Long Tế Chí Tôn

Chương 813




Cả A Tân và Hắc Khiết đều là tu sĩ ở tầng lớp thấp nhất trong giới tu hành.

Nếu không nhờ sự phát triển của máy truyền ảnh và công nghiệp "phát sóng trực tiếp" thì có thể bọn họ còn đang vật vã vì một ít đá pháp tắc cấp thấp.

Bây giờ thì không cần phải vậy nữa.

Một thanh đại bảo kiếm bằng một nghìn đá pháp tắc trung phẩm, một trăm thanh thì bằng với một trăm nghìn đá pháp tắc trung phẩm. Tuy có chia cho ứng dụng một nửa theo quy định nhưng vẫn còn lại những năm mươi nghìn!

Đây mới chỉ là bắt đầu.

Không chừng đến hết buổi phát sóng thì đã kiếm được đến cả triệu đá pháp tắc đấy.

Trước đây bọn họ phải chật vật tích góp suốt trăm năm đến nghìn năm mới có thể có được hơn triệu đá pháp tắc trung phẩm. Bây giờ chỉ cần mở phát sóng lên, ăn nói có duyên chút là đã kiếm được rồi.

Trần Dương cũng cảm thấy thú vị, địa vực của vực Vĩnh Hằng rộng lớn, bây giờ có đến hàng chục tỷ người làm nghề streamer, hơn nữa bọn họ còn xuất hiện trước cả vực Vĩnh Hằng.

Chỉ mỗi mảng phát sóng trực tiếp thôi mà lượng giao dịch mỗi ngày đã vượt quá nghìn tỷ đá pháp tắc thượng phẩm.

Như vậy cũng thu hút rất nhiều thế lực nhòm ngó, nhưng bọn họ có nghĩ nát óc cũng không thể nào ngờ được người đứng sau thao túng mọi chuyện là Trần Dương.

"Ting, ngài đã nhận được ba nghìn tỷ đá pháp tắc trung phẩm".

Trần Dương cười rồi xoay người đổ hết số đá pháp tắc này vào vũ trụ trong cơ thể.

Đối với người khác thì số lượng đá pháp tắc đó là mơ ước, nhưng đối với Trần Dương thì nó chỉ cỏn con, vài ngày là có thể thu hoạch được.

Chiến Kiếm Phi dẫn bọn họ tới vị trí của Thiều Hoa Cung.

Lan Đình Tiên Cung có 108 cung, có đủ 108 vị trí, càng gần phía trước thì có nghĩa cung đó càng mạnh.

Với thứ tự của Thiều Hoa Cung thì người xem chả thèm tới, vì cách lôi đài xa quá.

"Ngươi, tránh xa ta ra chút!"

Bích Tiêu lạnh lùng nói.

"Sư tỷ, vẫn chưa hết giận đệ à?"

Hết giận?

Ngươi nhìn mặt ta xem thử có giống đã nguôi giận chưa?

Bích Tiêu xoay người đi, cô ấy đã quyết định làm ngơ Trần Dương rồi.

"Sư tỷ, đệ sai rồi, tỷ đánh hay mắng đệ gì cũng được, đừng bỏ mặc đệ mà".

Trần Dương quyết định thử thêm lần nữa. Thường nghe nói phụ nữ sợ nhất phiền phức, nếu cô ấy quyết ý muốn cắt đứt quan hệ thì thôi vậy.

Anh cũng không phải kiểu người mặt dày mày dạn quá mức.

Trần Dương bước tới gần, Bích Tiêu thì lùi ra sau, chẳng mấy chốc đã bị anh ép vào trong góc: "Mau qua kia, ở đây nhiều sư huynh sư bá như thế, ra thể thống gì nữa!"

Bích Tiêu thấp giọng quở mắng.

"Sư tỷ!"

Trần Dương mặt dày cầm tay Bích Tiêu.

Sao Bích Tiêu có thể để anh cầm được, cô ấy giấu tay ra sau: "Ngươi mà còn thế này nữa thì ta sẽ nói với sư phụ là ngươi quấy rối ta đấy".

Trần Dương thất bại, cười hậm hực, quay trở lại chỗ ngồi.

Nhìn Trần Dương ủ rũ, Bích Tiêu muốn cười nhưng lại phải nhịn, chỉ nghiêm mặt nói: "Ta cảnh cáo ngươi, còn động tay động chân thì ta không khách sáo đâu".

Bích Tiêu truyền âm.

"Vâng vâng vâng, đệ không động tay động chân nữa!"

Còn trong lòng thì anh thầm nói: Không động tay động chân thì chắc vẫn có thể nói được nhỉ?

"Sư tỷ, thật ra không phải đệ cố ý lừa tỷ đâu. Nếu đệ muốn lừa tỷ thì đệ sẽ không nói những chuyện kia".

Trần Dương nói: "Đệ thừa nhận là đệ đã giấu tên của mình, nhưng lúc đó đệ phi thăng từ hạ giới lên, không quen biết ai cả, đệ chỉ có thể dùng tên Diệp Lương Thần. Đó cũng là một cách để bảo vệ bản thân, tỷ nói đúng không?"

Bích Tiêu nhìn Trần Dương rồi hừ một tiếng, không nói gì thêm.

Trần Dương lại tiếp tục truyền âm: "Hơn nữa, nếu đệ thật sự muốn lừa tỷ, thì sao phải nói hết sự thật ra?"

"Đệ đối xử với tỷ là thật lòng, thật hơn cả vàng ý. Trước khi đệ phi thăng cũng chưa từng gặp tỷ, nếu đệ biết trước thì đệ đã dùng tên thật, còn nói trước với tỷ chuyện mình đã thành gia lập thất. Như vậy thì tỷ có thể tránh xa thằng đàn ông tồi như đệ một chút".

Trần Dương cười khổ: "Đệ biết mình giải thích như vậy, tỷ sẽ không nghe đâu".

Bích Tiêu bĩu môi, sau cùng truyền âm: "Bắt đầu thi đấu rồi, tập trung xem đi".

Cuộc chiến Tự Liệt của tông môn, từ hơn năm mươi nghìn đệ tử thân truyền sẽ chọn ra năm trăm Tự Liệt.

Một chọi trăm.

Vị trí càng cao thì bảo bối được thưởng càng nhiều. Bảo bối chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là độ lệch lượng tài nguyên và địa vị được thăng tiến.

"Lão Lạc, ta nghe nói ông có một đệ tử tên Mạnh Tử Bình đúng không?"

Người nói chuyện với Lạc Bắc Đẩu chính là đối thủ nhiều năm của ông ta, Đạo chủ của Thánh La Cung - Đàm Tông Thiên.

"Ừ, sao thế?"

"Ta nghe nói cậu ta là Thiên Kiêu trăm nghìn năm mới có một, muốn biết mặt thôi!"

"Dễ ợt, chút nữa lên lôi đài là biết ngay thôi".

Lạc Bắc Đẩu liếc ông ta một cái, lão chết giẫm này nói chuyện quái quái, không phải ông có hai đồ đệ giỏi thôi à?

Một đứa tên là Khúc Trung Thiệt, một đứa tên Thiền Vũ, đều là Thiên Kiêu trăm nghìn năm mới có một, bán Đạo Hoàng đã đánh bại được Đạo Hoàng sơ kỳ, là tuyển thủ triển vọng trong cuộc canh tranh Tự Liệt lần này.

"Năm nay các cung xuất hiện nhiều nhân tài lắm, ta thấy đệ tử của ông không ổn đâu, chắc chắn sẽ bị đánh bại".

"Đệ tử của ông mới không ổn đấy!"

Lạc Bắc Đẩu trợn ngược mắt.

"Ha, không phục thì chúng ta cược xem, xem thử đồ đệ của ai lợi hại hơn!"

"Được thôi, nếu muốn cược thì phải cược cho lớn!"

Lạc Bắc Đẩu hắng giọng nói: "Lần này cung ta có hai trăm đệ tử, cược thử xem bên nào có nhiều đệ tử vào được Tự Liệt hơn!"

"Được, theo ý ông".

Đàm Tông Thiên gật đầu: "Nếu đã cược thì phải có tiền thắng cược".

"Thế này đi, ta cược một trăm triệu nguyên tinh pháp tắc, cộng thêm một thanh thần khí cấp Bất Hủ!"

"Được, ta cũng vậy".

Hai người đập tay, bàn cược được thành lập.

Đệ tử hai viện thì cứ lườm qua nguýt lại.

Chiến Kiếm Phi gọi Trần Dương tới: "Ta hỏi con, con đánh lại tu sĩ Tông Động Thiên không?"

Trần Dương suy nghĩ rồi đáp: "Được ạ!"

"Tốt, không hổ danh là đồ đệ của ta!"

Chỉ có bọn họ mới biết Trần Dương có thể chiến đấu vượt cấp.

"Cho con thanh thần khí bán Bất Hủ này, tuy chút nữa thi đấu không dùng được nhưng để tạo uy nghiêm thì rất tốt đấy".

Thần khí cấp bán Bất Hủ sao?

Trần Dương nhận trường kiếm, nói thật bây giờ anh có quá nhiều pháp bảo, thậm chí Đạo Vô Nhai còn để lại hẳn pháp bảo bán Vĩnh Hằng nữa. Anh còn chả thèm dùng.

"Đa tạ sư phụ!"

"Không có gì, đa tạ cái gì chứ!"

"Mặt dày".

Lúc này Bộ Tam Đao nói: "Diệp tiểu tử, cái này là của ta luyện, là của ta cho con đấy".

"Bớt đi nhé, rõ ràng là ông đánh cược thua ta mà, có chơi có chịu, biết chưa?!"

Bộ Tam Đao tức ứa gan, mình bỏ công sức, bỏ nguyên liệu, cuối cùng lại công cốc, tức quá đi ấy chứ!

"Bộ sư thúc..."

"Bộ sư thúc gì, gọi ta là sư bá!"

"Lão già chết giẫm, bớt đi nhé, ta mới là sư huynh!"

"Ta mới là sư huynh, ông đừng có mà lảm nhảm!"

Hai người đấu võ mồm, Trần Dương dở khóc dở cười, cầm đồ được tặng rồi lặng lẽ đi mất dạng.

Lượt đấu đầu tiên đã bắt đầu, ở ngọn núi chính Lan Đình có đến mấy trăm lôi đài, quy tắc rất đơn giản, không được dùng pháp bảo.

Không được hạ sát chiêu, ngoài ra thì sao cũng được.

Không dùng pháp bảo là vì muốn xem thực lực thật sự của đệ tử thế nào, pháp bảo trợ giúp tu sĩ quá nhiều, nhỡ đâu ngươi mang tới thần khí Bất Hủ cao cấp thì còn đánh làm gì nữa!

Đệ tử thân truyền đều là của báu của các cung, đánh chết rồi thì chắc chắn các cung sẽ thù hằn nhau.

Tông môn cũng phải tốn tinh lực và tài nguyên mới bồi dưỡng ra được đệ tử, không nỡ để bọn họ chết.

Trần Dương nhìn màn hình lớn bên cạnh, cười thầm: "Xem ra khoa học kỹ thuật đã chính thức thâm nhập vào thế giới này rồi!"

Tốt lắm, đây chính là thứ Trần Dương tung ra.

Khoa học cấp thấp thế này, vũ trụ trong cơ thể Trần Dương có đầy.

"Số 1080 thắng, số 2300 lên lôi đài, số..."

Giọng nói máy móc vang lên, không khí cực kỳ sôi nổi.

Bên cạnh tu sĩ A Tân và nữ tu Hắc Khiết thu hút rất nhiều streamer tới.

"Mọi người mau nhìn xem, bắt được streamer Hắc Khiết rồi nè!"

"A Tân đẹp trai chết mất, tỷ muội nào hâm mộ A Tân, còn muốn được nhìn huynh ấy thì tặng đại bảo kiếm đi nhé".

Trần Dương hài lòng lắm, bọn họ càng hăng hái thì số lượng đá pháp tắc vài ngày nữa anh nhận được sẽ càng nhiều.

Anh cảm thấy mình chính là một cái máy đốt tiền.

Mạnh Tử Bình bước tới bên cạnh Trần Dương: "Diệp huynh!"

"Mạnh huynh!"

Trần Dương chắp tay, trăm năm không gặp Mạnh Tử Bình, khí tức trên người hắn ngày càng bình thản hơn, nhưng đôi mắt lại sáng ngời.

"Đột phá Đạo Hoàng rồi à?"

"Đều nhờ công của Diệp huynh cả".

Trần Dương cười, hơn trăm năm nay, tiền hoa hồng chia cho Mạnh Tử Bình cũng phải hơn chục tỷ đá pháp tắc, lượng tài nguyên khổng lồ như vậy đủ cho hắn mua bảo vật trời đất ở khắp mọi nơi.

Đương nhiên, hoa hồng chục tỷ chỉ là trong khu vực Lan Đình Tiên Cung quản lý. Đối với Trần Dương thì số tiền đó chỉ như con bò rụng cọng lông mà thôi.

Mạnh Tử Bình rất mãn nguyện, năm xưa quen biết Trần Dương trên thuyền tiên Lan Đình vốn chỉ là lợi dụng nhau, nhưng bây giờ hắn lại thấy khá hợp cạ.

Theo Trần Dương thấy thì do đưa đủ tiền.

Gì mà hợp cạ, ta không đưa đủ tiền hoa hồng cho ngươi thử xem.

"Đó đều là công của Mạnh huynh thôi".

Mạnh Tử Bình cười, bây giờ hắn đã rất xem trọng Trần Dương, người này chắc chắn có tiền đồ xán lạn.