Long Tế Chí Tôn

Chương 617: Tuyệt vọng




Là thần linh Tiên Thiên được trời ưu ái, căn cơ của Trấn Nguyên Tử không hề thua kém 3 Thánh của Đạo Giáo.

Pháp lực của ông ấy cũng rất mạnh, đạo Trảm Tam Thi cũng đã viên mãn.

Nhìn Hồng Vân, tuy là đám mây đầu tiên trước khi thế giới sinh ra, nhưng nói đến cùng thì căn cơ mỏng manh, cần phải có nhiều thời gian hơn để ổn định nội hàm.

Hai người đàm đạo với nhau chân thành, Trấn Nguyên Tử gật đầu: "Hồng Vân, nếu tôi mà thành Thánh thì chắc chắn sẽ bảo vệ ông cả đời, cho đến tận kỷ nguyên Thánh thứ 2".

Hồng Vân cười nói: "Cái này là ông nói đấy nhé, cuối cùng cũng yên tâm theo đuôi người có quyền lực rồi!"

Dứt lời, hai người nhìn nhau cười.

Lại qua 3 nghìn năm nữa, một ngày Trấn Nguyên Tử lĩnh ngộ Địa Thư có thu hoạch, thân hóa muôn vàn, trời đất biến hóa, những biến đổi nhấp nhô của thế giới hiện lên rõ mồn một trong mắt ông ấy.

Cuối cùng, ông ấy đã thấu tỏ được con đường thành Thánh của mình.

"Ta là Trấn Nguyên, đệ tử thứ 8 của Đạo chủ, nay thành Thánh, sáng lập ra Địa Tiên Giáo..."

Trấn Nguyên Tử thành Thánh, chúng sinh tôn ông ấy là Trấn Nguyên Đại Tiên, tổ của Địa Tiên...

9 vị Thánh Nhân đã đầy đủ, Trần Dương lập tức có thu hoạch.

Tuy hơn một nửa trong 129600 thế giới vẫn chưa viên mãn, nhưng... đã đủ rồi, đủ để thúc giục đạo tắc rồi.

Bây giờ, Trần Dương đã nắm giữ hơn 1 triệu đạo đạo vận, 100 nghìn quy tắc, mấy nghìn pháp tắc. Hiện tại điều anh cần phải làm là dốc hết sức hoàn thiện pháp tắc và đạo tắc!

Đạo tắc được thành công sinh ra đầu tiên đó là đạo tắc sinh và đạo tắc tử, sau đó là Nhân Quả, Thời Quang, Thôi Diễn...

4 năm ở ngoại giới vội vã trôi qua, kết giới Thời Quang đẩy nhanh gấp 1 nghìn lần, ngoại giới 1 năm, thế giới huyệt khiếu đã qua 1 triệu năm.

Thấm thoát mà 4 triệu năm đã trôi qua, thế giới huyệt khiếu đã quá 10 tỉ trượng.

Thân xác, pháp lực và nguyên thần của Trần Dương mới chỉ đạt được Chân Thần hậu kỳ!

4 triệu năm, 129600 thế giới gia trì, Trần Dương mới trưởng thành đến cảnh giới bây giờ!

Vì có bảo bối như lõi sao, có thể cung cấp nguyên khí thiên địa với lưu lượng lớn, đẩy nhanh sự trưởng thành của thế giới, thế nên cũng san sẻ bớt gánh nặng cho mấy người Ma Dương.

Thế giới đang tiến bộ, sinh linh trong cơ thể cũng đang tiến bộ, sau khi thế giới hoàn thiện, không ngừng sinh diệt bồi dưỡng, tổng thể mà nói thì lượng bổ sung hơn nhiều lượng tiêu hao!

Theo sự phát triển hiện tại của thế giới tổ, bọn họ muốn vắt kiệt thế giới thì cũng phải mất đến cả trăm triệu năm mới được!

Thế giới tổ đã được bồi đắp cả mấy trăm lõi sao, tiềm lực phát huy ra còn không bằng 1%!

Chân Thần hậu kỳ!

Thực lực thế này chắc đã đứng trên đỉnh của thế giới này rồi!

Nguyên Dương, Ma Dương cũng vậy!

Xưng bá tinh vực chắc chắn không thành vấn đề, nhưng Trần Dương không có ý định đó.

"Đã chuẩn bị bao nhiêu tài nguyên rồi?"

"Chắc vơ vét 100 tinh vực đã đủ cho tất cả thế giới trong cơ thể thôi diễn thành Đại Thiên thế giới nhỉ?"

"Đủ rồi!"

Trần Dương gật đầu: "Thôi diễn đường nhân quả đi!"

Đã lùng sục hết cả chục tỉ tinh cầu có sự sống ở tinh vực Bắc Đẩu rồi mà vẫn không phát hiện ra Địa Cầu.

Thế nên bọn họ chỉ có thể thực hiện phương án thứ 2.

Thôi diễn đường nhân quả.

3 người ngồi xếp bằng, kết giới Thời Quang được thiết lập, bắt đầu thôi diễn!

Giây phút đó, Trần Dương nhìn thấy dòng sông thời quang dài vô hạn, ý thức của anh không ngừng lan tràn ra. Không biết qua bao lâu, anh nhìn một đám sương mù màu xám, đám sương mù đó cản trở đường nhân quả, cản trở Trần Dương thăm dò.

"Đó là gì?"

Trần Dương thu hồi ý thức, 3 người nhìn nhau: "Là hỗn độn hay là cấm phong?"

"Không đúng, nếu là cấm phong thì tao không thể đến được đại lục Thần Ma!"

"Quay ngược thời gian!"

Trần Dương vận dụng thần thông Thời Quang lên người mình, thời gian nhanh chóng quay ngược!

Ký ức của anh cũng nhanh chóng quay ngược lại!

1 năm, 2 năm, 3 năm,... 10 năm, 15 năm, 20 năm!

Anh nhìn thấy cảnh tượng Viên Tuyết Phi tỉ võ chọn chồng, mình thì rơi từ trên trời xuống!"

"Đúng, chính là ở đây, tiếp tục quay ngược!"

Trong long Trần Dương vui mừng, anh nhìn thấy khe nứt không gian lúc anh rơi xuống, men theo khe nứt không gian, Trần Dương lẻn vào trong đó.

Hư không tăm tối vô cùng vô tận, đường hầm thời quang kỳ lạ.

21 năm, 22 năm, 23 năm, 50 năm... 100 năm... 200 năm...

Lúc quay ngược đến 300 năm thì Trần Dương ngơ cả người!

Anh mất đến mấy trăm năm mới từ Địa Cầu đến được đại lục Thần Ma á?

Sao có thể?

Anh vẫn đang quay ngược!

400 năm, 500 năm... 1 nghìn năm... đây đã là cực hạn của thần thông quay ngược.

Ý thức của anh vẫn đang không ngừng quay ngược trong hư không mênh mông!

"Không, không thể nào, sao có thể như vậy được!"

Đôi mắt Trần Dương đỏ ngầu, nếu mình siêu thoát lên đây đã tốn nhiều thời gian đến thế, vậy thì bọn họ... có còn trên đời không?

Anh đột nhiên nhớ đến sinh linh trong thế giới huyệt khiếu. Đối với bọn họ mà nói thì đã qua mấy triệu năm nhưng đối với Trần Dương thì chỉ mới vài chục năm mà thôi!

"Không, không phải vậy, không phải!"

Trần Dương cảm thấy hy vọng của mình rạn nứt!

Khí tức lộ ra giây phút đó khiến cho tinh hà cuồn cuộn không ngừng cũng phải run rẩy.

Tiếng gầm gừ dập tắt hàng tỉ ngôi sao, anh gần như điên loạn, trút hết nỗi thống hận trong lòng ra.

Ầm!

Một quyền tung ra, tinh hà chao đảo, hàng tỉ dặm tinh không hóa thành bột mịn, một cái hố đen lòm khổng lồ xuất hiện trong hư không, nuốt chửng tinh hà dài vô tận!

Trong lòng Nguyên Dương và Ma Dương hiểu rất rõ bi thương của Trần Dương.

Anh một lòng muốn phá bỏ rào cản, để người nhà được sống trường sinh, nhưng đến cuối cùng lại nhận kết quả thế này.

Tuy Nguyên Dương rất tức giận cũng rất căm hận nhưng anh ta vẫn giữ được một chút lý trí: "Khoan đã, đường nhân quả không bị tiêu tan, điều này có nghĩa là bọn họ vẫn còn sống. Vẫn còn sống có nghĩa là... tốc độ dòng chảy thời gian của 2 thế giới có lẽ không cách nhau quá nhiều!"

"Bây giờ chúng ta có thể kết luận rằng Địa Cầu không ở vũ trụ chủ, rất có khả năng ở vũ trụ thứ 2 hoặc thứ 3, hoặc cũng có thể là những vũ trụ khác. Vậy thì có phải thời gian giữa các vũ trụ giống nhau hay không?"

"Liệu có khi nào, ở chỗ chúng ta đã trôi qua cả nghìn cả vạn năm mà chỗ bọn họ mới chỉ qua một năm, thậm chí 10 năm hay không?"

Nguyên Dương phân tích: "Những đường nhân quả này cực kỳ kiên cố, hoàn toàn có thể cảm nhận được khí tức sinh mạnh rất khỏe, điều này cũng có nghĩa là không những bọn họ vẫn còn sống, mà còn đang sống rất khỏe mạnh!"

"Đúng vậy, phân tích có lý lắm!"

Ma Dương gật đầu, khởi động chia sẻ thông tin, Trần Dương đang trút hận ở trong lõi sao cũng dần dần lấy lại được một chút lý trí!

Nhìn tinh hà sụp đổ, Trần Dương phất tay, chúng trở lại hình dạng ban đầu trong nháy mắt.

Chỉ là một cách dùng khác của thần thông Thời Quang thôi.

"Xin lỗi nhé, tao xốc nổi quá!"

Trần Dương lại thở dài, những năm qua anh đã bức ép bản thân mình quá đỗi.

"Mày chính là tao, tao xin lỗi chính mình, được không?"

Nguyên Dương lắc đầu cười khổ: "Bây giờ vẫn còn một cách, chính là thôi diễn vị trí của 7 vị Đại Thiên Tôn. Tìm được bọn họ có khi sẽ có thể tìm được đường về nhà".

"Nhưng cách này quá vô vọng, vì Hồng tạo ra vũ trụ thứ 2 và Bàn tạo ra vũ trụ thứ 3 đã đến hỗn độn rồi, không thể tính toán ra được!"

"Mặc kệ đi, cứ tính ra vị trí của Đạo Đức Đại Thiên Tôn trước đã!"

Trần Dương đã không thể lo trước lo sau thêm nữa, ngồi xếp bằng ở đó bắt đầu thôi diễn.

Một khi tu sĩ đột phá lên Chân Thần thì có thể lưu lại ấn ký chân linh của mình ở vũ trụ. Thật ra cái này cũng giống như cảnh giới Thánh hợp đạo ở đại lục Thần Ma vậy.

Nhưng là một cách khác để hoàn thiện vũ trụ.

Thế nên chắc chắn Đạo Đức Đại Thiên Tôn cũng có chân linh.

Chắc chắn gọi tên của ông ấy thì sẽ có cảm ứng gì đó.

Sau đó 3 người ngồi đó suốt 3 tháng trời, nhưng vẫn không thu hoạch được gì!

Đừng nói là cảm ứng, không có bất kỳ thứ gì cả!

Trần Dương vẫn không bỏ cuộc, lại ngồi thêm 3 tháng nữa.

Nửa năm trôi qua, đạo tắc thôi Diễn và đạo tắc Nhân Quả không có thu hoạch gì cả!

Thế nên Nguyên Dương suy đoán Đại Thiên Tôn đã vượt ra khỏi xiềng xích vũ trụ, siêu thoát khỏi 3 giới, không còn trong ngũ hành nữa.

Sau đó 3 người lại bắt đầu thôi diễn Oa, thôi diễn Viêm, thôi diễn Bàn... vẫn không có manh mối gì cả!

Lần này thì Trần Dương thật sự vô vọng.

Thậm chí anh còn có ý tưởng xông vào hỗn độn để tìm kiếm!

Nhưng lại bị Nguyên Dương và Ma Dương khuyên nhủ.

"Cũng không phải hoàn toàn hết cách!"

Đầu Nguyên Dương nảy số rất nhanh: "Một là chúng ta tiếp tục nâng cao thực lực, có thể đến được cảnh giới Sáng Thế thì chúng ta có thể chọc thủng màn sương mù kia, cố định được mục tiêu. Hai là bây giờ chúng ta xác định được vị trí của màn sương mù, phá vỡ không gian đến thẳng đó, nhưng trong hư không quá nhiều nguy hiểm, thời không lộn xộn, quá nhiều nguy hiểm không thể lường trước, rất có thể sẽ nuốt chửng chúng ta, cũng có thể cả nghìn năm vạn năm cũng không thoát ra được. Cho dù tốc độ chảy của thời gian ở hai thế giới là khác nhau thì thời gian cũng sẽ không đợi chờ chúng ta!"

"Thứ 3 chính là chúng ta về lại thành Vô Úy, trở lại nơi lúc đầu rơi xuống, quay ngược thời gian, đến từ đâu trở về đó".

Nguyên Dương nói: "Nhưng cách này cũng nguy hiểm không kém cách thứ 2, một khi đường hầm thời gian xảy ra biến cố thì có thể chúng ta phải ở lại trong đó cả nghìn cả vạn năm!"

Những cách trước đây đã thực hiện từng cái rồi, đã bỏ ra rất nhiều thời gian để loại trừ rất nhiều khả năng.

Trần Dương suy nghĩ, quyết định tiếp tục nâng cao thực lực của chính mình: "Đến lúc đó chúng ta chia làm 2 cánh. Nguyên Dương, khả năng thôi diễn của mày là mạnh nhất, thế nên đến khi đó mày sẽ men theo đường nhân quả để định vị, Ma Dương ở bên trợ giúp, tao sẽ về thành Vô Úy!"

Được, đây cũng là một cách!"

Trần Dương không biết từ Chân Thần lên Sáng Thế phải mất bao nhiêu thời gian, có thể 10 triệu năm, có thể cả tỉ năm. Anh buộc phải nắm rõ, hiểu thấu cả thời quang và không gian.

Anh cần phải trở thành Sáng Thế trong thời gian ngắn nhất!

Theo phân chia cảnh giới, cảnh giới Sáng Thế chính là cảnh giới Vũ Trụ, đã có đủ năng lực để tạo vũ trụ, hóa hư không thành thực tại.

Như Trần Dương bây giờ, nếu anh muốn thì chỉ cần 1 suy nghĩ là đã có thể sản sinh ra một sinh mạng hoàn toàn mới. Cho dù chỉ là một viên đá thì anh cũng có thể thay đổi tính chất của nó, biến nó thành bảo bối quý nhất thế giới, thậm chí điểm hóa nó thành sinh mạng.

Một khi đến cảnh giới Sáng Thế, thì sinh mạng sẽ kéo dài dường như vô tận.

Dùng một câu để tổng kết là, cùng thọ với trời đất!

Nhưng vũ trụ cũng có điểm kết, thế nên Đại Thiên Tôn đã xuất hiện, vượt ra khỏi vũ trụ, vượt ra khỏi quá khứ thực tại và tương lai, không có xiềng xích sinh mạng, thế giới của ông ấy có bị diệt vong hay không thì ông ấy vẫn sống!

Trần Dương ngẩng đầu nhìn tinh hà xán lạn, cũng không biết thế giới chủ này là do mình sinh ra hay là do người khác tạo ra.

Nếu do người khác tạo ra thì liệu có phải có ai đó đang nhìn mình không?

Hệt như mình trông nom những sinh linh trong cơ thể mình ấy.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, 3 người đồng loạt run rẩy, vì thật sự có khả năng này!

Ai ai cũng muốn siêu thoát nhưng ai mà biết, sau khi mình siêu thoát, liệu có phải là nhảy từ một đầm nước này sang một đầm nước khác sâu hơn hay không?

Trần Dương không biết.

Tu vi càng cao thì anh càng thấy mình nhỏ nhoi.

Còn có những thần linh Tiên Thiên ở thế giới chủ, bọ họ đi đâu cả rồi?

Hết câu đố này tới câu đố khác xoay vòng trong đầu Trần Dương, mãi chẳng chịu tan đi.

Cùng lúc đó ở đại lục Thần Ma!

Phân thân Ngũ Hành đã ra khỏi đại lục Thần Ma, đạo thôn phệ ngũ hành của bọn họ đã nuốt chửng không biết bao nhiêu ngôi sao rồi.

Chia sẻ tin tức với nhau, bọn họ cảm thấy vũ trụ ngũ hành đã có chút manh mối rồi, ít nhất thì lúc 5 người hợp nhất, bọn họ đã nhìn thấy vô hạn.