Long Tế Chí Tôn

Chương 607: Thần Nam ngốc nghếch




“Cảnh giới Thánh thì sao chứ? Chẳng phải vẫn phải chết sao?”

Trần Dương vỗ tay, sức mạnh thế giới của động thiên huyệt khiếu thượng phẩm khủng khiếp thực sự, Thần Đạo Thánh coi như chết chắc rồi.

Nhưng lão tổ nhà họ Thần hình như đã chạy mất.

Dù gì cũng là sự tồn tại siêu cấp cảnh giới Thánh hậu kỳ cơ mà.

Hình như anh không cẩn thận giải quyết luôn đại boss cho Tiểu Nam Tử rồi.

“Nguyên Dương, chúng ta về trước thôi, Ma Dương, mày ở lại xem mà giải quyết!”

Trần Dương mỉm cười: “Ba chúng ta so xem ai đột phá cảnh giới Thánh trước!”

Nói xong anh liền cùng Nguyên Dương chui vào màng thai Thiên Địa.

Ma Dương cười ha hả, nhìn Tống Thiên Nhai: “Giao tiền thì tha!”



Sau khi trở về kiếm giới, sức mạnh thần nhãn phóng ra gần như phá hủy kiếm giới, nhưng trong quan tài đồng, sức mạnh của thần nhãn lại bị trấn áp hoàn toàn.

Trần Dương tặc lưỡi, quan tài đồng này quả nhiên không tầm thường.

Đến Chân Thần Binh mà cũng trấn áp được, mạnh thật đấy.

Linh giới nói đây là thứ Cầu Kiếm để lại để trấn áp Tiểu Thiên thế giới, dù sao cũng là một phần được cắt ra từ Đại Thiên thế giới.

“Tao lĩnh hội Chân Thần Binh, mày tiếp tục thôi diễn pháp tắc Nhân Quả đi!”

Nguyên Dương gật đầu, bắt đầu thôi diễn lại.

Anh đặt thần nhãn trong lòng bàn tay, cảm nhận sức mạnh ẩn chứa trong đó, rồi lập tức điều động sức mạnh thế giới trong cơ thể trấn áp.

“Giờ thì ngoan ngoãn rồi chứ!”

Trần Dương mỉm cười, bắt đầu xâm nhập Chân Thần Binh.

Chân Thần Binh nói thẳng ra chính là binh khí mà cảnh giới Chân Thần sử dụng, mạnh hơn Thánh Nhân Binh một bậc.

Trên đó còn có phong ấn của lão tổ nhà họ Thần.

Dựa theo pháp trận tinh thần của Nguyên Dương, Trần Dương chỉ mất 1 tháng đã hủy được ý chí của lão tổ nhà họ Thần.

Thần nhãn này có một luồng thần tính, luôn muốn xâm nhập ý chí của Trần Dương, ý đồ đồng hóa anh.

Trần Dương là người tự sáng lập ra đạo lưu, đạo tâm vững như thép, sao có thể bị đồng hóa được chứ!

“Ồ, phần lõi còn có phong ấn của cổ tổ nhà họ Thần, nhưng phong ấn đã mờ lắm rồi”.

Trần Dương nghĩ đến câu nói mà Cầu Kiếm để lại, Thần đã chết, Ma đã diệt, Tiên đã vong…

“Xem ra cổ tổ nhà họ Thần cũng chết rồi!”

Dù sao cũng là phong ấn Chân Thần để lại, tuy triệu năm nay bị các thế hệ nhà họ Thần mài mòn phong ấn, nó đã mờ đi rất nhiều, nhưng Trần Dương vẫn phải mất tròn nửa năm mới xóa bỏ được phong ấn Chân Thần.

Tuy mất thời gian rất dài, nhưng lợi ích có thể thấy được ngay, anh thuận lợi để lại phong ấn của mình trên Chân Thần Binh nhà họ Thần.

Sau đó anh lập tức biết được công hiệu của Chân Thần Binh nhà họ Thần.

“Tốt lắm, đúng là dự đoán quay ngược thời gian và đẩy nhanh thời gian!”

“Nhưng bởi vì huyết mạch chưa thông, đôi mắt này chỉ có thể đưa cho người nhà họ Thần dùng sao?”

Trần Dương nghĩ một lúc, anh không quan tâm nó có phải là Chân Thần Binh hay không, điều anh quan tâm thực sự là trong này ẩn chứa ý nghĩa thời gian.

Anh bắt đầu lĩnh hội thần thông Thời Quang!

Cùng lúc đó, bên ngoài Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, một thiếu nữ tóc dài đứng ngoài tông môn hét lên: “Thần Nam, đồ nhát gan, có bản lĩnh lợi dụng tôi mà không có bản lĩnh gặp tôi à?”

“Đồ khốn kiếp, lợi dụng tôi hết lần này đến lần khác, cậu bảo tôi sau này tìm đạo lữ kiểu gì?”

Thiếu nữ này không phải ai khác mà chính là Ninh Diêu.

Sau trận thi đấu xếp hạng gia tộc, Ninh Diêu hình như đã chú ý tới Thần Nam.

Rõ ràng hai người cách nhau ba bốn tuổi, nhưng đứng cạnh nhau lại cực kỳ đẹp đôi.

Trong một năm nay, giữa hai người đã xảy ra rất nhiều chuyện dở khóc dở cười.

“Anh, chị Ninh lại đến kìa!”

Thần Tử ngày càng mảnh khảnh chạy vào, nhìn thiếu niên đang tập trung tu luyện nói.

Sau khi đánh bại Thần Phong, tu vi của Thần Nam tăng vọt, tháng trước đã Hóa Thần, Thần Ma Cốt chí tôn cũng khai mở sức mạnh gấp 60 lần, vượt xa Thần Ma Cốt.

Thần Nam cũng có thêm rất nhiều tên gọi, Nam Thiên Vương, thiếu niên chí tôn…

13 tuổi Hóa Thần, nói ra ai mà dám tin?

Lại còn thuộc loại vô địch trong cùng cảnh giới, vừa vào Hóa Thần đã đánh hòa với tu sĩ Hóa Thần viên mãn.

Nghĩ thôi đã phải nổi cả da gà.

Nhưng sự tồn tại như vậy lại phải hoảng hốt né tránh lúc đối mặt với Ninh Diêu.

“Mụ già này lại đến làm gì vậy?”

Thần Nam vốn có đạo tâm như thép, nhưng gặp phải Ninh Diêu vô lý đùng đùng thì cũng phải hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Chị Ninh mới 16 tuổi, sao anh lại gọi là mụ già?”

Thần Tử trợn mắt: “Anh, anh đúng là chẳng hiểu gì về tình yêu cả! Chị Ninh tốt xấu gì cũng là Thánh Nữ của Phi Tiên Tông, có cả đống người xếp hàng theo đuổi chị ấy, tại sao chị ấy cứ quấn lấy anh, lẽ nào anh không biết sao?”

Thần Nam nhất thời cũng không biết nói gì, sao cậu ấy không biết chứ.

Tuy cậu ấy lớn sớm, cũng cao lớn như người trưởng thành, nhưng về chuyện tình cảm thì chẳng khác gì manh chiếu mới.

Ninh Diêu theo đuổi quyết liệt, khiến trong lòng cậu ấy vừa sợ hãi vừa thích thú, còn mang theo chút khó hiểu.

Lúc Ninh Diêu tìm đến tận cửa thì lại cảm thấy như người ta đang bức ép, thiếu niên ít nhiều gì cũng coi trọng thể diện, cảm thấy làm vậy mất hết cả khí khái nam nhi.

“Thôi kệ đi, bây giờ anh vẫn còn nhỏ, tạm thời vẫn chưa nghĩ đến những chuyện này, bố mẹ còn chưa tìm thấy, anh cũng không hơi sức đâu lãng phí thời gian vào chuyện tình cảm”.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cậu ấy chỉ đành an ủi bản thân mình như vậy.

“Aizzz!”

Thần Tử thở dài: “Có lúc em đúng là cảm thấy không đáng thay chị Ninh, một trái tim thật lòng lại va phải một hòn đá!”

Thần Nam dở khóc dở cười: “Rốt cuộc em là em gái anh hay em gái chị ta vậy? Có ai nói anh mình như em không?”

Thần Tử hừ một tiếng: “Là em gái anh thì sao chứ, em chỉ nói lý thôi, lần này em đứng về phía chị Ninh”.

Nói xong cô gái nhỏ chạy mất.

Ngoài sơn môn, hai đệ tử canh núi cũng không dám đuổi Ninh Diêu, chỉ đành khuyên nhủ: “Ninh đại tiểu thư, cô hãy về đi, cô làm thế này cũng không hay đâu”.

“Anh nói cái gì?”

Ninh Diêu nhíu mày: “Thế nào gọi là không hay?”

“Ninh đại tiểu thư, tôi…”

Đệ tử canh núi còn lại trừng cậu ta một cái, cậu ta lập tức ngậm miệng.

Thôi bỏ đi, món nợ phong lưu của đại sư huynh thì kệ cho anh ấy tự giải quyết.

Đúng lúc này, Thần Tử mặc đồ tím chạy từ trong ra: “Chị Ninh!”

Ninh Diêu nhìn thấy Thần Tử thì vui vẻ: “Tiểu Tử Nhi!”

“Chị Ninh, chị vào với em!”

“Anh em bảo em tới sao?”

“Không ạ!”

Ninh Diêu nghe vậy thì sắc mặt sầm xuống: “Cậu ta ghét chị đến thế cơ à? Nếu đã ghét chị thì sao còn chọc chị hết lần này đến lần khác?”

Lúc mới đầu Ninh Diêu hận Thần Nam đến tận xương tủy, nhưng dần dần, sau mấy lần sống chết có nhau thì lại thầm nảy sinh tình cảm.

Cô ấy trước giờ là người dám yêu dám hận, cho dù Thần Nam nhỏ hơn cô ấy 3 tuổi, cho dù cậu ta suốt ngày gọi cô ấy là mụ già.

Nhưng cô ấy vẫn thích.

Thiếu nữ mộng mơ gặp phải chàng trai khô khan, sao có thể không đau lòng được chứ?

“Chị Ninh, thực ra anh em cũng thích chị đấy!”

Thần Tử nhỏ giọng nói.

“Thật sao?”

Ninh Diêu lại sáng mắt lên, nhưng ngay sau đó ánh sáng trong mắt cô ấy lại mờ đi: “Tiểu Tử Nhi, cảm ơn em, nếu cậu ta thích chị thật thì đã nói với chị rồi”.

“Hôm nay là lần cuối chị đến đây, nếu cậu ta vẫn tránh mặt thì chị cũng sẽ cắt đứt nghiệt duyên này!”

Nhìn xem, còn nói hẳn là nghiệt duyên kia kìa.

Xem ra Ninh Diêu đau lòng thật rồi.

Nghĩ đến dáng vẻ dửng dưng của anh trai mình, Thần Tử lại nổi giận.

Là ai nghe nói Ninh Diêu gặp nguy hiểm liền bất chấp tất cả chạy đến địa ngục cực hạn cứu người?

Là ai luôn mang theo túi thơm của Ninh Diêu ở bên người?

Ngoài miệng thì nói là không thích, nhưng trong lòng thì thích chết đi được ấy chứ.

Thần Tử thở dài, lần này đúng là đến bó tay với anh trai.

Nhưng cô ấy nhanh chóng nghĩ ra một ý kiến hay: “Chị Ninh cứ bình tĩnh, em có ý này rất hay!”

Cô ấy ghé tai Ninh Diêu nói hai câu, Ninh Diêu hơi kinh ngạc: “Làm vậy ổn không?”

“Chị cứ tin em, không vấn đề gì đâu!”

Thần Tử để lộ hai chiếc răng khểnh nhọn nhọn, cô ấy quá hiểu anh trai nhà mình rồi.

Nói theo lời sư bá thì chính là một tên ngốc ngoài lạnh trong nóng.

“Được, chị tin em!”

Ninh Diêu cắn răng nói.

Đúng lúc này, Thần Tử biến sắc, vẻ mặt trở nên hoảng hốt: “Chị Ninh, chị nói sao? Tông môn bọn chị đã chọn đạo lữ liên hôn cho chị rồi sao?”

Sắc mặt Ninh Diêu vừa phức tạp vừa đau khổ: “Ừ!”

“Vậy hôm nay chị đến là để gặp anh em lần cuối sao?”

“Không phải… chị đến để mời cậu ta tham gia hôn lễ của chị!”

Ặc!

Cô ấy vừa nói xong, đệ tử canh núi cũng sững sờ.

“Sao cơ? Không được, không được, chị lấy người khác rồi thì anh em phải làm sao?”

Thần Tử cuống lên, hét lớn: “Anh, anh mà còn không ra là chị Ninh làm vợ người khác rồi đây này!”

“Chị Ninh, chị đừng đi, thực ra anh em vẫn luôn thích chị”.

“Thôi đi, cậu ta còn chẳng thèm gặp chị, rõ ràng là ghét chị còn gì. Nếu đã ghét chị thì sau này chị cứ cách cậu ta thật xa”.

Nói xong, Ninh Diêu rơi nước mắt: “Thần Nam, non nước tương phùng nhưng chúng ta lại cách biệt! Nhưng tôi vẫn hy vọng cậu có thể đến tham gia hôn lễ của tôi!”

Trong lời của cô ấy mang theo vẻ kiên quyết.

Chuyện xảy ra ở ngoài sơn môn đã sớm bị Thần Nam nhìn thấy hết qua thần niệm.

Cái gì? Chị ta sắp lấy chồng rồi?

Đầu óc Thần Nam trống rỗng, ngồi ngây người ra đó.

Sau đó trái tim cậu ấy thắt lại, cứ như bị một bàn tay tóm chặt lấy, cực kỳ khó chịu.

Thế chẳng phải sau này chị ta sẽ không lẽo đẽo theo sau cậu ấy nữa sao?

Cậu ấy vừa nghĩ đến việc sau này Ninh Diêu sẽ theo sau một người đàn ông khác liền cảm thấy khó chịu.

Đúng lúc này, Thần Tử hét lớn: “Anh, anh mau ra đi, chị Ninh sắp đi rồi!”

“Tiểu Tử Nhi, em đừng làm vậy!”

Ninh Diêu lắc đầu, khẽ đẩy tay Thần Tử ra: “Chị đi đây…”

Còn chưa nói xong, một giọng nói vừa sốt ruột vừa tức giận vang lên: “Không được đi!”

Sau đó một bóng dáng trẻ tuổi bước ra.

Người này chính là Thần Nam.

Ninh Diêu trong lòng vui lắm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thản nhiên, thậm chí còn hơi oán trách.

Nhìn vẻ oán trách đó, Thần Tử thấy phục sát đất, chị Ninh diễn giỏi thật.

Nếu Ninh Diêu biết trong lòng Thần Tử nghĩ gì, chắc chắn sẽ kiêu ngạo nói rằng chị chính là nữ vương mỗi năm đóng 300 bộ phim cơ mà.

“Anh, anh mau giữ chị Ninh lại đi!”

Kịch thì vẫn phải diễn tiếp, Thần Tử nói.

Ninh Diêu quay đầu đi: “Giữ tôi làm gì, tôi cũng đâu có quan hệ gì với cậu!”

Thần Nam nghe vậy thì sắc mặt tối sầm: “Ai bảo không có quan hệ gì với tôi, chị tưởng Hàng Cổ Đệ Nhất Tông là nơi chị muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”

Thần Nam nói đầy bá đạo, khiến Ninh Diêu lại nổi giận: “Thế nào? Cậu định đánh tôi chắc?”

“Đánh chị, đương nhiên là đáng đánh rồi!”

Thần Nam kéo Ninh Diêu lại, đánh một cái thật mạnh vào mông cô ấy.

“Đét!”

Đệ tử canh núi trợn tròn mắt, Thần Tử cũng á khẩu.

Ninh Diêu thì vừa ngại vừa tức muốn chết.

“Cậu, cậu hung hãn quá đấy!”

Thần Tử thầm cười khổ, cái đánh này đã cắt đứt ý tưởng diễn kịch của cô ấy.