Long Tế Chí Tôn

Chương 811




"Không còn việc gì nữa, lui xuống đi".

Trần Dương nói.

Vạn Du Du không rời đi mà lấy hết dũng khí nắm lấy tay Trần Dương: "Công tử, nô tỳ thích ngài!"

Cô ta đã từng gả cho người khác, không còn trinh tiết, thế nên cũng bạo dạn hơn các thiếu nữ.

Cô ta cũng tin rằng hạnh phúc là do chính mình nắm bắt.

Cũng bạo quá rồi nhỉ?

Trần Dương cũng không mắc bệnh sạch sẽ về phương diện kia, nhưng anh thấy như vậy không ổn.

"Ta có rất nhiều phụ nữ rồi!"

"Người đàn ông ưu tú như công tử thì đương nhiên sẽ có rất nhiều phụ nữ".

"Ta rất đa tình".

"Đời trai không phong lưu, thì còn gì là thanh xuân".

Trần Dương bất lực, xem ra ưu tú quá cũng là một loại lỗi lầm.

Thấy Trần Dương rút tay ra, tim Vạn Du Du thắt lại, miệng thấy đắng ngắt. Quả nhiên công tử chê mình không còn trong trắng.

"Có phải công tử chê Du Du không còn trong trắng hay không?"

"Hả? Không phải, ta không chê".

Trần Dương cười khổ: "Ta thật sự không có ý đó".

"Ta nói thế này đi, ta không có cảm giác kia với cô. Tuy cô rất xinh đẹp nhưng tình cảm không thể miễn cưỡng. Nếu ta nhất thời t*ng trùng lên não rồi lên giường với cô thì cũng quá là vô trách nhiệm".

Tuy Trần Dương đa tình nhưng không muốn làm trai tồi, ít nhất thì anh sẽ tuyệt đối không đụng vào những người mình không thích.

Nghe vậy, ánh mắt Vạn Du Du u buồn hẳn, sau đó thì lùi một bước: "Du Du hiểu rồi!"

Nói xong thì nước mắt chực rơi, vội vã rời đi.

Chuyện tình cảm nói đơn giản thì nó đơn giản, nói phức tạp thì nó phức tạp, nhưng anh không thích dây dưa, càng không thích phiền phức.

Tu luyện đằng đẵng đến ngày hôm nay, anh đã nhìn thấu vài chuyện từ lâu rồi.

Thuận tự nhiên là được.

Từ lúc Vạn Du Du hiểu được ý Trần Dương thì cô ta luôn giữ khoảng cách với anh mọi lúc mọi nơi. Nhưng sự mến mộ trong đáy mắt thì không thể nào che giấu được.

Sáu năm sau khi Trần Dương xuất quan, anh đã thuận lợi đột phá từ bán Đạo Hoàng lên Đạo Hoàng.

Lại mất thêm bốn năm để nghịch luyện căn cơ Đạo Vương, bây giờ chính anh cũng không biết mình mạnh đến cỡ nào.

Anh nghĩ nếu gặp phải tu sĩ Thổ Tinh Thiên, anh có thể trấn áp trong vòng một quyền.

Anh không cần phải tu luyện pháp tắc này pháp tắc kia nữa. Có thiên đạo Siêu Huyền, thì đạo vận, quy tắc hay pháp tắc của muôn vàn sinh linh trong cơ thể tu luyện được sẽ tự động phân loại và hoàn thành nâng cấp cho đại đạo chủ yếu.

Hơn nữa con đường đi của Trần Dương rất khác với tu luyện ở vực Vĩnh Hằng.

Trần Dương bỏ ra tròn chín mươi năm, nếu cộng thêm thời gian trong kết giới Thời Quang nữa thì cũng phải gần hai trăm triệu năm.

Trông thì có vẻ nhanh nhưng chậm hơn người khác rất nhiều.

Lượng tài nguyên tiêu hao anh đã không thể tính nổi nữa.

Giơ tay nhấc chân thôi mà đã có pháp tắc lưu chuyển. Bây giờ pháp tắc của anh đã lên đến cấp 10, hoàn toàn đạt đến pháp tắc cao cấp.

Sau pháp tắc cấp 12 chính là pháp tắc chí tôn, đó là cảnh giới mà chỉ có Bất Hủ mới chạm tới được.

Thật ra pháp tắc chí tôn cũng rất đơn giản, chính là luyện pháp tắc vào khí Bất Hủ, càng luyện được nhiều thì khí Bất Hủ càng mạnh. Đây cũng là lý do vì sao trước đây Trần Dương rất khó khăn mới giết được bọn họ.

Mười năm nay, dọc đường đi có mấy nghìn tông môn đắc tội với Trần Dương, vì sợ rắc rối nên anh thẳng tay dẹp gọn bọn chúng luôn.

Càng ngày lượng người theo anh càng nhiều, đếm sơ thì cũng phải gần chục nghìn người.

Trong đó mạnh nhất là tu sĩ Mộc Tinh Thiên, có sáu tu sĩ như vậy, Trần Dương giữ bọn họ lại bên cạnh, mấy chuyện vặt vãnh cũng có thể sai họ đi làm.

Còn những người khác thì gửi thẳng đến khu vực không ai quản lý, Hàng Cổ Đệ Nhất Tông.

Mấy nghìn Bất Hủ đấy, bạn có sợ không?

Hàng Cổ Đệ Nhất Tông cũng đang trên đà phát triển thần tốc, trở thành đại tông đứng đầu ở khu vực không ai quản.

Bảng vàng Thiên Kiêu càng ngày càng nổi tiếng, chỉ cần có thể ghi danh lên bảng thì thậm chí có thể ảnh hưởng được tới quyết định của tông môn.

Tân Hỏa dựa theo danh sách Thiên Kiêu trên bảng vàng Thiên Kiêu, tìm đến từng người, quả nhiên là hiệu suất cao hơn nhiều.

Đến lúc phải về tông môn rồi.

Chơi đủ rồi, tu vi cũng đã được nâng cao, bước tiếp theo chính là cuộc chiến Tự Liệt, sau đó là đón vợ con người thân lên đây.

Trần Dương dẫn theo cả đoàn người về Lan Đình Tiên Cung.

Đám người Tiền Nhuận cũng đột phá lên Đạo Hoàng.

"Tham kiến thủ lĩnh!"

Những thành viên đầu tiên của Tân Hỏa đều cung kính cúi người bái.

Những năm nay Mã Lục sống rất thoải mái, tu vi tăng nhanh như tên lửa.

Bây giờ cũng đã là bán Đạo Hoàng rồi, cũng được thu vào nội môn Hình Phạt Viện.

Nhà bếp cũng phát triển rất tốt, đã vào ở một nửa trong số 108 cung.

Nắm lượng tài nguyên cực lớn.

"Mấy chục năm không gặp, mọi người phát triển khá lắm".

"Đều nhờ phúc của thủ lĩnh cả ạ".

Tiền Nhuận bước lên trước: "Thủ lĩnh, số lượng thành viên của Tân Hỏa chúng ta đã chính thức vượt 100 tỷ".

Đương nhiên 100 tỷ chỉ là một phần trong đó, con số chính xác là 300 tỷ, những Thiên Kiêu và Bất Hủ kia đều do mấy người Ma Dương phụ trách trực tiếp.

Phó thủ lĩnh như Tiền Nhuận đã không theo kịp tiết tấu nữa rồi.

Phạm vi của Lan Đình Tiên Cung quá rộng, để hắn quản lý bên này thì còn được.

Giàu sang cũng sẽ không quên tình nghĩa cũ, Trần Dương chưa bao giờ là người vắt chanh bỏ vỏ.

"Các ngươi làm rất tốt, nhưng về tu vi thì các ngươi cần phải cố gắng hơn nhiều. Nhất định phải dốc sức nâng cao tu vi của mình, cơ sở của chúng ta càng lớn thì trách nhiệm càng nặng nề, không có thực lực thì đừng nói là phát triển, đến duy trì cũng làm không xong đâu".

"Vâng, thủ lĩnh!"

Mọi người đồng loạt cúi đầu nhận lệnh.

Mấy chục năm nay Trần Dương không hề xuất hiện nhưng không ai dám bất kính với anh. Trên tay Trần Dương nắm chắc quyền lợi, Tiền Nhuận cũng hiểu, hắn chỉ cần làm theo những lời Trần Dương dặn dò là được.

Mã Lục lại càng là người thông minh, bản thân là trợ lý thủ lĩnh, cùng tiến cùng lùi với Trần Dương.

Tài nguyên được cung cấp vô hạn mà mình còn chưa đột phá được Đạo Hoàng, đó là chuyện đáng trách.

"Thủ lĩnh, chúng thuộc hạ sẽ dốc hết sức tu luyện".

"Ừ, còn mười năm nữa là tới cuộc chiến Tự Liệt, mọi người cố gắng nỗ lực. Sau cuộc chiến Tự Liệt thì ta sẽ về động phủ giới một chuyến, nếu các ngươi có người thân ở động phủ giới thì cũng mang lên cả đi".

"Thủ lĩnh, như vậy có được không ạ?"

Mã Lục chợt mở to mắt. Ở động phủ giới, hắn có mười mấy cô vợ, mấy chục đứa con. Hắn tưởng cả đời này mình không còn hy vọng gì nữa, không ngờ Trần Dương lại cho hắn bất ngờ lớn thế này.

"Được".

Trần Dương cười gật đầu: "Thế này đi, mỗi người các ngươi viết một danh sách, tới lúc đó ta về một chuyến rồi mang hết lên luôn".

"Thủ lĩnh vạn tuế!"

Mọi người đồng loạt hoan hô phấn khởi.

Mọi người vừa đi chưa được bao lâu thì Bích Tiêu tới.

"Sao nhìn ta như thế? Trên mặt ta có dính gì à?"

Bích Tiêu đỏ mặt.

"Mấy chục năm không gặp, sư tỷ càng ngày càng xinh đẹp".

Trần Dương dứt lời, Bích Tiêu bĩu môi, trong mắt có lướt qua một chút vui mừng nhưng chẳng mấy chốc thì tan biến.

Thấy Bích Tiêu không nói gì, Trần Dương hỏi: "Sư tỷ sao vậy?"

"Có phải mười năm trước đệ đã xuất quan rồi không?"

"Ừm".

Trần Dương hỏi: "Sao sư tỷ biết?"

"Sao ta biết à? Thị nữ kia là thế nào đấy?"

Dứt lời thì Trần Dương cười.

Ồ, thì ra là chuyện này.

Anh cầm đôi bàn tay búp măng của Bích Tiêu, khẽ cười hỏi: "Sư tỷ, tỷ ghen à?"

"Xí, ta không thèm".

Bích Tiêu vùng vẫy rút tay mình ra, nhưng cô ấy chỉ là tỏ vẻ vậy thôi chứ không quyết liệt gì.

"Thế này mà tỷ còn nói không ghen hả?"

Trần Dương ôm eo cô ấy: "Sư tỷ, những năm nay có nhớ đệ không?"

" y ya, đệ thả ta ra, mau thả ta ra".

Hai người nắm tay thì cũng thôi đi, bây giờ mình còn ngồi trên đùi đệ ấy nữa, thật xấu hổ chết mất.

Từ trước đến giờ hai người vẫn chưa có gì rõ ràng, cứ thân mật thế này cô ấy chịu không nổi.

"Sợ gì chứ, ở đây đâu có ai khác".

Trần Dương tuyệt đối không chọc vào người mình không thích, nhưng người đã thích rồi thì anh mặt dày theo đuổi.

Trần Dương hơi ngẩng đầu, hương thơm trên người Bích Tiêu vương vít vào trong mũi, mùi hương tuyệt vời.

"Nhưng đệ nhớ tỷ rồi".

Chỉ một câu nói, Bích Tiêu lập tức đầu hàng, cô ấy cảm nhận được trái tim nóng bỏng của Trần Dương.

"Phải... phải không?"

Bích Tiêu nghiêng mặt, sườn cổ trắng ngần như nhuộm thêm một lớp đỏ ửng, kéo đến tận mang tai.

Khiến tim người ta rung động kịch liệt.

"Đương nhiên rồi".

"Lừa người ta, nếu đệ thật sự nhớ ta thì đã về từ sớm rồi, đâu có để mình ta đợi lâu như thế chứ?"

Trước nay Bích Tiêu là người thích hoạt động, được sư phụ thu nhận nhưng hết 95% thời gian là cô ấy ra ngoài du ngoạn. Lần này cô ấy ở tông môn nhiều năm, ngay đến cả sư phụ cũng cảm thấy có phải là cô ấy có vấn đề gì không nữa cơ.

Nhưng cô ấy sợ nếu lỡ mình đi rồi, Trần Dương về tìm không thấy mình thì phải làm sao?

Suy đi nghĩ lại, cô ấy nhịn cơn "cuồng chân" của mình lại, ở lại tông môn vừa tu luyện vừa đợi anh.

Mười năm trước Bích Tiêu đã đột phá Đạo Hoàng rồi, cũng đã luyện thành công phương pháp dung luyện.

Thân xác, pháp lực hay dương thần đều mạnh hơn người thường gấp mấy trăm lần.

Những chuyện này đều nhờ công của Trần Dương.

"Trách đệ à?"

Trần Dương áy náy: "Đệ gần đột phá nên mười năm nay luôn ở bên ngoài tìm kiếm cơ duyên. Tỷ xem này, đệ đột phá Đạo Hoàng rồi đây".

"Còn Vạn Du Du thì là do trùng hợp..."

Trần Dương kể chuyện mình quen biết Vạn Du Du như thế nào cho cô ấy nghe, đương nhiên là giấu nhẹm chuyện về cánh cửa Chúng Diệu đi.

Vì anh biết những điều đó không có ích lợi gì với Bích Tiêu.