Long Tế Chí Tôn

Chương 470: Một tên bỏ mạng, một tên trốn thoát




Trong ánh mắt Hạo Nguyệt chân quân cũng thoáng một chút kiêng kị, phong cách hành xử của Trần Dương cũng khá ngang ngược, không biết rằng thêm vào nội môn là tốt hay xấu nữa.

Lần này đạo trường đang trong lúc phi hành với tốc độ cao, nên ông ta không biết phải làm sao, đành chỉ biết khống chế trung tâm, sau đó neo đậu đạo trường.

“Tôi cho các người nửa giờ, nửa giờ sau, nếu vẫn không phân được thắng bại thì phải ngừng cuộc chiến!”

Đối với mấy chuyện này Hạo Nguyệt chân quân cũng không muốn quản, chỉ cần bọn họ còn chưa vào Vô Cực Kiếm Tông, thì quy tắc của tông môn sẽ không áp dụng lên bọn họ.

Khô Mộc chân quân và Nhược Thủy chân quân nghe thấy vậy thì vô cùng kinh hãi, Trần Dương thì cười mờ ám: “Giết hai ông thì dễ không thôi à!”

Dứt lời, kiếm khí vượt qua mấy dặm lao đến trước hai người.

“Nhược Thủy đạo vận!”

“Khô Mộc đạo vận!”

Hai đạo vận chồng lên nhau, hình thành hai tầng phòng vệ.

Khô Mộc đạo vận chính là kiếm thế, Nhược Thủy đạo vận hóa thành một vùng biển khơi trùng điệp hàng trăm dặm, mỗi một giọt nước đều nặng đến mấy cân.

Hai lão già này quả nhiên là lợi hại.

80 nghìn đạo kiếm nguyên tiêu hao rất nhanh, trong chớp mắt chỉ còn lại một nửa.

“Nổ cho ta!”

“Ầm!”

Biển khơi nổ lớn rồi sôi trào, Khô Mộc đạo vận cũng bị hao tổn 1/5.

Hai người vội vàng bay ngược lại trăm dặm.

Ba kiếm, hút hết 1/3 kiếm nguyên của Trần Dương.

Anh vừa nuốt đan dược vào, vừa lấy mấy chục nghìn nguyên thạch cực phẩm ra chấn đỡ, há miệng một cái là hút vào trong bụng vô số linh khí thuần khiết.

Linh khí cuồng bạo như vậy, nếu như đổi thành người khác nhất định thân xác sẽ nổ tung ra, nhưng anh lại không hề hấn gì.

Thân xác anh vô cùng mạnh mẽ, huyệt khiếu lại vượt qua giới hạn dung nạp của huyệt khiếu thần phẩm.

3600 huyệt khiếu đồng loạt phát lực, hấp thụ linh khí.

Trong chớp mắt liền khôi phục linh khí của mấy trăm huyệt khiếu.

Quá chậm, tốc độ này chậm quá, nếu muốn lấp đầy huyệt khiếu, Trần Dương còn cần hít thêm trăm hơi nữa,.

Anh lấy ra một viên linh dịch, há mồm rồi nuốt xuống.

Linh dịch thuần nên rất dễ dàng hấp thu, lần này đã rút ngắn được xuống còn 1/3 thời gian là lấp đầy được huyệt khiếu.

Trần Dương cũng thấy hơi xót, 10 nghìn nguyên thạch cực phẩm, một viên linh dịch, những thứ này là tiền chứ còn là gì nữa. Nếu dùng để tu luyện thì tốt biết mấy, ít nhất có thể lấp đầy mấy trăm huyệt khiếu.

Nhưng cũng có những lúc, vì thể diện của bản thân, thì tiền này bỏ ra cũng đáng.

Anh nhất định phải xây dựng lên hình tượng hung hãn, mới có thể đặt chân vào Vô Cực Kiếm Tông.

Anh cũng không muốn bị mấy cái chuyện vớ vẩn này ngáng chân.

Trần Dương nhân dịp này khôi phục linh khí, Khô Mộc chân quân và Nhược Thủy chân quân cũng điên cuồng nuốt linh dược.

Khô Mộc chân quân lấy ra một cành liễu, cành liễu kia chính là bích lục trong suốt, nhưng lại tỏa ra một luồng khí tức khiến người ta sợ hãi.

Bán thần khí, lại là một món bán thần khí nữa.

Quanh thân Nhược Thủy chân quân trải đầy 24 viên Định Hải Châu, mỗi một viên đều là đạo khí trung phẩm, nếu đặt chúng lại một chỗ, sẽ biến thành bán thần khí.

Bên trong ẩn chứa hàng tỷ Nhược Thủy.

“Điêu đạo nhân, tôi hỏi cậu một lần cuối, có chịu giảng hòa không?”

Nhược Thủy chân quân cũng bị đánh ra chân hỏa, thân xác, pháp lực, nguyên thần của ông ta cũng có vẻ uể oải, nhưng Nhược Thủy đạo vận của ông ta lại vô cùng mạnh.

Cũng giống vậy, Khô Mộc đạo vận của Khô Mộc chân quân cũng vào hàng đỉnh, rất mạnh mẽ, không hề kém cạnh gì so với Thần Âm chân quân.

“Giảng hòa cái con mẹ chúng mày à!”

Trần Dương cười nhạt.

Đúng là bị hai lão già này hợp lực lại đánh, nên anh cũng bị hao tổn khá nhiều.

Nhưng cũng may là anh tu luyện Tung Địa Kim Quang, nếu không thì chắc chẳng chạm được vào nổi một cọng lông của hai lão.

“Được rồi, nếu cậu muốn chiến đấu với chúng tôi đến cùng, vậy thì chuẩn bị bỏ mạng ở đây đi!”

Nhược Thủy chân quân giận dữ, Nhược Thủy đạo vận phát động ra, 24 viên Định Hải Châu liền lao về phía Trần Dương.

Tung Địa Kim Quang.

Trần Dương liền xuất hiện cách đó 10 nghìn dặm!

100 nghìn đạo kiếm nguyên ngưng tụ, Trần Dương sợ rằng bọn họ né tránh, nên anh không ngừng vận dụng Tung Địa Kim Quang để đi qua đi lại, hậu quả là rất mất sức.

Không chỉ có vấn đề về pháp lực, mà áp lực lên thân xác cũng sẽ rất lớn.

Cũng may là lúc này anh vẫn chưa tu luyện thành công hoàn toàn, nếu không thoáng cái đi qua nghìn dặm, chỉ mấy lần thôi là đủ để hút cạn sức lực của anh.

“Khô Mộc đạo hữu, phong tỏa lại mảng thiên địa này, không cho hắn có cơ hội chạy thoát, cho dù hắn có mạnh hơn nữa thì cũng chưa lên đến Uẩn Thần, pháp lực không thể hùng hậu như chúng ta được!”

Nhược Thủy chân quân đã nhìn ra được điểm yếu của anh.

“Được!”

Khô Mộc chân quân huy động cành liễu trong tay, cành liễu đón gió trở nên bành trướng, ngay lập tức biến hóa thành xiềng xích, phong tỏa không gian trong bán kính hàng trăm dặm.

Khô Mộc đạo vận tràn ngập trên bầu trời, hơn nữa còn đang duy trì ở trong không gian thu nhỏ.

Khô Mộc đạo vận quả thật lợi hại, Trần Dương cảm giác sinh cơ và pháp lực của anh cũng không ngừng bị hút đi.

“Phá cho ta!”

Trước giờ Trần Dương đâu có phải là chưa bao giờ phá vỡ bán thần khí kia chứ.

Hơn nữa anh còn có sức mạnh bẩm sinh của thân thể.

Vận dụng Tung Địa Kim Quang đi đến biên giới bị phong tỏa, ở chỗ này Khô Mộc đạo vận càng thêm dày đặc, chỉ cần một hơi thở thôi là anh cảm thấy sinh cơ và pháp lực của mình đã tụt đi mất 1%.

Anh không dám khinh thường, vội vận dụng sức mạnh bẩm sinh để ‘phá giới!’

Bọn họ cho rằng có bán thần khí rồi, thì có thể mạnh hơn pháp trận phòng ngự nhiều sao.

Trần Dương liên tiếp đập mạnh vào bức vách kia, đến lần thứ 6 thì anh đã lắc mình ra ngoài thành công.

Trong nháy mắt, Trần Dương phát động Tung Địa Kim Quang, đi đến bên cạnh Khô Mộc chân quân, anh dường như có thể thấy được vẻ kinh hãi của ông ta.

“Chết đi!”

Kiếm quang chém lên người Khô Mộc chân quân, trong nháy mắt diệt được sinh cơ của ông ta, rồi nguyên thần, thần niệm, thần hồn cũng bị tiêu diệt trong khoảnh khắc.

Những chuyện này xảy ra quá nhanh, kiếm quang xuyên thấu người Khô Mộc chân quân, rồi lại chém về phía Nhược Thủy chân quân, nhưng may cho ông ta là đã có phòng bị trước, nhờ có 24 viên Định Hải Châu kia, mà vẫn còn có thể chịu được áp lực.

“Nổ cho ta!”

Trần Dương không chút do dự muốn nổ kiếm khí.

“Ầm!”

Lực nổ vô cùng lớn, khiến Nhược Thủy chân quân bay ra hàng mấy trăm dặm.

Cùng lúc đó, cành liễu phong tỏa trên trời rung động, dường như nó đang muốn chạy trốn.

Nó chính là linh quang của Khô Mộc chân quân, cành liễu này chính là pháp bảo bản mệnh của ông ta.

“Mày an tâm đi đầu thai đi!”

Trần Dương không để nó trốn, anh liền đoạt lấy cành liễu rồi trấn áp nó.

Lục quang kia vùng vẫy mấy vòng, sau nó biết không làm gì được, nên đành tiêu tán trong không trung.

“Nhớ là sống hẳn hoi cho tao, nếu không tao sẽ dùng mày làm củi đốt đó!”

Nếu như nói trí khôn của linh khí cấp linh khí giống như một đứa trẻ bảy tám tuổi, thì trí khôn của đạo khí kia tương đương với thiếu niên 17, 18 tuổi, bán thần khí thì ít ra cũng 18 tuổi!

Vậy nên sao nó lại không hiểu lời Trần Dương nói cho được.

Hơn nữa anh lại có khả năng phá hủy nó.

Khô Mộc chân quân chuyển thế đầu thai, cành liễu này cũng trở thành vật vô chủ.

Trừ khi kiếp sau Khô Mộc chân quân có thể đột phá lên Hóa Thần, nếu không ông ta tuyệt đối không nhớ ra nổi là kiếp trước mình còn có món bán thần khí này.

Thấy cành liễu có vẻ biết điều, giờ Trần Dương muốn đi theo đuổi giết Nhược Thủy chân quân, nhưng anh phát hiện ra ông ta đã mang theo pháp bảo, bỏ đi mất dạng từ lâu rồi.

Ngay cả Khô Mộc chân quân còn chết trong tay anh, thì ông ta đâu có phải đối thủ?

Trần Dương quả thật quá hung hãn.

“Hừ, coi như ông nhanh chân, nếu không tôi nhất định sẽ không tha”.

Trần Dương lắc người một cái, anh liền trở lại đạo trường.

Trong đạo trường, mấy người nam nữ trẻ tuổi quỳ xuống đất khóc lớn: “Lão tổ, sao người lại bỏ lại chúng con?”

Không cần nhìn cũng biết, đám người này là con em trong gia tộc của Khô Mộc chân quân.

Thấy Trần Dương xuống, mấy người kia vội vàng dập đầu xin tha thứ: “Xin sư thúc tha mạng, mong sư thúc tha mạng!”

Trong số đám này đến đệ tử Ngưng Đan còn không có, nên anh cũng chẳng có chút hứng thú nào: “Nếu như các người muốn báo thù, thì cứ đến tìm tôi, tôi tiếp, nhưng hiện giờ các người quá yếu, nên tôi cũng không muốn ra tay!”

Nói xong, anh nắm lấy cành liễu đi đến phía Hạo Nguyệt chân quân: “Cảm ơn ông! Tôi đã gây ra nhiều phiền toái rồi!”

Hạo Nguyệt chân quân chỉ nhíu mày một cái, rồi hừ lạnh một tiếng: “Cậu cũng biết là đã đem đến phiền toái đến cho tôi sao? Đúng là chỉ giỏi làm bừa, cậu xem xem cậu đã làm những gì, đệ tử rồi sẽ nghĩ như thế nào?”

“Dạ dạ, đại sư huynh dạy phải!”

Trần Dương cũng không dám làm căng, dẫu sao người ta cũng là người phụ trách, anh lại ra tay giết hại 2 trưởng lão ngoại môn, đuổi đi một người, tất cả đều là lỗi của anh.

“Được rồi, sau này nhớ chú ý thêm!”

Hạo Nguyệt chân quân không nói gì nữa, ông ta hướng về phía đám người rồi phất tay áo: “Giải tán đi, có gì hay ho đâu mà xem!”

Mọi người rối rít tản ra.

Điêu đạo nhân, thật là siêu quá!

Vô Cực Kiếm Tông có một người hung hãn như vậy, sau này lại lắm trò hay.

Nhưng mà, cũng kệ thôi.

Hạo Nguyệt chân quân nghĩ.

“Sư thúc!”

Lạc Trường Anh nhìn anh với vẻ mặt đầy sùng bái, người đàn ông này quả là mạnh mẽ, Thần Âm chân quân, Viêm Hổ chân quân, Khô Mộc chân quân, đã có đến 3 tên chân quân chết trong tay anh rồi.

Hơn nữa lần này, anh đã dùng sức của mình để đấu lại tam đại chân quân, dùng sức mạnh của cảnh giới Nguyên Thần để vượt qua được cửa ải, nếu như lúc trước có ai nói như vậy chắc cô ta cũng không tin, mà cho rằng kẻ đó nói xằng nói bậy.

Nhưng bây giờ cô ta đã tin, hơn nữa còn cảm thấy may mắn khi được sắp xếp hầu hạ anh.

Nhóm trưởng lão ngoại môn hoàn toàn không dám lên tiếng, một kẻ hung hãn như vậy thì ai dám động vào chứ?

Ngay cả nhóm trưởng lão nội môn cũng phải nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc.

Viêm Hổ, Khô Mộc, Nhược Thủy nếu như bọn họ đánh solo thì còn qua được, chứ đánh liền một lúc 3 người thì e là khó.

Mặc dù pha giết Viêm Hổ cũng có chút đánh lén, nhưng giết là giết, đây là bản lĩnh của người ta.

Còn hai người phía sau đều là Uẩn Thần chân quân, bọn họ tận mắt nhìn thấy đám người đó bại trong tay anh như nào.

“Thần uy của đạo hữu, Khuê Xà tôi xin bái phục!”

Khuê Xà chân quân tiến lên, lấy ra một chai đan dược: “Trong này có 3 viên Huyết Đan, có thể trị thương cho 3 bạn nhỏ đó”.

Đây chính là một mối giao hữu.

Khuê Xà này là đại đế Yêu tộc, là một loài rắn thượng cổ, thần thông khó lường, xếp hạng top 10 trong số trưởng lão nội môn.

“Cảm ơn Khuê Xà đạo hữu!”

Trần Dương suy nghĩ một lát rồi không dám từ chối, con người mà, cũng cần có bạn chứ.

Khuê Xà cười lớn một tiếng, mối quan hệ của ông ta với Trần Dương coi như đã tốt lên.

Nếu như anh từ chối, vậy thì rõ ràng là những gì anh nói đều là giả dối.

Nhưng anh đã nhận, nên ông ta có thể hiểu được rằng anh quan tâm thực sự đến ba con yêu này.

Cho nên mới ngang nhiên ra tay như thế.

Yêu tộc cần đến những tu sĩ loài người vừa có năng lực vừa đối xử tốt với chúng.