Long Tế Chí Tôn

Chương 459: Vô Cực Kiếm Tông




Trần Dương bất đắc dĩ, đây không phải là tự ông nói ra sao?

Bỏ đi, Thần Khất Môn này rất kì quái, ăn mặc nát bươm: "Đạo trường này của các ông không phải cũng là xin về chứ?"

Đạo nhân lôi thôi kia nhìn Trần Dương, ý nghĩ "cậu rất có tuệ căn" hiện trên mặt: "Đúng vậy, đạo trường này chính là xin về, Thần Khất Môn chúng rồi cái gì cũng xin, cái đạo trường cỏn con này có tính là gì!"

Trần Dương phục rồi, tu sĩ đấu với trời, đấu với đất, Thần Khất Môn này quả thực là Cái Bang ở thế giới huyền huyễn.

Vẻ mặt hùng hồn, bộ dạng kiêu ngạo xem tất cả đều là chuyện hiển nhiên.

"Chàng trai, cậu thật sự rất có tuệ căn, rất có duyên với Thần Khất Môn chúng tôi, chỉ cần cậu chịu gia nhập Thần Khất Môn, đảm bảo trong vòng ba năm Ngưng Đan, năm năm Thành Anh, mười năm Nguyên Thần, không tới trăm năm có thể trở thành cao thủ Hóa Thần".

Trần Dương trầm mặc dẫn ba con yêu rời đi.

Đạo nhân lôi thôi kia thấy Trần Dương bỏ đi thì thở dài: "Đành vậy, thiếu niên này tâm chí kiên định, không phải là người dễ dàng lung lay".

Đúng lúc này, có hai người một già một trẻ bước đến, đôi mắt đạo nhân lôi thôi sáng rỡ: "Chàng trai, tôi thấy đỉnh đầu cậu tỏa ra ánh hào quang..."

Tai của Trần Dương rất thính, thiếu chút nữa đã té ngã. Tông môn kì quái này sao có thể sừng sững tồn tại ở biển Vô Ngần chứ?

Trên đường đi, không ít lần anh đụng phải mấy tông môn kỳ quặc.

Thần Du Môn, được mệnh danh là không gì không trộm được, trộm trời trộm đất, tay nghề trộm cắp có thiên cơ.

Khẩu hiệu hô thì vang dội lắm, đệ tử trong môn phái gầy như que củi, đầu trâu mặt ngựa, trông chẳng phải người lương thiện gì.

Bách Hoa Lâu, được mệnh danh là trùm kĩ viện ở giới tu sĩ, một nửa cơ sở kinh doanh hồng lâu ở biển Vô Ngần nằm trong tay bọn họ. Chỉ cần vào Bách Hoa Lâu, không chỉ được mời chào vồ vập, mà ngày đêm còn được chìm đắm trong hương hoa mùi phấn.

Nghe thì có vẻ thơm tho, thực chất chỉ là một cái lò luyện, vắt kiệt con người ta.

Chính Nghĩa Tông, chính là cán cân công lý ở biển Vô Ngần, hàng năm chủ trì công đạo trong giới, theo dõi tu sĩ vãng lai, khi xảy ra xích mích, sẽ hạch sách rồi moi hết tiền của người ta.

Nếu không trả tiền thì sao? Trưởng lão sẽ vác nghi trượng vây đánh!

Đương nhiên, bọn họ vẫn rất nhân đạo, mỗi lần đều sẽ để lại một nguyên thạch thượng phẩm để chứng minh tinh thần duy trì chút công lý của mình.

Trần Dương xem như đã hiểu, mấy cái tông môn cấp thấp này, cái nào cái nấy đều kỳ quặc. Đến tầng trung, chất lượng mỗi tông môn cũng tăng lên.

Thần Quyền Môn, Liệt Diêm Tông, Nguyên Nguyên Giáo, Đại Phục Ma Tông... những tông môn này đều là tông môn hạng hai, hạng ba ở biển Vô Ngần. Đạo trường thoạt nhìn rất hoành tráng, trang hoàng cũng thực khí thế, trông cũng có cốt cách phi phàm.

Trước mỗi đạo trường đều có một đội ngũ xếp hàng rồng rắn.

Kiểm tra tài năng, tìm tuệ căn, ai mà có chút thiên phú tu tiên đều bị kéo về tông môn gấp vì sợ bị các môn phái khác cướp đi, mỡ đến miệng mèo còn vụt mất sao được?

Làm gì có chuyện đó, cao thủ Nguyên Thần đích thân đốc thúc ký tên đồng ý, trước khi chấp thuận thì cười hì hì, sau đó bị bốn năm đệ tử áp giải đi, đối với đệ tử ngoại tông rất chiếu cố.

Những tông môn này bản chất vẫn là cường đạo, cho dù có cố che giấu nhưng chỉ cần để ý là sẽ phát hiện ra, quy luật cá lớn nuốt cá bé được phát huy triệt để ở biển Vô Ngần.

Đi hết tầng trung, Trần Dương đi lên tầng thượng, ở đó có đạo trường của Thập Đại Tông Môn. Đạo trường đồ sộ, hào quang tỏa ra làm cho đạo trường trông giống như chốn tiên cảnh.

Tu vi của tu sĩ ở đây thăng cấp không ít, Ngưng Đan không là cái đinh gì, Nguyên Thần nhiều vô số, Uẩn Thần cũng không ít.

Đây mới là nơi anh cần đến.

Nhưng lúc đi ngang qua Hoàng Tuyền Ma Cung, anh bị một lực kéo lại: "Đường này ta mở, cây này ta trồng, muốn đi qua đó, phải ghé Hoàng Tuyền Ma Cung của ta!"

Chết tiệt, mấy người này có tí liêm sỉ nào không chứ, đặt cái pháp trận ngay trước cửa đạo trường, ai đi ngang liền bị hút vào.

Cũng may Trần Dương có chút kinh nghiệm về pháp trận, nếu không thì tiêu rồi.

Những đạo trường khác thì sáng sủa lung linh, rõ là giống địa bàn của thần tiên, còn Hoàn Tuyền Ma Cung thì u ám, quỷ khí dày đặc, giống như địa ngục trần gian, não ai úng nước mới thèm vào đó!

Trần Dương vận dụng sức mạnh thân xác của mình, tích tắc đã lách ra khỏi Hoàng Tuyền Ma Cung, đi đến một nơi sáng sủa hơn.

Ánh sáng chói lọi, kinh Phật dập dìu, chưa đến gần Trần Dương đã cảm thấy mình như bị tẩy não.

Nhìn thấy không khí quang minh chính đại như vậy, bất giác người ta nảy sinh cảm giác yêu thích, không nhịn được muốn bước vào.

Trần Dương là người có ý chí kiên định, một lát đã nhanh chóng tỉnh táo trở lại.

Ba con yêu thì không ổn, lộ ra dáng vẻ sầu não, làm như chỉ có quy y cửa Phật mới là con đường giải thoát cho chúng.

Trần Dương không nói năng gì, cốc đầu mỗi con yêu một cái, rồi lôi chúng đi.

Độn Thế Tiên Cung: nơi này có vô số Ảo Trận, nếu giải được thì chỉ cần hô to "tôi muốn nhập môn"!

Thuần Dương Tông: Kiếm là của ngươi, người là của ta, không muốn chết dưới lưỡi kiếm, thì phải lấy tâm ra thề, gia nhập Thuần Dương Tông, làm ma Thuần Dương Tông.

Thất Thần Tông: Ta là cao thủ Uẩn Thần, không muốn chết thì gia nhập tông môn!

Trần Dương:...

Trần Dương nhận ra, Thập Đại Tông Môn chính là thổ phỉ, lưu manh chính hạng.

Muốn đi ngang trước cửa bọn họ, chỉ có cách gia nhập tông môn.

Đương nhiên, pháp trận bọn họ bày ra, nếu gặp phải người sức mạnh có hạn, tu vi thấp, thiên tư kém cỏi, ý chí không kiên định thì rất dễ bị cuốn vào.

Muốn đi ra cũng chỉ có một lựa chọn, gia nhập bọn họ!

Người ta không tình nguyện thì cũng có thể làm được gì chứ?

Vào tông môn rồi thì làm sao tránh được bị chà đạp.

Kì thực, Thập Đại Tông Môn làm vậy cũng có ích cho Tam Đại Thánh Tông. Ít nhất là người có thể đến được Tam Đại Thánh Tông, luận về thiên phú, hay là đạo tâm, hoặc tu vi đều phải là hạng nhất.

Tầng thấp, tầng trung, tầng thượng, qua mỗi tầng sẽ sàng lọc bớt, đến được Tam Đại Thánh Tông thì nhất định là những người mạnh nhất, có thiên phú nhất.

Chẳng trách Tam Đại Thánh Tông trải qua hơn trăm triệu năm vẫn duy trì được sự hưng thịnh. Những tông môn khác đến đến đi đi, biến mất như hạt cát trong con đường lịch sử, chỉ có Tam Đại Thánh Tông sừng sững không lung lay.

Đấy là lợi thế của những kẻ mạnh. Tam Đại Thánh Tông ăn thịt, Thập Đại Tông Môn nhân tiện gặm xương, các môn phái khác húp canh, các môn phái ít có ảnh hưởng chỉ có thể liếm đĩa.

Lướt qua Thập Đại Tông Môn, Trần Dương tiến đến Tam Đại Thánh Tông. Bồng Lai Tiên Tông, Ma Kha Giáo, hai giáo phái này Trần Dương không mấy hứng thú. Anh chỉ nhằm đến chỗ Vô Cực Kiếm Tông.

Đạo trường của Tam Đại Thánh Tông nguy nga tráng lệ, mỗi cành cây ngọn cỏ đều ẩn chứa đạo vận. Có thể đi vào đây, nếu không phải là Nguyên Thần thì là Uẩn Thần, họ mang theo đệ tử, bán đi đệ tử của mình có là gì, bọn họ còn muốn chính bản thân mình hòa quyện ở nơi đó.

Cứ như vậy, Tam Đại Thánh Tông muốn không mạnh cũng khó.

Bước vào phạm vi của Tam Đại Thánh Tông, Trần Dương liền cảm thấy áp lực đè nén, càng tiến vào áp lực này càng mạnh hơn.

Trần Dương ngẩng đầu nhìn, muốn đến Vô Cực Kiếm Tông ít nhất phải leo một nghìn bậc thang.

Có thể xem là một thử thách.

Đối với Trần Dương mà nói, áp lực này có đáng là gì, leo liền mạch hai trăm bậc thang, Trần Dương cũng không cảm thấy cơ thể có gì không ổn.

Nhưng đối với bọn Thiết Đầu mà nói thì quá là thách thức.

Thiết Đầu le lưỡi thở hồng hộc, áp lực lớn khiến nó thở không ra hơi.

Quản Đồ và Lưỡng Vạn càng không chống đỡ nổi.

Trần Dương không mấy đỡ đần bọn chúng, leo bậc thang tốt cho chúng, giúp chúng rèn luyện cơ thể, rèn luyện cả ý chí.

Anh rảo bước đến bậc thang thứ ba trăm, Lưỡng Vạn là đứa đầu tiên không chịu nỗi, nó nằm dài trên bậc thang, không nhấc nổi người.

Trần Dương chém ra một đạo kiếm khí để bảo vệ Lưỡng Vạn, áp lực đè nặng như núi lúc nãy hoàn toàn tiêu tan.

Sức chống chịu của Quản Đồ cũng khá, nhưng lúc đi đến bậc thang thứ ba trăm năm mươi, hắn cũng lê không nổi người.

Thiết Đầu vẫn đang cố chống đỡ, nói gì thì nói, nó cũng là yêu hoàng, không thể để kém hai đứa kia chứ?

Bậc thang thứ bốn trăm, Trần Dương vẫn không cảm thấy áp lực gì, còn Thiết Đầu thì mồ hôi tuôn như mưa.

Bậc thang thứ bốn trăm năm mươi, Thiết Đầu hết gắng gượng nổi, nó quỳ rạp trên mặt đất, thở như con chó thoi thóp.

Trần Dương buộc phải yểm trợ cho ba con yêu đi tiếp. Qua sáu trăm, rồi bảy trăm, tám trăm, đến chín trăm bậc thang Trần Dương vẫn ung dung.

Trần Dương tính toán cường độ của áp lực, chắc chắn không ít hơn 400 nghìn cân!

Hơn nữa áp lực này dồn nén lên mọi thứ, đến bàn chân cũng không buông tha.

Trần Dương rất hưởng thụ quá trình, anh thậm chí không thèm phòng bị, chỉ dùng sức lực tự thân thuần túy mà đi tới.

Lúc ở bậc thang thứ chín trăm năm mươi, Trần Dương đã cảm nhận được một chút áp lực. Áp lực chỗ này đã tương đương với hơn 500 nghìn cân.

Chỉ còn lại năm mươi bậc thang, anh mất mười lăm phút, áp lực của toàn bộ quá trình có thể lên đến hơn 750 nghìn cân.

Chỉ có cường giả cấp Nguyên Thần trở lên mới có thể chống chịu được đến đây, đối với Uẩn Thần thì tí áp lực đó không tính là gì.

Lĩnh hội được đạo vận, cho dù thân thể không đủ mạnh, đạo vận cũng có thể giúp họ vượt qua một cách an toàn.

Nhưng mà dùng sức mạnh tự thân thuần túy để đi qua như Trần Dương thì chưa có một ai.

Trưởng lão coi cửa của Vô Cực Kiếm Tông mắt ngời sáng, nhìn Trần Dương đi tới, hắn cảm khái: "Thân thể tráng kiện của cậu bạn chính là thể tu?"

Trần Dương nhếch miệng cười: "Không, tôi kì thực là kiếm tu!"

Kiếm tu?

Lâm Trường Cung hơi sửng sốt, chỉ vào tấm bia đá khổng lồ bên cạnh nói: "Kiểm tra tuổi xương thử xem".

Trần Dương gật đầu, áp tay lên tấm bia đá. Mười giây trôi qua, tấm bia đá hiện lên tuổi xương và tu vi của Trần Dương: "Tuổi xương: 40; tu vi Ngưng Đan hậu kỳ; thuộc tính: thổ, lôi!"

Lâm Trường Cung nhìn tấm bia đá, tiếc rẻ nói: "Thật xin lỗi cậu bạn, cậu không phù hợp với tiêu chuẩn của chúng tôi, mời quay đầu!"

Trần Dương cười cười: "Tôi không đến để bái sư học đạo, tôi đến để cạnh tranh vị trí trưởng lão nội môn".