Long Tế Chí Tôn

Chương 531: Lại đến núi Phong Yêu




Vũ Mộ Đạo cũng nhân cơ hội này chiêu mộ mấy Uẩn Thần, thực lực lại tăng lên.

Món đầu tư trước đó cuối cùng đã đến lúc thu hoạch, lợi nhuận gấp trăm lần, khiến Vũ Mộ Đạo vô cùng đắc ý, nhưng ông ta cũng không quên tất cả những thứ này là do ai mang tới.

Trần Dương hiện giờ chắc chắn là người có quyền thế nhất trên biển, muốn duy trì mọi thứ thì ông ta phải ôm chặt lấy anh.

Vậy nên ông ta cho Trần Dương một phần ba những gì mình có được, đương nhiên cũng không phải cho không, mà do dâng cho anh với lý do anh là Cung Phụng.

Một phần ba là cũng hơn chục triệu nguyên thạch cực phẩm, tuy số nguyên thạch này đối với Trần Dương chẳng là gì, nhưng… anh cũng nhận được tấm lòng của Vũ Mộ Đạo.

Nghỉ ngơi ở phủ Thành chủ một đêm, rồi Trần Dương xuất phát về phía núi Thập Vạn.

“Aizzz, kim lân đâu phải đồ vô dụng, vừa gặp thời liền thành rồng!”

Vũ Mộ Đạo rất cảm khái, những người ông ta cùng kết giao lúc đó, bây giờ chỉ có thể trông đợi vào mỗi anh.

Uy danh hiển hách của Trần Dương là nhờ giẫm lên xác của các cường giả Uẩn Thần, ông ta hiện giờ sợ là chẳng ngăn nổi một kiếm của Trần Dương, đây chính là khoảng cách.

“Chủ nhân, Vu Sát Đạo đã bị hàng phục ạ!”

“Tốt, dẫn hắn tới đây!”

Vũ Mộ Đạo ngồi trên ghế chủ vị, chẳng bao lâu đã có hai Uẩn Thần áp giải Vu Sát Đạo tới.

“Đạo hữu, cũng may không làm nhục sứ mệnh!”

“Cảm ơn Thanh Mộc đạo hữu, Triều Hoa đạo hữu!”

Vũ Mộ Đạo chắp tay.

Hai người này cũng bị thu hút bởi cái giá mà Vũ Mộ Đạo đưa ra.

Không phải tất cả Uẩn Thần đều có tiền, ví dụ như bọn họ… Đối mặt với 5 triệu nguyên thạch cực phẩm, họ cũng đành phải khuỵu gối làm tay đấm cho Vũ Mộ Đạo.

Đương nhiên Vũ Mộ Đạo làm việc rất có chừng mực, chuyện này tuyệt đối sẽ không vượt quá 3 lần, hơn nữa ra tay cũng có giá riêng, anh tình tôi nguyện, tuyệt đối không có sự ra lệnh.

Hai người biết điều lui ra.

Vu Sát Đạo ở phía dưới nằm sấp dưới đất như một con chó chết, ông ta khó khăn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Vũ Mộ Đạo tràn đầy căm hận.

“Ông không được chết tử tế đâu!”

Vũ Mộ Đạo bước từ trên bậc cao xuống, nhìn Vu Sát Đạo từ trên xuống: “Có biết tại sao tôi không giết ông không?”

“Bởi vì ông muốn nhìn tôi thất thế, muốn sỉ nhục tôi, mỉa mai tôi!”

“Ông nhầm rồi!”

Vũ Mộ Đạo chắp hai tay sau lưng: “Ông là em trai tôi, tôi đã từng đồng ý với mẹ là sẽ che chở ông cả đời. Đây là lời thề của tôi, tôi sẽ không làm trái!”

“Ông tưởng mấy lần ông muốn ám sát tôi tôi đều không biết sao?”

Vũ Mộ Đạo nói: “Tôi sẽ nhường chức Thành chủ cho một người muốn giết tôi sao? Tôi đâu phải thánh nhân!”

“Ông tưởng tôi không biết ông cấu kết với nước Đại Chu sao?”

“Có phải ông cảm thấy ông đã làm rất kín kẽ?”

“Có phải ông cảm thấy tôi không dám giết ông?”

Vu Sát Đạo toàn thân run lên, cúi đầu xuống: “Không thể nào, sao ông lại biết được… Tôi biết rồi, có kẻ phản bội, trong sa tặc có kẻ phản bội!”

“Ông cử người theo dõi tôi, đồ tiểu nhân bỉ ổi!”

“Hai chúng ta đã đến nước này rồi, tôi cũng không hận ông, chỉ hận lòng người hiểm ác”.

Vũ Mộ Đạo nói: “Bắt đầu từ hôm nay, tình anh em chúng ta cắt đứt, ông chưa từng coi tôi là anh, sao tôi phải coi ông là em chứ?”

“Tôi cho ông hai lựa chọn, hoặc là chết ở đây, hoặc là lập lời thề đạo, vĩnh viễn không được đối đầu với tôi, không được làm tổn thương tôi, rồi tôi sẽ thả ông đi!”

Vu Sát Đạo nhìn Vũ Mộ Đạo với vẻ mặt không dám tin: “Ông sẽ thả tôi đi thật sao?”

“Đây là lần cuối người làm anh là tôi bảo vệ ông, sau này ông tự lo cho bản thân đi!”

Tâm trạng Vu Sát Đạo rất phức tạp, nhưng ánh mắt nhìn Vũ Mộ Đạo vẫn độc ác như cũ: “Vu Sát Đạo tôi xin thề, đời này sẽ không đối đầu với Vũ Mộ Đạo nữa, chỗ nào có ông ta tôi sẽ tránh mặt, nếu phản bội lời thề sẽ không được chết tử tế!”

“Ầm!”

Ông ta vừa dứt lời thì sấm sét vang lên, chứng tỏ lời thề đạo đã được lập.

Vũ Mộ Đạo phất tay, giải trừ giam cầm trên người Vu Sát Đạo: “Đi đi, tự lo lấy thân!”

Vu Sát Đạo nhìn chằm chằm ông ta: “Huynh trưởng, sau này gặp lại!”

Nói xong, ông ta hóa thành một luồng ánh sáng đen biến mất.



Trần Dương đang bay trên sa mạc, nhưng tâm trạng lần này khác xa lần trước.

Lần trước anh bay qua núi Thập Vạn mất 20 ngày, nhưng bây giờ chỉ mất mấy bước chân.

Thực lực của anh đã có sự thay đổi khủng khiếp, lúc đi là mùa hè thiêu đốt, lúc về đã là mùa xuân hoa nở.

Chẳng mấy chốc đã một năm trôi qua.

Anh quét thần niệm, trong phạm vi 3000 dặm không gì có thể qua được mắt anh.

Hiện giờ yêu hoàng đã không khiến anh thấy hứng thú nữa, thứ anh có hứng nhất là núi Phong Yêu.

Hôm đó vội vã rời đi, anh vẫn chưa quan sát kĩ núi Phong Yêu, lần này anh thề phải quật ba tấc đất nơi này lên.

Chỉ một bước chân, Trần Dương đã đến núi Phong Yêu, nhìn đại điện Thiên Yêu, có không ít yêu binh canh giữ.

Anh quét thần niệm qua, mấy trăm yêu hoàng đang canh gác.

Âm Dương Điên Đảo!

Trần Dương giơ ngón tay ra, dao động vô hình phóng thích, sau đó tất cả yêu binh đang canh giữ đều hóa thành tảng băng, đến yêu hoàng cũng không ngoại lệ.

Anh gập ngón tay lại, thu hết tất cả yêu binh yêu hoàng vào trong nhẫn trữ đồ. Muỗi dù nhỏ cũng có thịt, anh không cần thì không có nghĩa tương lai người nhà anh không cần.

Trần Dương hiểu sâu sắc đạo lý đi từng bước một.

Nhìn đại diện chót vót, Trần Dương rất cẩn thận, chắc chắn không có pháp trận giam cầm mới yên tâm bước vào.

Đại diện được xây dựng từ vật liệu rất bình thường, nhưng… bảo tọa ở giữa đại điện thì không tầm thường chút nào.

Ngọc đen tỏa ra ánh sáng đen, đó là… ngọc Hắc Tinh, là một loại bảo tài cao cấp, có thể luyện chế thần khí.

Trần Dương lấy một thanh phi kiếm đạo khí cực phẩm ra, lập tức tháo rời bảo tọa ra.

Sau đó anh liền nhìn thấy đường hầm dưới bảo tọa.

“Phụt!”

Một luồng khí đen phụt từ trong ra.

Đây là… ma khí!

“Thuật Giam Cầm!”

Ngón tay Trần Dương lóe lên linh quang, ma khí bị giam cầm, không còn phun ra nữa.

Bản chất của Thuật Giam Cầm là phong ấn, nên phong ấn ma khí một cách dễ dàng.

Giờ thì có vấn đề đây, đây là núi Phong Yêu, theo lời Quản Chủng nói thì dưới này phong ấn Thiên Yêu, Thiên Yêu bị một cường giả tên “Cốt” phong ấn.

Thế ma khí này là sao?

Cốt là ma tu?

Dùng ma khí để ăn mòn yêu khí?

Cũng có thể lắm!

Trần Dương đột nhiên cảm thấy trong lòng như bị mèo cào.

Muốn chui xuống xem quá.

Đi? Hay là không đi?

Trần Dương giơ mấy pháp độn lên, vận chuyển thần thông, Đại Tiểu Như Ý, thu nhỏ lại 100 lần, sau đó tiện tay bày mấy pháp trận, phong tỏa đại điện lại.

Lúc này anh mới hóa thành một luồng ánh sáng chui xuống.

Càng xuống dưới thì ma khí càng nồng, màn sáng ăn mòn mạnh hơn.

Xuống được nghìn trượng, ma khí gần như bùn nhão, tốc độ cũng giảm xuống rất nhiều.

Ma khí đáng sợ quá, đây e là Chân Ma!

Chân Ma là gì?

Không phải ma đầu mà là Ma tộc!

Trần Dương từng đọc được ở Vô Cực Kiếm Tông.

Nghìn tỷ năm trước, thần ma yêu ở đại lục Thần Ma phát động chiến tranh, đánh cho đại thế giới chia cắt tan tành.

Rất nhiều năm trước đó, thực ra đất liền của đại lục Thần Ma nối liền với nhau, chứ không hề có biển Vô Ngần.

Trần Dương nghĩ thôi đã thấy đáng sợ, suýt nữa thế giới cũng bị đánh nát vụn rồi.

Nhưng Trần Dương cũng đọc được trong ghi chép, rằng thực ra thế giới có thể bị đánh vỡ, cũng tức là một ngày nào đó thực lực của anh lên đến Chân Thần thì có thể phá vỡ rào cản thế giới sao?

Lúc trước anh đọc ghi chép cũng chỉ vì tò mò, chứ không nghĩ sâu xa.

Nhưng bây giờ thì Trần Dương đã tỉnh ngộ.

Muốn phá vỡ rào cản thế giới thì phải có thực lực phá vỡ được thế giới.

Một đòn toàn lực của anh hiện giờ muốn phá vỡ thế giới thì còn xa lắm.

“Được rồi, mình vẫn còn nghĩ đơn giản lắm, nói không chừng Hóa Thần cũng khó mà phá vỡ được rào cản thế giới ấy chứ. Có khi… chỉ có đột phá lên Chân Thần thì mới mong phá được”.

Nghĩ đến đây, Trần Dương vung ra một đạo kiếm quang lập lòe sấm sét.

Sấm sét từ xưa đến nay chính là khắc tinh của yêu ma.

“Ầm!”

Kiếm quang trước giờ bất khả chiến bại, ma khí gặp phải kiếm quang, lập tức tan rã.

Trần Dương cũng nhân thời gian này, không ngừng xuống sâu hơn.

Xuống được 5000 trượng, trước mắt Trần Dương đột nhiên sáng lòa.

Sau khi nhìn rõ thế giới trước mắt, cả người anh ngây ra.

Đây là một không gian dưới lòng đất vô cùng rộng lớn, hai thân thể khổng lồ bị một thanh kiếm cực lớn xuyên qua.

Nếu Trần Dương đoán không nhầm thì thân kiếm chính là núi Phong Yêu.

Đây chắc chắn là một thanh thần kiếm.

E là còn cao cấp hơn cả Xích Huyết.

Đẳng cấp của Thiên Yêu chắc chắn là Hóa Thần.

Cho dù đã chết chục triệu năm nhưng khí tức tản ra vẫn khiến Trần Dương nổi da gà.

Nhưng sao lại có hai thân thể ở đây? Lẽ nào có hai Thiên Yêu?

Thế thì… thực lực của Cốt cũng mạnh quá đi mất.

Một kiếm chém chết hai Hóa Thần?

Không, không đúng!

Trần Dương khôi phục chân thân, nhún người bay xuống dưới thân thể, chỗ mũi kiếm không ngừng có ma khí màu đen tản ra.

Đây là… Chân Ma!

“Thịch thịch thịch!”

Không gian chấn động, đột nhiên vang lên tiếng như tiếng trống.

“Không, đây là… tiếng tim đập!”

Trần Dương cả kinh, vội vàng tránh ra, tiếng tim đập này vang lên ở thân thể bên dưới.

“Ông ta… vẫn chưa chết?”

“Phải rồi, ông ta chưa chết, nếu chết rồi thì sao lại cần tế máu?”

“Thịch thịch thịch thịch!”

Tiếng tim đập ngày càng vang, Trần Dương chỉ cảm thấy đầu anh ong ong, khí huyết toàn thân không chịu khống chế mà muốn dốc ra ngoài.

“Trấn!”

Trần Dương thu nhỏ lỗ chân lông toàn thân, không cho tinh khí của anh tràn ra.

Anh chẳng nói chẳng rằng, bắn kiếm quang ra.

Vừa ra tay đã dùng đến đại chiêu!

“Ầm!”

Kiếm quang như cầu vồng, chém lên thân thể Chân Ma.

“Xèo xèo xèo!”

Nhưng nhất thời khó mà chém được thân xác ông ta.

Cái gì, không thể thế được!

Trần Dương sững sờ, rốt cuộc đây là thân xác gì vậy?

Một đòn toàn lực của anh mà không thể chém đôi thân xác ông ta ra được.

“Nổ!”

Ầm!

Tiếng nổ lớn vang lên, gần như khiến không gian chấn động.

Chờ vụ nổ tan đi, thân thể khổng lồ kia cũng chỉ bị thương tý ngoài da.

“Chạy, nhất định phải chạy!”

Trần Dương biết mình đã liều rồi.

“Thịch thịch thịch thịch!”

Tiếng tim đập ngày càng mạnh hơn.

“Phụt!”

Trần Dương cảm thấy tim mình bị đánh một đòn mạnh, há miệng phun ra máu tươi, sau đó máu tươi như được dẫn dắt, cứ thế bị hút.

“Ngũ Lôi Chính Pháp! Ngũ Lôi Hợp Nhất!”

Lôi pháp từ xưa đã là khắc tinh của cái ác, Chân Ma này dù lợi hại nhưng chắc cũng không miễn dịch với lôi pháp đấy chứ?

Sấm sét đánh xuống thân thể khổng lồ kia, lần này thì có ích hơn kiếm quang, lập tức thiêu cháy một mảng da.

Nhưng trong chớp mắt, chỗ da bị thiêu cháy lại khôi phục y nguyên.

“Mẹ kiếp!”

Trần Dương chửi bới, ngẩng đầu nhìn lên đường hầm, không ngờ một luồng khí đen đang chặn lối đi lại.

“Ha ha ha ha… Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại đâm đầu!”

“Thằng nhãi, mấy tháng trước ngươi đã cướp tích lũy cả chục nghìn năm của ta ở núi Phong Yêu, còn khiến phân thân của ta bị thương, công lao chục nghìn năm của ta đổ sông đổ biển. Nói đi, ngươi muốn chết kiểu gì?”