gật đầu cúi người khiêng Mã Lục về.

Làm xong mọi chuyện, Trần Dương nhìn Khâu Lượng tóc đã bạc phơ, trong lòng không hề có chút thương xót nào, kẻ giết người rồi sẽ bị người giết.

...

Cho dù anh không ra tay, hắn đã làm bếp trưởng lâu như vậy chắc chắn đã đắc tội không ít người, những người đó cũng sẽ ra tay thay anh thôi.

Trở về phòng bếp, Trần Dương vẫn đứng bên cạnh Ngô Hán Minh học tập. Những phụ bếp khác bây giờ cũng cực kỳ kính sợ Trần Dương, không ai dám xem thường anh nữa.

Người này là một kẻ nguy hiểm, nếu mai anh tiếp nhận chức bếp trưởng thay Khâu Lượng thì bọn họ cũng không thấy bất ngờ.

Không khí trong nhà bếp rất kỳ quặc, chuyện của Khâu Lượng cũng đã được đồn khắp, may mà có bếp tổng trấn giữ nên cũng không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng lúc ăn cơm đã xảy ra một chuyện khiến mọi người kinh ngạc.

"Diệp Lương Thần, ngươi sang đây dùng bữa cùng ta đi!"

Tiền Nhuận gọi.

Há!

Giây phút đó, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Trần Dương.

"Bếp tổng, thuộc hạ chỉ là phụ bếp của bếp trưởng, ngồi cùng một bàn với ngài là loạn cấp bậc lễ nghĩa!"

Trần Dương cũng không biết rốt cuộc hắn nghĩ gì nên từ chối thẳng.

Ngô Hán Minh nói: "Đúng vậy ạ, bếp tổng, Diệp Lương Thần mới đến nhà bếp hai ngày, ngồi ăn chung bàn với ngài quả thật không ổn ạ".

Tiền Nhuận nhìn những bếp trưởng khác: "Các ngươi có ý kiến à?"

Trong ánh mắt có ba phần chất vấn, ba phần không vui, ba phần kinh ngạc, còn lại một phần là bá đạo.

Triệu Nghĩa đảo mắt một vòng rồi nói: "Dạ không có ý kiến gì ạ, đương nhiên là chúng thuộc hạ không có ý kiến gì cả".

Nói xong thì trong lòng hắn suy nghĩ: Lẽ nào bếp tổng muốn cất nhắc Diệp Lương Thần lên làm bếp trưởng?

Thế cũng nhanh quá nhỉ?

Hay là, giữa Diệp Lương Thần này và bếp tổng có mối quan hệ nào đó mà mọi người không biết?

"Bếp tổng, chúng thuộc hạ không có ý kiến gì".

Những người khác cũng đồng loạt nói.

Ngô Hán Minh thở dài: "Nếu mọi người không có ý kiến gì thì Lương Thần, ngươi qua đây đi".

Trần Dương gật đầu, ngồi vào vị trí Khâu Lượng từng ngồi.

Ở một góc khuất cách đó không xa, Khâu Lượng thù hận nhìn Trần Dương, đó từng là chỗ ngồi của hắn. Hắn đã vất vả hai nghìn năm mới có thể ngồi được vào chỗ đó, đã ngồi đó mấy trăm nghìn năm rồi, sao hắn không hận cho được!

Tám vị bếp trưởng cũng đang quan sát Trần Dương, trong lòng ngoài thấy tò mò ra thì thấy đố kỵ nhiều hơn.

"Mọi người dùng bữa đi!"

Tiền Nhuận đã buông lời, tất cả mọi người đều bắt đầu ăn.