Long Tế Chí Tôn

Chương 533: Kiếm mộ




Kiếm Trung Dũng, thần khí quy tắc đỉnh cấp trong truyền thuyết.

Quy tắc chính là chỉ có Hóa Thần mới có thể nắm được cách luyện pháp bảo cao cấp.

Nói cách khác, bên trong ẩn chứa chín đạo quy tắc.

Với loại pháp bảo này, Trần Dương muốn luyện cũng rất khó, chỉ sợ nó sẽ hút cạn pháp lực của toàn thân anh trong chốc lát.

Nhưng may mắn thay, thần khí quy tắc đỉnh cấp này đã tiêu hao hàng triệu năm để phong ấn thiên yêu và Chân Ma, đồng thời cũng đã trải qua tế máu của Thiên Ma, sức mạnh đã giảm sút đi rất nhiều.

Sức mạnh có thể phát huy ra có lẽ bằng với….thần khí đỉnh cấp.

Đưa tay ấn Huyền Diệu Pháp Quyết, Trần Dương ép ra một lượng lớn máu bôi lên thân kiếm, sau đó theo phương pháp tế luyện từ xưa truyền lại, Trần Dương bắt đầu chuyên tâm tế luyện.

Lần tế luyện này lại trải qua nửa tháng.

Sau khi Trần Dương để lại lạc ấn trong không gian linh khí của kiếm Trung Dũng, Trần Dương đã hoàn toàn làm chủ được thần khí quy tắc đỉnh cấp này.

Nếu muốn khôi phục nó, anh nhất định phải tìm thật nhiều đá đạo vận.

Đậu!

Trần Dương đập tay lên trán, bản thân anh không có đủ đá đạo vận, hiện tại lại có thêm một đống ngốn của này, phải sống sao đây!

Nhưng kiếm Trung Dũng có một công năng rất mạnh mẽ!

Giúp chủ nhân lĩnh hội được đạo vận và quy tắc của bản thân!

Vì điều đó, Trần Dương cắn răng nói: "Nuôi, nhất định phải nuôi nó!"

Chín quy tắc của kiếm Trung Dũng là: quy tắc Phong Ấn, quy tắc Lôi Đình, quy tắc Ngũ Hành, quy tắc Kiếm Chi, quy tắc Thiết Cát, quy tắc Hư Vô, quy tắc Nhân Quả, quy tắc Tai Ách, quy tắc Thôi Diễn!

Phần đầu thì dễ hiểu, nhưng phần sau thì Trần Dương mù tịt!

Quy tắc Ngũ Hành?

Có phải nó có bao gồm ngũ hành đạo vận: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ không?

Năm loại đạo vận hòa làm một?

Trần Dương chợt thấy rằng bây giờ anh là một người nghèo, hiện tại thứ anh có nhiều nhất là đá đạo vận Ngũ Hành.

Bỏ đi, hãy tăng thực lực bản thân trước đã!

Nhìn vào không gian bị phong ấn dưới lòng đất, liếc qua nó, đầy Yêu Nguyên Thạch và ma tinh!

Yêu Nguyên Thạch Tiểu Côn Bằng có thể sử dụng, ma tinh thì anh có thể dùng!

Sau khi hấp thụ rất nhiều ma khí, nguyên khí của anh đã hoàn toàn biến thành thai ma, có sức mạnh vô hạn, từ một kẻ suy dinh dưỡng trước đây đã trở thành một đứa mập mạp.

Sau khi tìm kiếm, Trần Dương trực tiếp bay ra khỏi thông đạo, tìm kiếm xung quanh núi Thiên Yêu, anh tìm được rất nhiều thứ tốt.

Nhưng không có cái nào quý như cỏ Kiếm Nguyên cả.

Làm người thì đừng quá tham lam, đã đào hàng chục nghìn trượng đất rồi, còn muốn thế nào nữa?

Tâm niệm vừa động, núi Phong Yêu cao vạn trượng rung lên, những tảng đá khổng lồ trên núi rơi xuống, mặt đất trong bán kính hàng ngàn dặm nứt ra, tạo nên khung cảnh của ngày tận thế.

"Ầm!"

Trần Dương hét lên: "Kiếm tới!"

Kiếm quang giống như cầu vồng, bay vút qua ngọn núi.

Nắm trong tay kiếm Trung Dũng, tu vi của Trần Dương tăng nhanh như thổi!

Đây là công năng thứ hai của kiếm Trung Dũng!

Có thể mượn uy lực của nó!

Nhưng sau khi mượn xong sẽ có giai đoạn suy yếu.

"Cốt tiền bối đã hợp đạo, gọi mày là kiếm Trung Dũng thì không còn hợp lý nữa!"

Trần Dương suy nghĩ một chút: "Từ nay về sau, mày sẽ tên là Trảm Yêu!"

Thân kiếm run lên, sau đó xuất hiện thêm hai ký tự cổ phác "Trảm Yêu", tại sao không gọi nó là Trảm Ma?

Bản thân Trần Dương cũng có thể được coi là ‘ma’, gọi nó là Trảm Ma nó chém chết mình thì sao?

Cất Trảm Yêu vào trong cơ thể, đại kiếm cổ phác xoay xung quanh thai ma, Trần Dương rất vui, tính cả Trảm Yêu, thì anh đã có ba thần khí!

Chạm vào Côn Bằng trong túi thú cưng, thiên yêu đạo quả đặt bên cạnh trứng Côn Bằng, từng tia yêu khí được Côn Bằng hấp thụ.

Trần Dương có thể cảm nhận được niềm vui của Côn Bằng.

"Thằng nhóc này, mày may lắm đấy".

Anh chạm vào ngực mình, ấn ký Côn Bằng thứ mà bị nguyền rủa sau khi Côn Bằng chết cũng bị Công Đức tiêu diệt.

Công Đức là đồ tốt, lần sau phải hỏi cách sử dụng nó mới được!"

Dứt lời, anh nhảy ra ngoài, một bước nhảy mà đã xa đến hàng vạn dặm.

Bất giác đã đến thành Vô Úy.

Trần Dương vừa tới, Quản Chủng đã cảm nhận được sự có mặt của anh, lão vội vàng chào hỏi cúi đầu nói: "Quản Chủng bái kiến chủ nhân!"

So với lần trước rời đi, uy thế của Trần Dương đã mạnh hơn.

Như vực sâu như biển rộng, chỉ một cái nhìn thoáng qua, đã khiến lão chấn động tâm hồn!

"Đứng lên đi!"

Khi Trần Dương đỡ lão, Quảng Chủng cảm thấy có một lực nhẹ nhàng đỡ lão dậy.

"Cảm ơn Chủ nhân!"

"Thành Vô Úy thế nào rồi?"

"Bẩm chủ nhân, mọi chuyện đều tốt!"

Trần Dương gật gật đầu, ra lệnh: "Dẫn tộc Xuyên Sơn Giáp đi đi, thành Vô Úy không cần chúng mày bảo vệ nữa!"

Quản Chủng sửng sốt: "Chủ nhân, nhưng tôi..."

"Không phải!"

Trần Dương xua tay: "Đại nạn về thú đã giải quyết xong, sau này sẽ không có thú tấn công thành nữa".

Quản Chủng run rẩy, sau này sẽ không có thú tấn công thành nữa?

Có lẽ nào chủ nhân đã giết “thiên yêu”...

Nghĩ đến đây, Quản Chủng không khỏi hít vào một hơi lạnh, đáng sợ quá, nếu đúng là như vậy, tu vi hiện tại của Trần Dương là gì?

"Đây là chiếc nhẫn Tiểu Càn Khôn. Bên trong có một không gian nhỏ hoang sơ. Mày có thể tạm thời cho tộc mày ở trong đó".

Trần Dương lại nói: "Đi về phía nam đến thánh thành Hải Tân, mang theo pháp lệnh của tao đi gặp Thành chủ, để ông ta liên hệ với Quản Đồ, rồi sẽ đón chúng mày đến đó!"

Quản Chủng không dám hỏi thêm, cầm lấy chiếc nhẫn Tiểu Càn Khôn: "Tuân lệnh!"

"Đi thôi!"

Trần Dương bước lên không trung, ngay lập tức biến mất trước mặt Quản Chủng.

Phủ đệ nhà họ Viên giờ đã tan hoang, vườn không nhà trống, tuy rằng không liên quan gì đến nhà họ Viên nữa, nhưng dù sao đây cũng là nơi anh đến đầu tiên.

Thà hủy đi còn hơn để kẻ khác chiếm đóng!

Với một cái vẫy tay của anh, mặt đất dâng lên, trực tiếp nhấn chìm phủ trạch của nhà họ Viên xuống.

Giải quyết xong, Trần Dương đi thẳng lên núi Thiên Kiếm mà không hề lưu luyến gì.

Sau năm bước, Trần Dương đã đến núi Thiên Kiếm!

Cái gọi là núi Thiên Kiếm chỉ là một ngọn núi thấp, khuất giữa nhiều ngọn núi, không đáng chú ý, nhưng đây là mộ của Cầu Kiếm!

Theo bản đồ, Trần Dương đã tìm thấy lối vào của ngôi mộ.

Lúc này không giống ngày xưa, cổng vào tầng tầng lớp lớp pháp trận, vừa nhìn đã thấy!

Đây không phải là một pháp trận bình thường, mà là một tập hợp các pháp trận cấp thần.

Với thực lực của Trần Dương, đương nhiên có thể phá hủy chúng, nhưng đây là kiếm mộ của Cầu Kiếm, cũng có thể nói là thầy của Trần Dương.

Nếu không có Cầu Kiếm, sẽ không có Trần Dương ngày hôm nay, cũng không thể lấy yếu phạt mạnh.

Phá giới!

Kích hoạt thần thông phá giới, lực lượng tiêu hao lần này không phải sinh cơ và thân thể của Trần Dương mà là ma khí!

Hơn nữa công hiệu của thần thông cũng mạnh hơn!

Sau khi kích hoạt thần thông phá giới nhiều lần liên tiếp, Trần Dương đã xuyên qua được lớp pháp trận trùng trùng, tiến vào bên trong ngôi mộ!

Nói nó là mộ thì cũng không phải lắm, nó là một tiểu thế giới thì đúng hơn!

Trần Dương sửng sốt, anh cũng đã tiến vào tiểu thế giới kiếm linh của Vô Cực Kiếm Phái rồi, mộ này cũng ngang ngửa với tiểu thế giới đó!

Cầu Kiếm là ai?

Sao lại chôn mình trong một tiểu thế giới như vậy!

Người này kiếp trước, chắc chắn là cường giả vô song có tu vi thâm hậu!

Hóa Thần?

Trần Dương không biết.

Nhìn xung quanh, kiếm khí trong tiểu thế giới tung hoành ngang dọc, kiếm quang vô tận tràn ngập khắp thế giới.

Chém khắp mọi nơi!

Cái gọi là bản đồ đường đi của Ninh Thiên Hùng đúng là một trò đùa, ông ta năm đó có thể sống sót đi ra đúng là một phép màu.

Khi Trần Dương nhìn lên, anh nhìn thấy một chiếc quan tài lơ lửng trên không trung cách đó hàng nghìn dặm, được bao quanh bởi hàng trăm ngàn đạo kiếm phi, mỗi cái trong số đó đều là một kiếm phi tuyệt thế có phẩm chất cực cao!

Tiểu thế giới này rõ ràng còn tàn bạo hơn tiểu thế giới kiếm linh!

Tiến lên một bước, kiếm khí chém vào da thịt, tạo ra âm thanh rợn người.

Trần Dương không vội vàng bay đi trốn mà tiến về phía trước với tốc độ một km một bước.

Anh rất tò mò, làm cách nào Ninh Thiên Hùng có được Vô Danh Kiếm Quyết từ trên không trung? Tại sao lại thiếu hai quyển sách lược phía sau?

Càng tiến về phía trước, sức mạnh của kiếm khí cắt càng dày đặc, uy lực càng lớn!

Trần Dương mặc mỗi pháp y, trực tiếp dùng kiếm khí tôi thân!

Trong từng giọt máu anh giờ đây đều ẩn chứa sức mạnh to lớn, thậm chí có thể xuyên thủng mặt đất, nhưng vẫn chưa đủ.

Giống như Chân Ma, Trần Dương dùng hết sức cũng chả chém đứt được cơ thể phòng ngự của lão, có hơi thất vọng.

Tuy nhiên, Trần Dương không nản lòng, anh biết rằng một ngày nào đó anh sẽ đạt đến cảnh giới của lão!

Sự xâm nhập của Trần Dương giống như giọt nước bắn vào trong chảo dầu, kiếm khí xung quanh anh lập tức sôi trào.

Kiếm khí dày đặc, lao đến như mưa trút.

Cắt từng tấc da miếng thịt của Trần Dương.

Bước được một trăm dặm rất dễ dàng, hai trăm dặm vẫn không là gì.

Nhưng khi được ba trăm dặm, Trần Dương cảm nhận được một chút áp lực, không phải là kiếm khí có thể vượt qua phòng thủ của anh, mà là không khí anh hít đều là kiếm quang!

Mũi, cổ họng, phổi và các cơ quan nội tạng của anh đều bị kiếm quang tấn công.

Trần Dương thích một tiểu thế giới ghê gớm như vậy bởi vì anh cảm nhận được nỗi đau đớn.

Tất cả sức mạnh của anh đều đến từ nỗi đau đớn, lúc này đây, anh đột nhiên hiểu được Cực Thống Chi Ý của Thống Cực ma quân!

Chính là cảm giác này, Trần Dương không dám hành động liều lĩnh, vội vàng khoanh chân, cảm nhận từng tia Thống Cực Chi Ý.

Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ!

Trần Dương cau mày, thể chất của anh đã hoàn toàn thích ứng với cường độ đau đớn này, ngay cả nội tạng cũng có thể chịu được.

Cơ thể lóe sáng, Trần Dương đã đi được bốn trăm dặm.

Sức mạnh của kiếm khí ở đây càng thêm cuồng bạo, tăng gấp mười lần.

Cắt da cắt thịt, tia lửa bay khắp nơi.

Mà bên trong cơ thể Trần Dương, kiếm khí điên cuồng, không ngừng làm anh bị thương.

Tim, gan, lá lách, phổi và thận, ruột non và ruột già, đều bị kiếm khí cắt rời ra.

Đúng vậy, đó là loại đau đớn tột cùng.

Trần Dương đắm chìm trong đó, cảm thấy vô cùng đau đớn!

Một tia sáng yếu ớt lóe lên, anh vẫn tiếp tục đuổi theo, chỉ còn một chút nữa là anh có thể đuổi kịp rồi!

Vẫn chưa đủ!

Trần Dương nghiến răng, lại tiến lên một trăm dặm nữa!

Tại thời điểm này, kiếm khí chém ra có thể để lại một vết trắng trên người Trần Dương, có nghĩa là mỗi kiếm khí ở đây đều có thể so sánh với đòn mạnh nhất mà Nguyên Thần viên mãn tung ra!

Đau quá, cảm giác này thật tốt, bởi vì Trần Dương có thể nhìn thấy được cơ thể anh có thể sẽ mạnh mẽ hơn.

Một canh giờ, ba canh giờ, sáu canh giờ...

Vẫn chưa được, vẫn thiếu một chút nữa!

Trần Dương không cam lòng từ bỏ Cực Thống Chi Ý sắp có được.

Thống Cực ma quân đã từng là một cường giả siêu cấp một thời. Cực Thống Chi Ý của ông ta chắc chắn có uy năng và tác dụng ghê gớm này!

Đạp chân một cái, Trần Dương đã đi được sáu trăm dặm. Lúc này, Trần Dương chỉ cách chiếc quan tài bốn trăm mét, nhưng sức mạnh của kiếm khí đã mang theo cả đạo vận.

Mỗi một đạo kiếm khí đều có thể so sánh với một đòn mạnh nhất của tu sĩ Uẩn Thần sơ kỳ.

"Ầm!"

Kiếm khí chém cắt, đạo khí nhập thể, người Trần Dương ngay lập tức bê bết máu.

"Ụa!"

Phun ra một ngụm máu lớn, Trần Dương nhanh chóng nuốt đan dược xuống, đan dược không ngừng giúp anh phục hồi, Trần Dương cười cười: "Tốt tốt tốt, chính là loại cảm giác này!"