Long Tế Chí Tôn

Chương 555: Hẹn ước 3 năm




Sự trở lại vô cùng mạnh của Diệp Thần cũng đồng nghĩa với tuyên bố rằng, thành Thái Tháp từ nay sẽ đổi thành họ Diệp.

Hai nhà Triệu Lý trở thành nô bộc của nhà họ Diệp, điều này khiến cho đám gia tộc trong thành Thái Tháp kinh hãi.

Rất nhiều gia tộc trước đây đã từng xảy ra xích mích với nhà họ Diệp đều cử người đến nhà họ, nói lời xin lỗi.

Đây chính là quy luật tu hành!

Cá lớn nuốt cá bé, cá bé đớp tôm con.

Diệp Thần chỉ có hứng thú với đám cá lớn, còn dạng tép riu thì anh ta để mặc bọn họ tự sinh tự diệt.

“Diệp Thần, nếu như mẹ con nhìn thấy được ngày hôm nay thì nhất định sẽ rất vui mừng!”

Sân sau nhà họ Diệp, Diệp Tùng xúc động nói. Trong lòng ông ta cảm thấy vui mừng yên tâm, nhưng chủ yếu thấy thanh thản hơn.

“Bố, lần này con trở về là để hoàn thành hẹn ước 3 năm kia”.

Diệp Tùng kinh ngạc: “Con muốn đến Càn Khôn Tông sao?”

Diệp Thần gật đầu: “Con đã lao tâm khổ tứ vì chuyện này 3 năm nay, giờ cũng đến lúc chấm dứt rồi bố”.

“Đợi sau khi con đánh bại Thượng Quan Nhược Lan, thì mọi người đi theo con đến biển Vô Ngần nhé!”

“Nơi này quá lạc hậu bố ạ, chỉ cần một Nguyên Thần nhỏ nhoi cũng có thể xưng vương xưng bá, Diệp Tinh và Vãn Tình cần một bầu trời rộng lớn hơn!”

“Dời đi?”

Diệp Tùng cảm thấy hơi hoang mang, ông ta cũng biết chút ít về biển Vô Ngần.

Nhưng hàng trăm hàng nghìn năm qua nhà họ Diệp vẫn định cư ở đất liền, ngoài biển khơi kia sóng gió trập trùng, cường giả nhiều vô số, nhà họ Diệp thực sự có thể đặt chân nổi đến những nơi đó hay sao?

Diệp Thần không hề giấu giếm, anh ta phân tích cho bố mình nghe về tình hình biển Vô Ngần. Qua câu chuyện ông ta biết được Diệp Thần gia nhập Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, lúc này mới cảm thấy an tâm hơn một chút.

Ông ta cũng không phải người cố chấp, tâm nguyện duy nhất hiện giờ chính là muốn nhà họ Diệp phát triển lớn mạnh.

Vậy nên vươn ra ngoài biển lớn kia, đương nhiên là sự lựa chọn tốt nhất rồi.

Tối ngày hôm đó, Diệp Tùng tập trung mọi người lại, sau đó bàn chuyện.

Đa số mọi người đều đồng ý, giống như những gì mà Diệp Thần đã dự tính trước.

Người vui mừng nhất chắc là Diệp Tinh, so với đất liền, thì cậu ta càng muốn vươn ra ngoài biển khơi mênh mông kia.

Thật ra thì đằng sau chuyện di dời, Diệp Thần còn có suy tính sâu xa hơn. Lần này anh ta đưa gia đình đến châu Đông Thắng Thần, tiền đồ sẽ vô cùng rộng mở, nếu không may xảy ra chuyện gì, còn có Trần Dương trợ giúp, như vậy sẽ không phải lo đến chuyện nhà họ Diệp sẽ sa sút nữa.

Thêm vào đó là hiện giờ anh ta còn chưa đủ năng lực để luyện ra đan dược trị thương. Giờ chỉ có Tam Chuyển Kim Đan trong tay đại sư huynh mới có thể giúp trị thương được.

Anh ta nghỉ ngơi tu dưỡng 2 ngày, rồi quyết định đến Càn Khôn Tông một chuyến.

Càn Khôn Tông nằm ở hướng Tây Nam cách thành Thái Tháp hàng triệu dặm, sau nửa ngày di chuyển, cuối cùng Diệp Thần cũng đến được đó.

“Ai vậy!”

Đệ tử trông cửa ngăn Diệp Thần lại.

“Tôi là Diệp Thần, hôm nay tôi đến để thực hiện hẹn ước 3 năm trước!”

“Thượng Quan Nhược Lan, hôm nay tôi đến để rửa mối nhục trước đây!”

Tiếng của Diệp Thần rất lớn, toàn bộ Càn Khôn Tông đều có thể nghe thấy!

“Ngông cuồng thật, tên của Nhược Lan sư tỷ mà mày dám gọi bừa sao?”

Đối diện với hai kẻ này, Diệp Thần vung tay lên, khiến bọn họ lập tức bị đẩy ra, anh ta sải bước tiến vào bên trong sơn môn Càn Khôn Tông.

Anh ta vừa đi vừa hét lớn: “Thượng Quan Nhược Lan, hẹn ước 3 năm đã đến, cô còn không mau ra đây đi!”

Cùng lúc đó, bên trong một lầu các cổ kính, Thượng Quan Nhược Lan mở mắt, đôi mắt xinh đẹp ấy tràn đầy sự lạnh lùng: “Diệp Thần!”

Ba năm trước, Thượng Quan Nhược Lan đã hủy hôn với nhà họ Diệp. Diệp Thần bị đá, khiến anh ta vô cùng mất mặt.

Cuối cùng bọn họ đã đặt ra hẹn ước 3 năm, sau 3 năm nữa tỉ đấu, nếu Diệp Thần thua, thì anh ta sẽ làm kẻ hầu người hạ cho Thượng Quan Nhược Lan.

Nếu như cô ta thua… nhưng cô ta sao có thể thua được chứ!

“Nhược Lan!”

“Sư tôn!”

Thượng Quan Nhược Lan lắc mình đi ra bên ngoài, nhìn Vô Ngấn chân quân: “Sư tôn, hôm nay con phải thực hiện hẹn ước 3 năm kia rồi!”

Vô Ngấn chân quân gật đầu một cái: “Con đi đi, diệt trừ tâm ma, thì chuyện lên đến Uẩn Thần sẽ nằm trong tầm tay!”

“Dạ!”

Hiện giờ Thượng Quan Nhược Lan đã lên đến Nguyên Thần viên mãn, nếu như đánh bại Diệp Thần, diệt hết chấp niệm trong lòng, thì nhiều khả năng sẽ đột phá lên được Uẩn Thần…Càn Khôn Tông sẽ có hai Uẩn Thần, lúc đó uy danh sẽ càng lớn mạnh.

“Anh đi theo tôi!”

Cô ta lắc mình đi đến trước mặt Diệp Thần, nhìn anh ta một cái, sau đó thi triển độn pháp để đến đài tỉ võ của Càn Khôn Tông.

Diệp Thần theo sát phía sau.

“Thượng Quan Nhược Lan,cô vẫn khinh người như xưa nhỉ!”

Diệp Thần cười lạnh nói.

“Rồng không thể ở cùng rắn, phượng hoàng không thể đồng hành với chim sẻ được!”

Thượng Quan Nhược Lan cười nhạt nói: “Nếu bây giờ anh nhận thua thì ít ra có thể thoát được nỗi đau xác thịt đấy!”

“Vậy sao?”

Diệp Thần dửng dưng nói: “Vậy hôm nay tôi sẽ cho cô biết, ai là rồng, ai là rắn, ai là chim sẻ, còn ai là phượng hoàng!”

Thượng Quan Nhược Lan khẽ thở dài một tiếng, dường như đang cười nhạo sự ngây thơ của Diệp Thần!

Lúc này, đài tỉ võ đã đông kín người, Vô Ngấn chân quân đứng sừng sững trong hư không, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống dưới.

“Cô ra tay trước đi, dù sao cô cũng là vợ cũ của tôi…”

Diệp Thần nói rõ ràng từng câu từng chữ.

“Vợ cũ?”

Nghe thấy vậy, Thượng Quan Nhược Lan vô cùng tức giận: “Anh muốn chết à!”

Cô ta nhẹ nhàng xuất ra một chưởng, sát cơ vô cùng mạnh, dường như muốn bao trọn lấy Diệp Thần.

“Nhìn kìa, Đại Càn Khôn Chưởng đó, không ngờ Nhược Lan sư tỷ đã luyện đến cảnh giới cao nhất, sinh diệt nắm trong lòng bàn tay!”

“Đúng vậy, đúng là đại sư tỷ có tư chất hàng đầu Vô Cực Kiếm Tông có khác!”

“Đây chính là thuật pháp hạ đẳng cấp Thần, hắn ta có thể chống đỡ nổi sao? Chỉ e một chưởng này thôi là đủ tan xương nát thịt rồi ấy!”

“Thật là tàn ác, vừa ra tay đã dùng đến sát chiêu rồi!”

Nhưng mà Diệp Thần lại không hề sợ, anh ta chắp tay đứng đó, trong ánh mắt không hề có chút sợ hãi.

Thượng Quan Nhược Lan nhíu mày, hắn sợ đến mức chết đứng rồi sao?

“Đoàng!”

Chưởng Đại Càn Khôn lao về phía Diệp Thần, dường như nghiền nát anh ta đến nơi!

“Đánh trúng rồi, thằng nhãi này nhất định sẽ bị đập cho tơi bời!”

“Còn tưởng hắn lợi hại lắm cơ, không ngờ…”

“Chờ đã, hắn không sao!”

Sau khi bụi mù tản đi, Diệp Thần phủi lớp bụi trên bả vai xuống: “Kinh đấy, chiêu này dùng để bóp vai cũng được đấy nhỉ!”

Thân thể đạt đến bán Uẩn Thần tức là sao? Thân xác của Diệp Thần hiện giờ có thể so sánh với bán thần khí. Nhờ có sự dạy dỗ của một Hóa Thần như Cổ Lão, thì cho dù là sức mạnh khí huyết, hay là mức độ cứng của thân thể, đều là vô đối.

Mặc dù Càn Khôn Chưởng của Thượng Quan Nhược Lan lợi hại, nhưng đối với thân thể anh ta thì không có chút xi nhê gì.

“Giả thần giả quỷ, chắc anh đã mặc pháp bảo phòng ngự chứ gì!”

Trong lòng Thượng Quan Nhược Lan lấy làm kinh hãi, sau đó nói.

“Đúng không?”

Diệp Thần cười đen tối, anh ta cũng chẳng buồn giải thích: “Cô đánh tôi một chưởng, tôi trả cô một quyền… như vậy là công bằng đúng không?”

Mặc dù anh ta cười, nhưng trong ánh mắt lại là một nụ cười mỉa mai, lạnh đến rùng mình.

“Đả Cẩu Quyền!”

Diệp Thần cong người, đấm ra một quyền như mũi tên, phong tỏa toàn bộ không gian đài tỉ võ, khí cơ lạnh thấu xương, phong tỏa chặt lấy Thượng Quan Nhược Lan!

Không dùng đến pháp lực, đây mới chỉ là sức mạnh thân xác đơn thuần.

Thượng Quan Nhược Lan cau mày, phía trước cô ta có thêm mấy tấm chắn.

“Đoàng!”

“Xoạt xoạt!”

Lá chắn vỡ vụn ra như tấm kính, tan tành trong nháy mắt!

Cái gì?

Thượng Quan Nhược Lan vô cùng kinh hãi, muốn sử dụng dịch chuyển tức thời.

“Muốn chạy sao?”

“Khốn Cẩu Quyền!”

Khốn Cẩu Quyền chính là thần thông võ đạo đã được kết hợp với thần thông thuật cấm phong, chiêu này anh ta suy ra được từ Thuật Giam Cầm của Trần Dương.

Cho dù không bằng Thuật Giam Cầm, nhưng cũng là một loại thần thông hiếm có.

Sau khi Diệp Thần đánh ra quyền này, Thượng Quan Nhược Lan liền muốn Na Di, nhưng cô ta phát hiện ra không thể điều động nổi pháp lực của bản thân, trong lúc tâm trí đang hoảng loạn thì quả đấm kia đã đánh tới.

“Chuyện này, không thể nào, đây là loại thần thông gì!”

“Bụp!”

Quyền này đấm lên trên mặt Thượng Quan Nhược Lan, khiến xương mặt gãy nát trong nháy mắt.

Anh ta khống chế lực đạo của mình, để không đánh chết cô ta.

Diệp Thần là thể tu, vậy nên nếu như đụng độ với những pháp tu cùng cảnh giới, thì pháp tu cầm chắc cái chết.

“Khốn kiếp, thằng nhãi này lại dám làm vậy với Nhược Lan sư tỷ!”

Đám đệ tử của Càn Khôn Tông ai nấy đều giận dữ, nhưng không có kẻ nào dám tiến lên.

Bọn họ có ngu đâu, đến Thượng Quan Nhược Lan còn không địch nổi một quyền của anh ta, thì bọn họ đâu có phải là đối thủ.

“Cô còn tưởng mình giỏi giang lắm sao?”

Diệp Thần vừa đánh vừa mắng: “Đừng tưởng cô đẹp thì tôi không dám đánh cô, có biết bao cô gái xinh đẹp ngoài kia kìa, cô mà ra đó so với bọn họ thì cũng chẳng là cái đinh gì!”

Nhìn thì có vẻ chậm, nhưng trên thực tế đạt đến mức độ cao nhất.

Nỗi nhục mấy năm nay phải chịu đựng, đều dồn hết vào trong chiêu này, tâm ý viên mãn, cảm giác như buông được gánh nặng xuống.

“Diệp Thần, mày dám!”

Vô Ngấn chân quân giận dữ, ông ta cũng không nghĩ đến kết quả sẽ như thế này, thằng nhãi này chẳng phải chỉ là một tên rác rưởi, một loại có huyệt khiếu bỏ đi hay sao?

Sao hắn lại mạnh như vậy được?

Ông ta khó khăn lắm mới tìm được nhân tài như Thượng Quan Nhược Lan, có thể thừa kế đạo thống của ông ta, thậm chí ông ta còn hy vọng cô ta có thể đột phá lên Uẩn Thần sau 3 năm.

Nhưng bây giờ mọi thứ kết thúc rồi!

“Đồ đáng chết!”

Vô Ngấn chân quân chỉ tay ra: “Thuật Đại Mạt Sát!”

Ông ta đã ngộ ra được Mạt Sát đạo vận vô cùng mạnh. Ông ta đã từng dùng chiêu này để giết chết cường giả cùng cấp.

Nhưng mà Diệp Thần sớm đã có sự phòng bị, Song Trùng đạo vận mà Bảo Hồ Lô hình thành đã triệt tiêu Mạt Sát đạo vận chỉ trong nháy mắt.

“Đó là… thần khí!”

Vô Ngấn chân quân liền ngẩn ra, thần khí, ông ta không ngờ rằng Diệp Thần lại có thần khí, bảo sao có thể tiêu diệt đòn công kích của ông ta dễ như trở bàn tay.

Ông ta đã tu luyện hàng nghìn năm nay, nhưng cũng chỉ có được bán thần khí, nếu như có được thần khí thì không chừng còn tiến xa thêm một bước nữa!

Một tên đệ tử còn chưa trưởng thành, làm sao có thể xứng với thần khí.

“Vô Ngấn Thương!”

Một cây thương dài xuất hiện trong tay ông ta, mang theo sát khí ác liệt đánh thẳng vào phía Diệp Thần.

“Phá cho ta!”

Diệp Thần không lên tiếng, anh ta sử dụng thuật na di để lùi lại!

Trong nháy mắt anh ta đã xuất hiện ở bên ngoài mấy dặm.

“Dịch chuyển tức thời?”

Chiêu vừa rồi của Vô Ngấn chân quân rơi vào khoảng không, ông ta cau mày.

Ông ta lấy một bộ Liên Hoàn Phù Triện ra: “Phù Triện Cấm Không!”

Đây chính là con bài hộ mệnh của ông ta, giờ phải mang ra dùng để đối phó Diệp Thần, tiếc thì tiếc thật, nhưng ông ta nghĩ đến chuyện có thể lấy được món thần khí kia, thì tính ra cũng đáng.

“Này Diệp Thần, thi triển đòn Phá Thiên đi, nhất định không được để bị bao vây bởi Phù Triện Cấm Không, nếu không thần thông cũng trở nên vô dụng!”

Cổ Lão nhắc nhở!

Nếu không trốn được, thì xông vào đánh thôi!

Trong mắt Diệp Thần lóe lên vẻ điên cuồng, Phù Triện Cấm Không chứ gì, có giỏi thì đọ xem!

“Thuật na di!”

Một giây sau, Diệp Thần dịch chuyển đến trước mặt Vô Ngấn chân quân.

Lúc này Vô Ngấn chân quân thúc giục Phù Triện, thần quang sáng rực nở rộ, không gian xung quanh bị cấm phong trong nháy mắt.

Cho dù là pháp lực hay là thần không, đều không thể sử dụng được!

“Đường rộng không đi lại đòi xông vào ngõ hẹp!”

Vô Ngấn chân quân vui mừng khôn xiết khi Diệp Thần tự chui đầu vào lưới.

“Này! Ông cho rằng như vậy thật sao?”

Diệp Thần đứng trên mặt đất, nhìn Vô Ngấn chân quân, dưới chân đột nhiên phát ra lực.

Phiến đá kim cương ở dưới chân bị nứt toác ra, Diệp Thần xông đến với tốc độ gấp hàng trăm lần.

Không thể vận dụng pháp lực với thần thông thì cũng sợ đếch gì, sức mạnh của anh ta là dựa vào thân thể cơ mà!

“Cái gì, mày là thể tu sao!”

Vô Ngấn chân quân vô cùng khiếp sợ, vừa rồi Diệp Thần thi triển thuật pháp thần thông, chứ không hề để lộ sức mạnh thân thể.

Mà đòn công kích của Thượng Quan Nhược Lan cũng bị hóa giải, khiến ông ta lầm tưởng thành thần khí phòng vệ.

Cuối cùng thuật Mạt Sát của ông ta bị thần khí của đối phương triệt tiêu.

“Giờ ông mới biết thì muộn rồi đấy!”

Diệp Thần toét miệng cười.

“Này, ông… chuẩn bị xong rồi chứ?”