Long Tế Chí Tôn

Chương 463: Nhất Kiếm Vô Huyết




Kiếm Trường Tinh vô cùng kinh hãi, kinh là vì Trần Dương dùng tay không đỡ được đòn tấn công của hắn, hãi là vì đại trưởng lão nội môn cũng có mặt ở đây.

Hơn nữa, vẻ mặt đại trưởng lão nhìn như kiểu muốn ăn thịt hắn vậy.

Trong lòng hắn thầm than xui xẻo, tại sao đại trưởng lão lại ở cùng đám người này chứ?

“Đại… đại…”

“Đại cái đầu cậu ấy!”

Ý tưởng Hóa Thần mà Linh Nguyên chân quân vất vả tìm kiếm cứ thế bị Kiếm Trường Tinh phá hoại.

Khí thế mạnh mẽ của Uẩn Thần viên mãn lập tức ép cho Kiếm Trường Tinh phải quỳ xuống đất.

Ông ấy đã bước vào cảnh giới Uẩn Thần viên mãn từ 500 năm trước, cũng tìm kiếm ý tưởng Hóa Thần được 500 năm, kết quả thì sao?

Bây giờ ông ấy chỉ muốn một bạt tai vả chết tên ngu xuẩn này.

Kiếm Trường Tinh quỳ xuống đất, trong lòng sợ muốn chết: “Đại trưởng lão, tôi… tôi…”

“Cút về sơn môn cho tôi, bế quan hoàn toàn, không lên đến Uẩn Thần thì không được ra ngoài!”

Linh Nguyên chân quân phất tay áo một cái, Kiếm Trường Tinh bị một luồng sức mạnh thần bí cuốn lên, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tiểu thế giới càn khôn.

Kiếm Trường Tinh mới vào Nguyên Thần được 3 năm, 3 năm này hắn đã dần củng cố cảnh giới của mình, bây giờ trở về bế quan hoàn toàn?

Thế thì khác gì bảo hắn chết!

Trần Dương nhìn Linh Nguyên chân quân, biết lão già này là đại trưởng lão của Vô Cực Kiếm Tông thì cảm thấy hơi thú vị.

Vừa nãy lúc anh ngủ, chính lão biến thái này đã nhìn trộm anh sao?

Linh Nguyên chân quân thề là vừa rồi ông ấy suýt nữa mất khống chế đánh chết tên ngu xuẩn Kiếm Trường Tinh này.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Cực Nguyên chân quân cũng không ngồi yên được nữa, bay từ trên đám mây xuống.

“Sư huynh!”

Linh Nguyên chân quân biết ông ta muốn nói gì: “Có gì thì về hẵng nói!”

Ông ấy nói xong liền quay đầu nhìn Trần Dương: “Tiểu hữu, tôi nợ cậu một ân tình, nếu như cậu…”

Trần Dương xua tay: “Ông trả tiền, tôi cho thịt, sao lại nói là nợ nần chứ?”

“Tiền trao cháo múc, cái ân tình này tôi không nhận, ông cũng không cần để ý”.

“Thằng nhãi này, cậu có biết sư huynh tôi là ai không? Ân tình của ông ấy có ai mà không muốn?”

“Tôi biết chứ, là đại trưởng lão Vô Cực Kiếm Tông!”

Trần Dương cũng đâu có ngu: “Đương nhiên, nếu ông cảm thấy nợ tôi thì tôi cũng không lấy gì làm lạ”.

“Sư đệ, cậu ta là người thú vị, không thể xem như người bình thường được”.

Linh Nguyên chân quân không hổ là chân quân hữu đạo, tuy để lỡ mất ý tưởng Hóa Thần, nhưng vẫn nhanh chóng khôi phục dáng vẻ ung dung trước đó.

Ý tưởng Hóa Thần để lỡ tuy đáng tiếc, nhưng nói cho cùng thì vẫn là chưa gặp được cơ duyên, đạo trời công bằng, từ từ sẽ gặp được duyên trời định.

“Tiểu hữu còn thịt nướng không? Tôi muốn mua một ít cho sư đệ nếm thử”.

Trần Dương nhìn lướt một cái, mấy nghìn cân thịt nướng chỉ còn lại mấy chục cân, ba con khốn này chẳng được cái tích sự gì, chỉ nết ăn là giỏi.

“Còn mười mấy cân thôi, có đủ không?”

“Đủ rồi!”

Linh Nguyên chân quân lại vứt một cái túi trữ đồ ra.

Tiền trao cháo múc, Trần Dương nở nụ cười vô cùng chân thành.

“Tiểu hữu, tôi mong chờ cậu gia nhập Vô Cực Kiếm Tông!”

Nói xong, hai người liền biến mất trước mặt Trần Dương.

Bọn họ đã rời đi sao? Đương nhiên là không, trên đám mây ở trên tiểu thế giới càn khôn, Linh Nguyên chân quân ném mấy chục cân thịt nướng cho Cực Nguyên chân quân: “Nếm thử thịt nướng khiến tôi lĩnh ngộ đi!”

Cực Nguyên chân quân cũng không dám khinh thường, nhận lấy thịt nướng cắn mấy miếng. Mùi vị không tệ, nhưng ông ta chẳng có cảm giác muốn lĩnh ngộ gì cả.

Chỉ có thể nói rằng con đường tu hành của mỗi người khác nhau, lĩnh ngộ cũng khác nhau, vậy nên thứ khiến Linh Nguyên chân quân có cảm xúc thì lại rất đỗi bình thường đối với Cực Nguyên chân quân.

Bên dưới, Trần Dương ước lượng túi trữ đồ, cảm thấy cái túi này hơi nặng tay.

Anh dùng thần niệm quét qua, lập tức bị linh thạch sáng lấp lánh bên trong làm cho kinh ngạc.

Linh thạch cực phẩm, mà còn không dưới mấy chục nghìn!

Mẹ kiếp, anh lại giàu rồi!

Mấy chục cân thịt nướng mà đổi được hơn chục nghìn linh thạch cực phẩm, đúng là còn nhanh hơn đi ăn cướp.

Anh vui vẻ thu linh thạch vào trong nhẫn trữ đồ, Vô Cực Kiếm Tông quả nhiên là một nơi tốt, người ngốc tiền nhiều, gia nhập tông môn như vậy kiểu gì cũng có tiền đồ.

Vòng đấu thứ ba nhanh chóng lại đến lượt Trần Dương.

Trải qua ba vòng đấu, mấy nghìn Nguyên Thần đã bị loại trừ, chỉ còn lại một phần ba.

Một phần ba còn lại đều là cường giả trong số Nguyên Thần, ai nấy đều có vẻ mạnh mẽ, tinh nhanh.

“Số 920 và số 1080 lên sàn!”

Số 920 là một pháp tu, vừa lên sàn đấu đã trùm lên mình bảy tám lớp bảo vệ, bốn năm món đạo khí phòng ngự cực phẩm, khiến hắn trông chẳng khác gì khoác một lớp mai rùa.

Chỉ cần đỡ được đòn tấn công đầu tiên của Trần Dương thì chắc chắn anh sẽ thua.

Đây là ý kiến chung của mọi người sau hai trận đấu.

Trần Dương nhìn người đàn ông trang bị toàn thân kia, không khỏi bật cười, mấy người này đúng thật là ngây thơ.

Anh ngưng tụ 3000 đạo kiếm nguyên, sau khi tu vi đột phá Ngưng Đan viên mãn, mỗi đạo kiếm nguyên có thể so với một kích toàn lực của Ngưng Đan hậu kỳ.

Lại thêm chất lượng của kiếm nguyên gấp 10 lần kiếm khí, Ngưng Đan hậu kỳ này chắc chắn là vô địch trong cùng cảnh giới.

Hai người anh giết trước đó chỉ dùng 2500 đạo kiếm nguyên, 3000 đạo cũng coi như tôn trọng đối thủ lần này rồi.

Kiếm quang nặng mấy trăm nghìn cân, mang theo sấm sét phá vỡ lớp phòng ngự.

“Vèo!”

Tốc độ ra kiếm của Trần Dương còn nhanh hơn so với lúc trước, mang theo khí thế sấm sét không thể đỡ được lao tới.

“Soạt!”

Bởi vì tốc độ quá nhanh nên còn gây ra tiếng nổ, cuốn lên gió lốc.

“Thử xem, mày chắc chắn không thể phá vỡ phòng ngự của tao đâu”.

Pháp tu vô cùng tự tin, hai trận trước hắn đã khiến đối thủ tiêu hao đến chết nhờ cách này.

“Cạch cạch!”

“Cạch cạch!”

Kiếm quang phá vỡ lớp bảo vệ thứ nhất, thứ hai của hắn dễ như trở bàn tay, chỉ trong chớp mắt đã phá vỡ năm lớp bảo vệ.

Không thể không nói cái mai rùa của hắn thực sự rất cứng.

Dù sao đó cũng là 5 món đạo khí cực phẩm.

Lúc phá đến lớp bảo vệ thứ sáu thì kiếm quang dừng lại.

“Ha ha, tôi chặn được rồi, tôi chặn được đòn tấn công của hắn rồi!”

Chặn được rồi sao?

Khóe miệng Trần Dương khẽ nhếch, để lộ nụ cười mỉm khó hiểu.

“Tách”

Anh búng ngón tay, sau đó kiếm quang tóa ra ánh sáng chói mắt.

“Ầm!”

Một đám mây nấm dâng lên từ mặt đất, tiếng nổ khủng khiếp đến mức dù cách lớp pháp trận mà mọi người vẫn cảm thấy thót tim.

Khi đám mây nấm tản đi, pháp tu kia đã biến mất từ lâu, cứ thế bị nổ thành tro bụi.

Trời!

Tất cả mọi người đều kinh hãi, thật là tàn nhẫn quá đi mất.

Trần Dương vẫy tay một cái, một chiếc nhẫn bay vào tay anh, hai tên lần trước anh chỉ mải thể hiện, quên mất chuyện quan trọng này.

Giết người cướp của, Trần Dương làm thản nhiên như không, hơn nữa còn làm trước mặt tất cả mọi người, đúng là vênh váo quá đi mất.

Trên mây, Cực Nguyên chân quân vừa cắn xé thịt nướng vừa nói: “Dùng tính thổ và tính lôi trái dấu để gây ra vụ nổ, cũng không tệ!”

Trần Dương nhảy xuống khỏi sàn đấu, huýt sáo rời đi.

Vòng thứ ba anh lại giải quyết đối phương chỉ bằng một đòn.

Vậy nên có người đã gọi Trần Dương bằng cái tên “Nhất Kiếm Vô Huyết”!

Ba vòng đấu chỉ còn lại dưới 100 người, bên Uẩn Thần cũng đã loại trừ những người tầm thường, những cao thủ Uẩn Thần còn lại bắt đầu lượt đấu mới, đương nhiên là theo kiểu biết dừng đúng lúc.

Bọn họ đã là trưởng lão nội môn mặc định, đánh bất cứ ai bị thương cũng là tổn thất, giờ đánh chủ yếu là để xếp hạng, dựa vào thứ hạng để dễ bề sắp xếp công việc cho bọn họ.

Còn trên sàn đấu Nguyên Thần, hơn 70 Uẩn Thần bị loại trừ thì có hơn 40 người chú ý đến bên này, hơn 30 người còn lại thì sợ mất thể diện, bọn họ cảm thấy đấu với tiểu bối Nguyên Thần là một chuyện vô cùng mất mặt.

Vòng đấu thứ tư đã bắt đầu, những Nguyên Thần xui xẻo đối đầu với Uẩn Thần thì không cần phải đánh, lập tức đầu hàng nhận thua.

Vậy nên hơn 40 Uẩn Thần này lập tức được vào tốp 100 trưởng lão ngoại môn.

Trần Dương thì khá may mắn, không có đối thủ được sắp xếp, cũng thành công lọt vào tốp 100 trưởng lão ngoại môn.

Nhưng!

Đây không phải điều Trần Dương muốn, mục đích anh đến đây chính là để gia nhập nhóm trưởng lão nội môn.

“Sư đệ, xem ra lần này tôi thắng rồi!”

Linh Nguyên chân quân cười híp mắt nhìn Cực Nguyên chân quân.

Cực Nguyên chân quân thở dài, ông ta cũng không ngờ đến vòng đấu thứ tư thì Trần Dương lại không được xếp đối thủ.

Đúng là may mắn hết phần người khác.

Xem ra ông ta phải tổn thất Kiếm Đạo Thạch rồi.

Đúng lúc Cực Nguyên chân quân đau lòng lấy Kiếm Đạo Thạch ra thì Trần Dương hét lên với giới linh: “Tôi muốn thách đấu trưởng lão nội môn!”

Trần Dương vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía anh.

Người này bị điên chắc!

Cảnh giới Nguyên Thần thách thức Uẩn Thần, chán sống rồi chắc!

Trên không trung, một khuôn mặt lớn biến ảo, đó là chân thân của giới linh.

“Cậu nghĩ kĩ chưa? Một khi đã thách đấu thì không luận sống chết!”

“Tôi đã nghĩ kĩ rồi!”

Trần Dương gật đầu.

“Được!”

“Vậy cậu hãy lại đây, thách thức với số 38 xếp hạng 50!”

Trần Dương bước từng bước về phía sàn đấu Uẩn Thần, trong mắt mọi người thì đây chẳng khác gì con đường đi tìm cái chết.

Cực Nguyên chân quân tiếc nuối thu lại Kiếm Đạo Thạch: “Sư huynh, xem ra lần này… là tôi thắng rồi!”

Linh Nguyên chân quân cũng cảm thấy rất kinh ngạc, ông ấy không ngờ Trần Dương lại thách đấu Uẩn Thần, là anh thích chơi giật gân lừa sự ủng hộ của mọi người, hay anh thực sự có thực lực hơn người?

Thằng nhóc này toàn thân đều có vẻ kỳ lạ, với cảnh giới của ông ấy mà cũng không nhìn ra được cảnh giới thực sự của Trần Dương, cả kiếm quang kia nữa, dưới Uẩn Thần thì không ai có thể đỡ được một nhát kiếm của anh.

Vậy nên Linh Nguyên chân quân đoán thằng nhóc này ít nhất cũng là bán Uẩn Thần.

Cậu ta thách đấu Uẩn Thần chắc là để rèn luyện kiếm đạo của mình.

Về phía Nguyên Thần, nếu Trần Dương bị người ta giải quyết thì số 1008 đã bị loại trừ sẽ thuận lợi được đẩy lên.

Số 1008 là một đao tu, lần này vốn tưởng xôi hỏng bỏng không, ai mà ngờ thằng ngốc này cảnh giới Nguyên Thần nhưng lại đòi thách đấu Uẩn Thần.

Đây chẳng phải là tự tìm chết sao?

Hắn nghĩ mình đã nắm chắc một suất trong nhóm trưởng lão ngoại môn rồi.

Số 38, Thần Âm chân quân cau mày, thằng nhãi này bị điên chắc?

Ông ta hơn hẳn đám Uẩn Thần thiên nhân ngũ suy (*) đã hết hy vọng tu đạo, đến Vô Cực Kiếm Tông để dưỡng lão.

(*) Thiên nhân ngũ suy là năm tướng suy của người trời, thiên nhân ở các cõi Dục, Sắc và Vô sắc, khi tuổi thọ sắp hết thì sẽ xuất hiện năm tướng suy

Ông ta năm nay 500 tuổi, đang đúng thời kỳ đỉnh cao, có thiên phú dị bẩm, loại tu sĩ Nguyên Thần không biết tự lượng sức mình như Trần Dương thì ông ta chỉ cần phẩy tay một cái là đi đời nhà ma!