Long Tế Chí Tôn

Chương 192: Tà giáo làm điều ác




Khi nhìn thấy Lâm Phi quay video, Đồng Quân ở bên cạnh đứng lên châm chọc nói: “Tôi thật không thể nào nghĩ đến việc cậu lại là người như vậy đó, lấy trộm đồ đã ngại rồi, đây lại còn biến thái đi lấy trộm đồ lót phụ nữ sao? Mà cậu nói cậu lấy đồ lót thì cũng không sao, giờ lại còn dám lấy trộm điện thoại di động của nữ thần? Vậy mà còn già mồm nói là nhặt được, định lừa trẻ con à!”

Haizz.

Trần Dương thầm chửi trong lòng, rồi sau đó hít một hơi thật sâu, hướng về phía Tư Mã Yến Như nói: “Tôi xin lỗi, tối hôm qua tôi có nhặt được điện thoại mà không trả cho cô, là tôi sai!”

Sao có thể nhận là lấy trộm được, anh cũng không quên nhiệm vụ vì sao anh vào học viện Lục Phái này, nếu như mọi việc vỡ lở ra thì lại càng thêm nguy hiểm.

Tư Mã Yến Như trừng mắt nhìn Trần Dương một cái, trong lòng tỏ rõ sự tức giận không thể nói ra.

Cô ấy không tin là Trần Dương nhặt được điện thoại, đúng là học cùng một kẻ chân tay không sạch sẽ như vậy chẳng khác nào nỗi sỉ nhục đối với cô ấy!

Trần Dương cười khổ một tiếng, đúng là chó cắn áo rách, khó trách người ta nói, để che lấp những việc đã làm là phải dùng hàng ngàn hàng vạn câu để giải thích, trước kia anh không hiểu, nhưng mà bây giờ thì đã hiểu ra rồi.

Suy nghĩ một lát, Trần Dương cắn răng cắn lợi đi tới giải thích: “Tư Mã Yến Như, tôi biết chuyện tôi nhặt được điện thoại mà không trả cho cô là tôi sai, nhưng nguyên nhân mà tôi không trả lại, là do tối hôm qua ở khách sạn Vương Triều, lúc tôi đi vào nhà vệ sinh thì có nghe được Đồng Quân cậu ta nói không trả nổi tiền ăn, nên tính để cô trả, vậy nên tôi mới không trả lại cho cô!”

Tư Mã Yến Như tỏ ra vẻ ghét bỏ nhìn Trần Dương, cô ấy không tin lời anh nói.

Hơn nữa khi Trần Dương nói những lời này, các học sinh khác trong phòng học đều cười phá lên.

Chuyện đùa à, hay là não của thằng chạn vương này bị kẹp vào đâu rồi!

Chuyện khôi hài như vậy mà cũng nói ra được.

Theo như tôi thấy, tên này đang cố tình muốn đổ tiếng xấu cho Đồng Quân.

Đồng Quân đứng bên cạnh trong lòng hoảng hốt, hắn liền quay đầu nhìn về phía Vương Phàn và Nghiêm Thọ.

Lúc này khuôn mặt hai kẻ đó cũng nhăn nhó khó coi, Nghiêm Thọ mở mồm định nói thì bị Đồng Quân trừng mắt nhìn.

Lúc này Nghiêm Thọ mở miệng nhạo báng: “Trần Dương, cậu nghĩ ra chuyện cũng hay đấy, anh Quân mà không có tiền được sao? Vậy thì hôm qua cậu ra khỏi khách sạn Vương Triều bằng cách nào? Nếu như không phải anh Quân trả tiền, thì cậu có ra được khỏi cửa của bọn họ không?”

Đúng là, đồ điên!

Đúng là não tàn, muốn gắp lửa bỏ tay người thì cũng nên lắp não vào trước nhé!

Trần Dương không nói gì, mấy người này đều cho rằng lời anh nói là giả, nên anh có giải thích thêm thì cũng vô ích.

Lúc này, Hạ Lam đi vào.

Nhìn thấy tình cảnh trong phòng học lúc này, Hạ Lam nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì, sao lại ồn ào như vậy?”

Đồng Quân lập tức chỉ vào Trần Dương, lớn tiếng nói: “Thưa cô, chính Trần Dương đã lấy trộm điện thoại của Tư Mã Yến Như”.

Cái gì?

Lấy trộm điện thoại sao?

Đôi lông mày thanh tú của Hạ Lam hơi cau lại, nói: “Đồng Quân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, em nói rõ hơn xem nào!”

Chuyện này…

Thật ra thì Đồng Quân cũng không có chứng cớ chứng minh người lấy trộm điện thoại là Trần Dương, hắn mở miệng nói: “Điện thoại của Tư Mã Yến Như nằm trong tay Trần Dương, chính là cậu ta lấy trộm!”

“Thưa cô, điện thoại này là do em nhặt được!”, Trần Dương bình tĩnh nói.

Đây là lần nói dối đầu tiên trước mặt nhiều người như vậy của Trần Dương, nhưng anh nghĩ đến việc lần trước đến đồ lót phụ nữ anh còn lấy trộm được, thì nói dối cũng có làm sao.

Đồng Quân đang muốn lên tiếng tranh cãi thì Hạ Lam xua xua tay nói: “Được rồi, Trần Dương nói là nhặt được thì là nhặt được, không cần nói thêm nữa!”

Chỉ một câu nói này của Hạ Lam đã quyết định cục diện, Đồng Quân định nói thêm vài câu nữa, những nghĩ đến tính tình của của Hạ Lam, thì hắn không nói thêm gì nữa.

Chỉ dám nhìn Trần Dương bằng ánh mắt bất mãn.

Trần Dương trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chuyện này rốt cuộc cũng qua rồi.

Sau khi Hạ Lam nói xong, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Tôi có chuyện muốn thông báo, mấy ngày trước có đám người tà giáo đã đến cướp bóc và uy hiếp trẻ em ở một thôn xa, mấy chục xóm bị chúng tập kích, người bị thương và chết rất nhiều. Vừa hay đúng lúc vị tiền bối trong lục đại phái chúng ta đi qua, vị tiền bối này đã chiến đấu lại với đám tà giáo đó, cuối cùng tà không thể thắng chính, đã tiêu diệt được đám đệ tử tà giáo”.

Hạ Lam trầm giọng nói: “Tuy nhiên, hành động của chúng lần này đã khiến nhiều gia đình tan cửa nát nhà, sáu đại phái lớn của chúng ta danh môn chính phái, những điều ác mà lần này tà giáo làm ra, chúng ta cần ra tay để xoa dịu, vậy nên học viện quyết định, quyên góp toàn trường. Mọi người ai có thể quyên góp bao nhiêu thì quyên góp bấy nhiêu”.

Tà giáo? Quyên góp?

Trời, giờ là thời đại nào rồi, tà giáo sao lại dám ngang ngược như vậy!

Thấy mọi người bàn luận sôi nổi, Hạ Lam giơ tay trấn áp: “Lần này, để khích lệ mọi người, thì nhà trường có đưa ra là người quyên góp nhiều nhất của mỗi lớp sẽ có phần thưởng! Các em đều là người có năng lực, nên hãy giúp hết mình nhé, phần thưởng lần này từ phía nhà trường rất lớn đó!”

Mẹ khỉ?

Còn có thưởng cơ à? Vậy sao không nói sớm!

Vừa nghe đến chuyện có thưởng, ai nấy đều kích động. Những ngôi trường thượng võ đúng là khác với các trường khác, phần thưởng nhất định sẽ khác người, nếu không phải là linh đan diệu dược thì cũng là tuyệt thế thần binh!

Lúc này, có người hỏi: “Thưa cô, chúng em quyên tiền vào đâu ạ?”

Hạ Lam nhẹ nhàng cười, nói: “Các em quyên tiền vào tài khoản của trường, đến lúc đó nhà trường cũng sẽ công bố danh sách quyên tiền của các lớp, số tiền, và thứ hạng!”

Nói xong, Hạ Lam viết số tài khoản của trường lên trên bảng.

Mọi người ai nấy rối rít lấy điện thoại ra, bắt đầu chuyển tiền, có những người gia cảnh bình thường thì chỉ quyên góp mấy nghìn tỏ lòng thành, còn có những cậu ấm nhưng trong người không có tiền thì lập tức gọi điện cho bố, nhân cơ hội quyên góp tiền này để lừa chút tiền.

Nhiều thì trăm nghìn rồi tiền triệu cũng có!

Chuyển dứt tay xong thì liền qua hỏi người bên cạnh: “Cậu góp bao nhiêu? Tôi góp ba trăm nghìn”.

“Trời, có ba trăm nghìn thôi à, tôi góp năm trăm nghìn đấy”.

Số tiền bọn họ quyên góp, đều được hiển thị trên màn hình toàn trường.

Vậy nên mọi người vừa quyên tiền, vừa không khỏi dán mắt vào màn hình.

Lúc này, xếp hạng đầu tiên chính là một bạn học lớp Địa Tự A, góp 2 triệu tệ.

“Trời ơi!”

Lúc này, một nữ sinh kinh hãi lên tiếng: “Anh Quân góp ba triệu!”

Thông tin Đồng Quân khuyên góp ba triệu bỗng chốc hiện lên đầu danh sách!

Lúc này, ai nấy đều nhìn về phía Đồng Quân.

Không nói lời nào mà góp tận ba triệu, đúng quả thực là ngầu quá đi!

Hạ Lam cũng rất vui vẻ.

Tuyệt thật, cậu học trò Đồng Quân quả không tệ, đúng là một hạt giống tốt!

Lời khen ngợi xung quanh truyền đến không ngớt, Đồng Quân vô cùng đắc ý.

Hắn cầm điện thoại quơ quơ trước mặt Trần Dương: “Nhìn thấy không, ba triệu, tôi không cần suy nghĩ mà xuống tay luôn đó, vậy mà cậu lại nói tôi không trả nổi tiền sao?”

Vừa nói Đồng Quân còn nhổ nước bọt hai lần khinh thường nói: “Đồ bỏ đi như cậu, sau này nếu còn dám bôi nhọ phỉ báng tôi, cẩn thận tôi sẽ khiến cậu ngậm ngùi nhận trái đắng!”

Hắn vừa dứt lời, những kẻ khác trong lớp cũng lên tiếng chỉ trích.

“Đúng vậy, sau này nếu để tôi nghe được cậu nói xấu anh Quân, tôi nhất định sẽ là người đần tiên không tha cho cậu!”

“Đúng vậy, cái đồ mắt trắng dã nhà cậu, tối hôm qua anh Quân mời cậu ăn cơm cậu không cảm ơn cũng được, đây lại còn đi bêu xấu người ta, thật là đồ cặn bã!”

Trong lớp ai nấy đều không ngừng lên tiếng chỉ trích Trần Dương.

Hạ Lam lúc này đứng trên bục giảng, tâm trạng của cô cũng bị xấu đi, tại sao nhà trường lại phân một kẻ cạn bã như vậy vào lớp của mình: “Trần Dương, cậu nói thật đi, có phải cậu đã lấy trộm điện thoại của Tư Mã Yến Như hay không?”

Tâm trạng của Hạ Lam hôm nay vốn đã không tốt, vì sáng nay lúc cô ta ngồi thiền, phát hiện cương khí hộ thân không thể nào ngưng tụ lại được nữa, sau khi kiểm tra thì mới phát hiện ra là cô ta đã bị hạ xuống cảnh giới Tiên Thiên viên mãn.

Cô ta cho rằng cảnh giới không được củng cố, cho nên định bụng sau giờ dạy hôm nay, sẽ về để củng cố lại, nhưng ai ngờ được là vừa đến lớp học đã gặp phải chuyện mệt mỏi như vậy.

Lúc này, Nghiêm Thọ cũng đứng lên: “Cô, em có thể làm chứng, chính Trần Dương đã lấy trộm điện thoại của Tư Mã Yến Như”.

Nghiêm Thọ vừa dứt lời, những người khác cũng rối rít gật đầu, tỏ ý có thể làm chứng.

Hạ Lam thấy nhiều người nguyện ý đứng ra làm chứng như vậy thì càng tức giận hơn, chỉ vào Trần Dương nói: “Trần Dương, tôi vẫn cho rằng là tính cách của cậu có chút mềm yếu, chứ không thể nào tưởng tượng được cậu lại là kẻ như vậy, tôi thấy thật là thất vọng về cậu!”

Trần Dương thở dài, lấy điện thoại từ trong túi ra nói: “Thưa cô, nếu cô không tin, vậy em sẽ quyên tiền…”

Sao cơ…

Không nghe lầm chứ?

Tên ở rể này muốn quyên tiền sao, chuyện thật là khôi hài mà!

Trong lớp ai nấy đều không nhịn được cười, đúng là thích đùa mà!

Hạ Lam mặt đầy nghiêm túc nói: “Trần Dương, cậu nghèo cũng không sao nhưng mà phải có chí khí chứ. Thân đã là một thằng ở rể thì lấy tiền đâu ra mà quyên, cậu không có thì nói không có, không cần phải lên gân lên cốt như vậy!”

Trần Dương không nói gì, trực tiếp chuyển tiền vào trong tài khoản nhà trường.

Lúc này, Lâm Phi không nhịn nổi liền giễu cợt Trần Dương: “Trần Dương, cậu có muốn tôi cho cậu vay tiền không?”

Lâm Kiều Kiều cũng che miệng cười nói: “Chị à, ăn trộm điện thoại cũng kiếm được nhiều tiền mà, cần gì mượn tiền của chị chứ”.

Ha ha ha, buồn cười chết đi được…

Cả lớp lại được phen cười lớn.

“Trời ạ…”

Khi đám học sinh này còn đang cười lớn, có người nhìn lên bảng xếp hạng trên màn hình lớn ở bên ngoài kinh ngạc kêu lên.

Ngay sau đó, đám học sinh trong lớp cũng nhanh chóng nhìn ra ngoài, ai nấy trợn tròn mắt, như thể họ đang nhìn thấy quỷ vậy!