Long Tế Chí Tôn

Chương 627: Trời sập




Trần Dương xoa đầu nó: “Đã hơn trăm năm không gặp, con trưởng thành lên nhiều rồi, tu vi cũng tăng lên nhiều rồi đấy, đã lên Thánh rồi!”

Nghe được những lời khen ngợi của Trần Dương, trong lòng Trần Côn tràn đầy vui mừng.

Cùng với sự trưởng thành về tuổi tác, sự sùng bái của Trần Côn đối với Trần Dương ngày càng sâu sắc, nhưng càng cần giấu kín hơn.

Nghe vậy, cặp mắt nó trở nên đỏ: “Bố, lần này bố đưa con theo với nhé!”

Câu nói này như chạm đến trái tim của Trần Dương: “Được, lần này bố sẽ đưa con đi cùng!”

“Thật ạ?”

Trần Côn ngẩng đầu nhìn Trần Dương.

“Thật, lần này bố không chỉ đưa theo con đi, mà còn đưa cả mẹ con đi cùng, nhân tiện giới thiệu cho con các anh chị khác!”

“Dạ!”

Trần Côn gật đầu một cái.

“Giờ con chờ ở bên ngoài nhé, bố đi tìm mẹ con”.

Dứt lời, anh tiến vào một phòng bế quan.

Cùng lúc đó, Viên Tuyết Phi đột nhiên có linh cảm. Cô ấy cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra, nên cũng không thể tập trung bế quan được, cũng không bình tĩnh để lĩnh hội công pháp thần thông.

Sau khi lên đến Hóa Thần, giác quan thứ 6 của tu sĩ sẽ mạnh hơn, có khả năng dự cảm trước một số chuyện.

“Không lẽ nào bên ngoài thực sự xảy ra chuyện gì?”

“Hay là Côn Nhi đã gây ra họa gì?”

“Hay là Trần Dương…”

Lúc này Viên Tuyết Phi rơi vào trạng thái tâm can rối bời.

“Haizz, anh đi một lèo hơn trăm năm, bặt vô âm tín, mặc dù hóa thân của anh thường xuyên đến đây, nhưng… dù gì thì cũng chẳng phải bản thể!”

“Em biết là anh muốn về tìm người nhà, em cũng không thể nào ngăn cản được, nhưng anh đừng quên, em cũng là người thân của anh”.

Viên Tuyết Phi lẩm bẩm.

Còn Ngọc Khiết, ngoài miệng mặc dù không nói ra, nhưng trong lòng lúc nào cũng nhớ nhung, cũng chẳng kém Viên Tuyết Phi là mấy.

Vào lúc này, đột nhiên Viên Tuyết Phi có cảm giác toàn thân không thể động đậy, rồi trước mắt trở nên tối sầm, ngay cả thần niệm cũng bị hạn chế.

Một giây sau, cô ấy cảm nhận dường như có đôi tay nào đó đang sờ soạng thân thể mình.

Tim cô ấy như muốn nhảy ra ngoài, không hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Viên Tuyết Phi vô cùng sợ hãi, sau đó cảm thấy dường như quần áo của mình bị kéo…

Cô ấy muốn giãy giụa, nhưng không thể nào.

“Là ai? Rốt cuộc là ai?”

Vào lúc này, có một âm thanh vang lên bên tai: “Tuyết Phi, anh về rồi!”

Nghe được giọng nói ấy, Viên Tuyết Phi dường như thấy được chút hy vọng, giống như chết đuối vớ được cọc vậy.

Mắt cô ấy sáng lên, cô ấy liền thấy con người mình ngày ngày thương nhớ ở trước mặt.

Lúc này Viên Tuyết Phi đã có thể cử động.

Rồi sau đó òa khóc như một đứa trẻ.

Trần Dương cũng luống cuống: “Xin lỗi vợ, anh… anh đùa chút thôi mà, đừng khóc!”

Nào ngờ, Viên Tuyết Phi lại càng khóc to hơn, cũng may hiệu quả cách âm của mật thất rất tốt, nên bên ngoài không thể nghe được những chuyện xảy ra bên trong.

“Anh xin lỗi, anh sai rồi”.

Trần Dương ôm cô ấy vào lòng, Viên Tuyết Phi cũng ôm thật chặt lấy anh, không ngừng đấm vào ngực anh: “Anh có biết vừa rồi em đã nghĩ đến cái chết không?”

Nghe vậy, Trần Dương cảm thấy vô cùng áy náy: “Anh xin lỗi, anh… sai rồi!”

Trần Dương an ủi Viên Tuyết Phi một lúc lâu thì cô ấy mới ngừng khóc, còn sau đó thì chuyện gì cần làm cũng phải làm.

Không biết qua bao lâu, toàn thân Viên Tuyết Phi trở nên mềm nhũn, cô ấy tựa vào ngực Trần Dương.

“Nếu nói như vậy thì anh đã đón hết người nhà đến đây rồi sao?”

Trần Dương vuốt ve tấm lưng ngọc ngà ấy: “Ừ, lần này anh về đây là để đón em đến gặp bọn họ, gặp bố mẹ anh và một số người khác!”

Viên Tuyết Phi không lên tiếng, trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi: “Nhưng vội quá, em thấy hơi sợ!”

“Con dâu ra mắt bố mẹ chồng là điều đương nhiên. Hơn nữa bố mẹ anh rất hiền lành, các bà… các bà vợ của anh cũng rất hiểu chuyện, em đừng lo lắng, mọi người nhất định có thể chung sống hòa bình với nhau”.

Viên Tuyết Phi không lên tiếng, trong lòng vui buồn lẫn lộn.

Hai người vuốt ve nhau trong mật thất một lát nữa, sau đó Viên Tuyết Phi xuất quan, lúc này Trần Dương lại tiến vào một mật thất khác.

Rồi Ngọc Khiết cũng thất thủ.

Cô ngốc này vẫn vậy, không muốn tranh đoạt với ai, chuyện gì cũng giấu hết trong lòng.

Anh còn nhớ trước khi anh quay về Địa Cầu, cô ta còn quấn lấy anh, muốn có với anh một đứa con.

Nhưng cảnh giới của Trần Dương quá cao, khoảng cách lớn đến vậy, trừ phi Ngọc Khiết đột phá lên Chân Thần hoặc Sáng Thế, nếu không khả năng có con với anh sẽ vô cùng nhỏ.

Sau khi hai người xuất quan, Trần Dương đưa Viên Tuyết Phi, Ngọc Khiết, Trần Côn đến sao Thiên Xu.

Đọc đường đi, hai cô hỏi anh rất nhiều vấn đề.

Trần Dương kiên nhẫn giải đáp từng chuyện một.

Rất nhanh sau đó, bốn người đã đến sao Thiên Xu.

Đám người Trần Thiên Diệu, Cố Phương, Tô Diệu đều đang đợi ở đó.

Còn những người con đã ra ngoài thế giới thăm dò, bọn họ cũng được thông báo để mau chóng trở lại, không phải chuyện bé xé ra to, mà đây là sự tôn trọng.

Nhìn thấy nhiều người như vậy, Viên Tuyết Phi và Ngọc Khiết vô cùng căng thẳng.

Ngay cả cậu nhóc Trần Côn không sợ trời không sợ đất kia cũng vậy.

Trước khi đến, Trần Dương cũng làm công tác tư tưởng cho mọi người rồi.

Vậy nên mọi người vô cùng nhiệt tình.

Trần Dương giới thiệu từng người một cho họ.

“Đây là bố anh, đây là mẹ anh!”

Nhìn thấy sự ấm áp từ bố mẹ chồng, mọi nỗi lo lắng của Viên Tuyết Phi liền tan biến, đỏ mặt nói: “Con chào bố, mẹ!”

“Ừ, con là Viên Tuyết Phi đúng không?”

Cố Phương kéo lấy tay Viên Tuyết Phi, nói: “Mấy năm nay may nhờ có con chăm sóc cho Trần Dương, con đã giúp nhà họ Trần được nở mày nở mặt, là đại công thần. Nếu sau này Tiểu Dương dám bắt nạt con, thì nói với mẹ, mẹ sẽ làm chỗ dựa cho con!”

“Con cảm ơn mẹ!”

“Ngọc Khiết, hoan nghênh con gia nhập nhà họ Trần chúng ta, từ nay về sau, chúng ta là người một nhà, không cần câu nệ, không cần phải sợ…”

Cố Phương thấy Ngọc Khiết có vẻ lo sợ, nên vội vàng lên tiếng trấn an.

“Con cám ơn mẹ!”

Sự căng thẳng của Ngọc Khiết bỗng nhiên biến mất.

“Côn Nhi, con mau gọi ông nội bà nội đi!”

Viên Tuyết Phi kéo Trần Côn qua.

Trần Côn cũng mau mồm mau miệng: “Con chào ông nội, con chào bà nội!”

Thằng bé rất kháu khỉnh, trên người nó có một luồng linh cơ toát ra.

Mặc dù là yêu thú, nhưng trong cơ thể nó là máu của Trần Dương, nên nhìn giống anh hồi bé như đúc.

“Ngoan ngoan ngoan!”

Trần Thiên Diệu cười híp cả mắt.

“Ôi, cháu nội của bà ngoan quá!”

Thấy hai ông bà vui vẻ như vậy, Trần Dương cũng cảm thấy nhẹ lòng.

Tuy rằng Trần Côn không phải là người, nhưng cũng chẳng khác nào là đứa con do chính anh đẻ ra cả.

Nếu như bố mẹ anh không thích, anh cũng chẳng còn cách nào.

Nhưng xem ra là giờ không cần lo lắng nữa rồi.

“Đây là Diệu Diệu!”

“Em chào chị cả!”

Hai cô gái ngoan ngoãn hành lễ!

Tuy rằng tuổi tác của Tô Diệu không phải là nhiều nhất, nhưng cô là vợ chính thức đầu tiên của anh, nên vị trí này không thể nào bị lung lay được.

“Em Tuyết Phi, em Ngọc Khiết, hoan nghênh các em gia nhập nhà họ Trần!”

“Cảm ơn chị!”

Hai cô gái ngại ngùng nhận lấy lễ vật trong tay Tô Diệu, mặc dù không phải là đồ vật quý giá gì, nhưng cái này là tấm lòng của cô.

“Đây là Mộc Thuyên, chị Thuyên!”

“Em chào chị hai!”

“Được, giờ các em đã bước vào nhà họ Trần, nên chúng ta là người một nhà, nhất định phải đoàn kết một lòng, hầu hạ chồng thật tốt nhé!”

Mộc Thuyên cười nói.

“Cảm ơn chị!”

“Đây là Vu Lan!”

“Em chào chị ba!”

“Đây là Từ Tiểu Nhu…”

Giới thiệu một vòng, sau đó đến lượt đám con trai, con gái, con dâu, con rể của Trần Dương!

Loanh quanh cũng mất cả tiếng.

Mặc dù phiền toái, nhưng hai cô gái đã nhận được sự cho phép của nhà họ Trần, trở thành thành viên trong gia đình họ.

Vui mừng nhất chắc là Trần Côn, vì giờ nó coi như đã trở thành con cháu đời thứ 3 trong nhà họ Trần, nhận được quá trời quà.

Còn về Trần Bất Hối, sau này khi cậu ấy trở về thì đi giới thiệu một vòng là được.

Buổi tối, đám người Trần Tú trở về, bọn họ ra ra mắt Viên Tuyết Phi và Ngọc Khiết, một đại gia đình vui vẻ hòa thuận.

Thời gian cứ thế trôi đi, Trần Dương cũng đã trở về vũ trụ chủ được nửa năm, Viên Tuyết Phi và Ngọc Khiết cũng chung sống rất vui vẻ với mọi người.

Nhưng phần lớn thời gian mọi người đều dành cho việc tu luyện.

Bởi vì hiện giờ cảnh giới của Trần Dương quá cao, mà trong số họ người cao nhất cũng mới chỉ đến cảnh giới Thánh mà thôi.

Nếu muốn chung sống với anh suốt đời, thì bắt buộc phải đột phá lên cảnh giới cao hơn.

Tài nguyên hay công pháp dành cho việc tu hành bọn họ cũng không cần quan tâm, chỉ cần chuyên tâm tu luyện là được.

Lúc này Trần Dương cũng bắt đầu chuyên tâm bế quan tu luyện.

Không còn nhiều mối lo nữa, nên anh càng có thể chuyên tâm tu luyện.

Cùng lúc đó trong thế giới huyệt khiếu, lúc này thế giới tổ đã phát triển đến đỉnh Trung Thiên thế giới, còn những tiểu thế giới, tiểu động thiên được mở ra từ những sinh linh huyệt khiếu ngày càng nhiều.

Trải qua đại kiếp Long - Phượng - Kỳ Lân, sau đó chính là sự đối kháng hàng trăm triệu năm của Yêu tộc và Vu tộc.

Nhân tộc phát triển hàng trăm triệu năm, nhưng đến cuối cùng vẫn là sinh linh Hậu Thiên, tuy rằng tiềm lực phát triển rất lớn, nhưng hiện giờ thế lực của Yêu tộc và Vu tộc vẫn lớn hơn.

Cuộc đại chiến giữa Yêu tộc và Vu tộc bùng nổ, khiến tổ thế giới máu chảy thành sông, núi lở đất mòn.

Ngày hôm đó, cuộc quyết chiến bùng nổ.

Thập Đại Tổ Vu dẫn theo hàng trăm triệu Vu tộc, hàng trăm vị đại vu. Hai đại yêu đế, dẫn theo 360 yêu thần Tiên Thiên, hàng trăm triệu Yêu tộc đánh nhau ở đỉnh Thiên Trụ.

Trận chiến này trời long đất lở, chết nhiều vô số.

Thập Đại Tổ Vu hiệu triệu Phụ Thân Chân Thần, hai đại yêu đế kết hợp với 365 yêu thần Tiên Thiên, Chư Thiên Tinh Thần Đại Trận, đánh không phân cao thấp.

Đất đai sụp đổ, vô số sinh linh vô tội chết trong cuộc đại chiến.

Lúc mấu chốt, hai đại yêu đế dùng Đồ Vu Kiếm được luyện chế từ máu người lập ra kỳ công, phá được Thập Đại Chân Thần của Tổ Vu.

Nhìn thấy Vu tộc dần dần lụi bại, Tổ Vu Cộng Công liền ra tay giết chóc không thôi, hóa thân là một người khổng lồ cao đến hàng trăm triệu trượng, chạy như điên về phía đỉnh Thiên Trụ.

“Đoàng!”

Phát đụng đó, khiến đỉnh Thiên Trụ sụp đổ, nước trong thiên hà trút xuống.

Bầu trời dần sụp xuống.

Trong chớp mắt, tất cả sinh linh bên trong thế giới tổ cũng cảm nhận được.

Bên ngoài 33 tầng trời, Thái Thượng, Nguyên Thủy, Thông Thiên, Nữ Oa… nhóm Chân Thần khai thiên lập địa từ những ngày đầu tiên lần lượt xuất quan.

Vô số đại thần nhìn thấy nước thiên hà không ngừng đổ vào đất đai, ai nấy kinh ngạc vô cùng.

“Thầy, sao thầy không ra tay?”

Thông Thiên nhìn lên trời, hy vọng Đại Đạo ra tay.

Trên bầu trời xuất hiện một khuôn mặt to lớn: “Đây là kiếp nạn hàng trăm nghìn năm của sinh linh trong thế giới tổ, ta không thể ra tay được!”

Nói xong, khuôn mặt đó dần biến mất.

Mọi người im lặng nghẹn lòng, nhìn đất đai chìm trong nước thiên hà, chuyện này không thể nào.

“Đi!”

Trong tay Thái Thượng xuất hiện một tòa bảo tháp màu vàng, bảo tháp đó đón gió thì liền trở nên dài hơn, trong nháy mắt liền bịt được lỗ rách: “Ba ngày, bảo tháp chỉ có thể chống đỡ trong ba ngày, trong 3 ngày này chúng ta nhất định phải tìm ra được cách vá trời!”

Nguyên Thủy đánh ra một cánh buồm lớn, Thông Thiên thì biến pháp bảo tùy thân Thanh Bình Kiếm của mình thành trụ trời, đây là kiếp cũng là cơ duyên, nếu như có thể vá trời thành công, bọn họ sẽ có được công đức vô lượng!

Địa Thư trong tay Trần Nguyên Tử cũng bay vào bầu trời, tuy nhiên, chỉ có thể kéo dài thời gian trời sập.

Mấy nghìn Chân Thần lần lượt ra tay, nhưng cũng chỉ có thể kéo dài 1 tháng.

Thế giới nặng bao nhiêu?

Bọn họ căn bản không thể chống đỡ nổi!

Hai vị cổ thần Tây Phương Giáo nói: “Cách duy nhất để vá trời chính là nhờ Nữ Oa sư tỷ ra tay, bà ấy nặn đất tạo người, thổ linh trong tay có được công đức vô lượng, chỉ có như vậy mới có thể vá được trời mà thôi!”

Chuẩn Đề gật đầu một cái: “Sư huynh nói không sai, để tránh cho trời đất sụp đổ, còn cần tìm 4 cây trụ trời, đến khi trời đất định hình, mới có thể hóa giải kiếp nạn này!”