Long Tế Chí Tôn

Chương 634: Chân Thần không đầu




Thời gian lần này hỗn độn phun trào còn ngắn hơn những lần khác, mới nửa tháng mà hỗn độn phun trào lần thứ 5 đã bắt đầu.

Nhưng lần này những đồ được phun ra khác hoàn toàn so với những lần trước đó!

Thật ra Trần Dương vẫn luôn tổng kết quy tắc.

Lần đầu tiên thì thứ được phun ra chủ yếu là các loại đá hỗn độn.

Lần thứ 2 phun trào, anh đoạt được la bàn định giới, cả Hỗn Nguyên Đỉnh và Hỗn Nguyên Kiếm cũng thu hoạch được trong lần phun trào thứ 2.

Lần thứ 3, lần thứ 4 thì những thứ được phun ra đa số là đá hỗn độn 7 màu, nguyên thai vũ trụ. Những thứ này đều là bảo bối cao cấp có thể làm hóa thân, thậm chí còn có vũ trụ giống như trứng gà còn chưa thành hình.

Lần thứ 5 phun trào là các loại huyền khí!

Suốt cả dọc đường, huyền khí ngũ hành hỗn độn, hỗn nguyên nhất khí, khí chân linh Tiên Thiên... đều là những huyền khí cao cấp đỉnh của đỉnh, luyện pháp lực có thể nâng cao lực sát phạt.

Nhưng Trần Dương không cần, ném tất cả vào thế giới huyệt khiếu, đây là đồ tốt có thể gia tăng nền tảng thế giới!

Trực giác của anh mách bảo, rất có thể lần phun trào thứ 5 này sẽ có được mẫu khí Huyền Hoàng. Đó là mẫu khí của vạn vật, nếu đoạt được thì sẽ có cơ hội diễn hóa thế giới thành vũ trụ!

"Huyền khí Tam Diệu, thần khí Huyền Tẫn..."

Hai người nhặt đồ đến mỏi cả tay!

Thời gian phun trào của lần thứ 5 rất dài, phải kéo dài đến 2 tháng. Ngay lúc hai người nghĩ chắc có lẽ hỗn độn đã kết thúc phun trào thì hỗn độn lại chấn động kịch liệt.

Lần phun trào thứ 6!

Trần Dương cảm nhận rõ ràng tính ăn mòn của khí hỗn độn càng mạnh hơn!

Nhưng may thay, thân xác của anh vẫn không thấy áp lực gì quá lớn, thân xác của Cô Tô thì yếu hơn Trần Dương hai bậc, đã phải dùng đến Hỗn Nguyên Đỉnh rồi.

"Thân xác của Triệu huynh đúng là vô địch, khiến tôi rất ngưỡng mộ đấy".

Cô Tô kinh ngạc nói.

Hỗn độn phun trào, càng giống với việc phun trào ra khí hỗn độn đã nén lại, thế nên có tính ăn mòn hơn bình thường.

Dứt lời, một thần quang đầy sức mạnh hủy diệt bắn ra từ sâu thẳm hỗn độn.

Xé toạc hỗn độn một cách dễ dàng.

"Ting!"

Thần quang hủy diệt bị Hỗn Nguyên Đỉnh chặn lại, Cô Tô không sao nhưng lực phản chấn khiến ông ấy khá khó chịu: "Mẹ kiếp, sao lần nào tôi cũng là người xui xẻo thế nhỉ!"

Trần Dương lấy Hỗn Nguyên Kiếm ra, ngưng tụ pháp lực, vung kiếm chém một nhát, hỗn độn vô tận bị tách ra.

Sau đó anh nhìn thấy một tia sáng đâm loạn xạ trong hỗn độn.

Đó là... Hủy Diệt Thần Quang phát ra từ vũ trụ chủ hủy diệt tối cao!

Xem ra lần phun trào thứ 6 sẽ phun ra đủ loại thần quang rồi!

Trong lòng Trần Dương đã có tính toán!

"Cô Tô đạo huynh, dùng Hỗn Nguyên Đỉnh bọc Hủy Diệt Thần Quang kia lại đi!"

"Tới luôn!"

Cô Tô gật đầu, khởi động Hỗn Nguyên Đỉnh, bọc Hủy Diệt Thần Quang lại.

Thần khí hỗn độn đúng là đỉnh của đỉnh, có thể bọc được loại Hủy Diệt Thần Quang này luôn!

"La bàn định giới, định!"

Trần Dương quăng la bàn ra, sức mạnh giam cầm cố định chặt Hủy Diệt Thần Quang.

Anh vừa phất tay đã thu thần quang vào thế giới trong cơ thể, Nguyên Dương sẽ nghĩ cách bào chế tia Hủy Diệt Thần Quang này!

Tất cả quá trình chỉ diễn ra vỏn vẹn vài phút, cực kỳ nhanh!

Cô Tô thấy Trần Dương lấy Hủy Diệt Thần Quang cũng cảm thấy không sao.

Ông ấy có thể đến được đây là đã mãn nguyện lắm rồi.

"Mẹ kiếp, là Hủy Diệt Thần Quang đó, ngài muốn hủy diệt thế giới tổ à?"

Nguyên Dương chửi lớn, tuy Trần Dương là bản thể nhưng anh cũng không được làm càn thế chứ?

May là gần đây, thế giới trong cơ thể đã được nâng cấp cực nhiều, nếu không chắc chắn đã bị tia Hủy Diệt Thần Quang này đâm nát bét rồi.

Tuy miệng thì nói vậy, nhưng động tác thì lanh lẹ. Đây là Hủy Diệt Thần Quang đấy, trong đó có chứa đại đạo hủy diệt, thậm chí còn hơn cả đại đạo hủy diệt hoàn chỉnh ấy chứ!

"Xin lỗi nhé, lần sau sẽ chú ý hơn!"

Trần Dương cười rồi nói với Cô Tô: "Đi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước!"

Hai người bay nhanh như tên bắn, 2 tháng sau, 2 người đã thu hoạch được mấy trăm loại thần quang. Có loại cùng đẳng cấp với Hủy Diệt Thần Quang cũng có loại kém hơn chút, đương nhiên cũng có loại thần quang chí cao hơn cả Hủy Diệt Thần Quang.

Ví như Hỗn Độn Thần Quang!

Trần Dương với Cô Tô đã phí rất nhiều công sức mới hàng phục được Hỗn Độn Thần Quang!

Lợi ích là thế giới huyệt khiếu của Trần Dương tăng vọt một cách điên cuồng!

"Triệu huynh, hành trình này chúng ta đi quá thuận lợi rồi, hay là... chúng ta trở về theo đường cũ nhé?"

Trong lòng Cô Tô hơi lo ngại, bọn họ đã ở trong hỗn độn nửa năm rồi, ngoại trừ nguy hiểm lúc đầu, đến giờ vẫn luôn rất thuận lợi.

Con người không thể thuận buồm xuôi gió mãi, đặc biệt là đến đẳng cấp như bọn họ, hướng may tránh họa là bản năng.

Khi trong lòng lo âu chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra!

"Cô Tô đạo huynh, có phải đã có linh cảm gì không?"

Cô Tô nghiêm túc nói: "Ừm, trong lòng lo âu, cứ cảm thấy sẽ có chuyện lớn xảy ra, hỗn độn đã che lấp mọi thiên cơ, không có cách nào thôi diễn. Để an toàn, chúng ta vẫn nên ra ngoài trước, vòng ngoài cũng có khá nhiều bảo bối!"

Cô Tô không muốn gặp trắc trở như những người kia, một khi gặp bất trắc thì sẽ chết chắc.

Đạo quả mấy triệu kỷ nguyên đều sẽ tan biến trong tích tắc.

"Được!"

Trần Dương suy nghĩ rồi gật đầu, bọn họ đã đoạt được rất nhiều bảo bối, bất kỳ món nào họ có được đều là bảo bối mà cảnh giới Sáng Thế phải tranh nhau sức đầu mẻ trán!

Ông trời sẽ không thiên vị người nào, thấy đồ tốt thì nhặt thôi!

Thật ra mới đầu, anh cũng khá bị mê hoặc bởi những thứ này, nhưng bây giờ anh đã có thể khống chế lại lòng tham của mình rồi.

Cô Tô thở phào, ông ấy chỉ sợ Trần Dương nhặt bảo bối đến mờ cả mắt, không chịu quay lại!

Ngay lúc hai người chuẩn bị quay về thì hỗn độn lại phun trào lần thứ 7.

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy khí hỗn độn cuồn cuộn cuốn tới hệt như sóng biển, sau đó còn có tiếng lục lạc lanh lảnh!

"Leng keng!"

"Leng keng!"

"Mau lùi ra!"

Lúc nghe thấy tiếng lục lạc, toàn thân Trần Dương nổi da gà!

Cảm giác nguy hiểm lớn lao ập đến.

Cảm giác này còn mãnh liệt hơn cả lúc anh đối diện với ma trong hỗn độn.

Tiếng lục lạc này rất quái dị!

Hai người nhanh chóng bay về phía vòng ngoài, nhưng... tốc độ bọn họ không nhanh bằng tốc độ cuốn của khí hỗn độn.

"Mẹ kiếp, lực ăn mòn mạnh thật!"

Cô Tô mắng lớn: "Mẹ nó, lố quá rồi đấy!"

Rồi sau đó chỉ nghe thấy khí hỗn độn ăn mòn lớp phòng hộ của Hỗn Nguyên Đỉnh, phát ra tiếng "xì xì".

Thân xác của Trần Dương cũng cảm nhận được chút áp lực!

May là thân xác của anh rất mạnh mẽ, hỗn độn có là gì, thậm chí anh còn vừa luyện thể trong hỗn độn này đấy.

Đây là một cơ hội tốt, trút bỏ lớp phòng bị, mặc cho khí hỗn độn ăn mòn thân xác của mình.

Cô Tô sợ hãi thầm mắng: "Đồ biến thái!"

Ông ấy có ngưỡng mộ cũng không thể sở hữu được thân xác thế này.

"Ông có cảm thấy tiếng lục lạc kia càng lúc càng gần không?"

Trần Dương hỏi.

"Nghe rồi!"

Da gà da vịt nổi toàn thân Cô Tô: "Cậu nghe kỹ đi, hình như còn có tiếng kêu rên nữa đấy!"

Hai người nghĩ rất nhiều, không phải lại có yêu ma quỷ quái gì nữa đấy chứ?

"Đừng nói chuyện, có thứ đang tới gần!"

Trần Dương kéo Cô Tô ẩn nấp, sau đó thì có một bóng đen xuất hiện trong hỗn độn.

Bóng đen đó che lấp mặt trời, ma trong hỗn độn đứng trước mặt gã chỉ là một thằng nhóc!

Thậm chí hắn còn không cao tới đầu gối của cái bóng kia ấy chứ!

Trần Dương đã thu được một loại Ẩn Nặc Thần Quang, có thể che giấu thân hình, lại cộng thêm Hỗn Nguyên Đỉnh, chỉ cần không phát ra tiếng động thì chắc có thể trốn được!

Đối diện với sự tồn tại kia thì đừng mơ tưởng tới việc chạy thoát!

Quá khủng khiếp.

"Há!"

Một cái chân to thò ra khỏi hỗn độn, sau đó là đến đùi, thân hình của gã. Hai người thò đầu ra nhìn thì cùng ngớ người ra: "Gã không có đầu!"

"Hai vú là mắt, cái rốn là miệng. Cái quái gì thế này?"

"Cậu nhìn trên người gã còn có xiềng xích to thô quấn quanh nữa kìa".

"Leng keng, leng keng!"

"Đây là Chân Thần đã ngã xuống, Chân Thần được sinh ra ở hỗn độn!"

Cô Tô nói với sắc mặt nghiêm trọng.

Gì cơ?

Mặt Trần Dương biến sắc, anh lại nhớ đến tờ giấy Cầu Kiếm để lại!

Ông ấy nói Chân Thần không phải cảnh giới Chân Thần!

Thế thì... cái ông ấy nói chính là Chân Thần sinh ra ở hỗn độn!

"Gã đã chết rồi à?"

"Cũng không thể nói là đã chết được!"

Cô Tô lắc đầu: "Nghe nói trong hỗn độn đã chôn thây không biết bao nhiêu Ma Thần Tiên Thiên. Những Ma Thần Tiên Thiên này vừa ra đời đã là Sáng Thế, trưởng thành thì là cảnh giới Đại Thiên Tôn. Vô số vũ trụ chủ tối cao, vũ trụ chủ, thậm chí cả vũ trụ nhỏ đều do bọn họ tạo ra".

"Nhưng không biết vì sao, những Thần Tiên Phật Ma đó lại đồng loạt biến mất vào một ngày nào đó".

"Có người nói những chuyện họ làm tổn hại đến căn nguyên hỗn độn, khiến hỗn độn nổi giận nên ra tay giết chết hết tất cả Ma Thần!"

"Cũng có người nói, giữa Ma Thần xảy ra cuộc đại chiến kinh thiên động địa. Nguyên nhân cơ bản của cuộc chiến đó là vì hỗn độn, người thắng sẽ có cơ hội đột phá lên Hỗn Độn!"

Những bí mật viễn cổ này, nếu không nhờ Cô Tô nói với anh thì anh cũng không điều tra ra được!

Trần Dương chợt cạn lời, thậm chí anh đang nghĩ, vì sao Cầu Kiếm lại để lại tờ giấy đó, ông ấy là Thần Ma Tiên Thiên à?

Hay là ông ấy muốn dẫn dắt anh làm gì?

"Cậu nhìn đi!"

Lúc Trần Dương đang chìm vào suy tư thì Cô Tô vỗ vai Trần Dương, sau đó Trần Dương nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ hãi hùng.

Dây xích quấn quanh người Chân Thần không đầu kéo dài từ trong hỗn độn, trên đó có xâu ma hỗn độn, hung thú hỗn độn, yêu linh hỗn độn gầy trơ xương, trên đó còn có lục lạc, mỗi bước đi đều phát ra tiếng kêu leng keng.

Bọn chúng giãy dụa, bọn chúng gào thét nhưng cũng chẳng ích gì!

"A... cứu tôi với, tôi không muốn chết!"

"Có ai không cứu với..."

Sau yêu linh hỗn độn là vô số cảnh giới Sáng Thế, đếm không xuể là bao nhiêu người!

Bọn họ giống hệt những con châu chấu bị xiên chung một que!

"Mạnh quá, mạnh kinh người!"

Ngay đến yêu linh hỗn độn cũng không thoát được sự giam cầm của gã, rốt cuộc cảnh giới của Chân Thần không đầu này khi còn sống là gì thế?

Đại Thiên Tôn hậu kỳ hay viên mãn?

Hay là... đã bước chân vào cảnh giới Hỗn Độn rồi?

Hai người lặng lẽ trốn sang một bên, không ai nói tiếng nào, chỉ sợ thu hút sự chú ý của Chân Thần không đầu.

E rằng sợi dây xích kia dài đến cả chục triệu dặm, hai người trốn đến mấy ngày trời thì tiếng lục lạc mới mất hẳn.

"Thật sự quá khủng khiếp!"

Cô Tô vật vã ngồi xuống đất, trong lòng thầm thấy may mắn vì đã sống sót qua kiếp nạn.

Cảm giác nguy hiểm trong lòng cũng đã tan biến.

"Hay là chúng ta vẫn đi vào bên trong đi nhé?"

Cô Tô nuốt nước bọt: "Đi ra ngoài nhỡ đâu đụng phải Chân Thần không đầu kia thì chẳng phải tự chui đầu vào rọ sao? Tôi không muốn bị xiên thế kia đâu!"

Trần Dương cũng gật đầu: "Nhưng chúng ta phải giảm tốc độ lại!"

Lần này, bọn họ không dám nghênh ngang xông vào trong nữa, nhớ đâu gặp phải Chân Ma không đầu gì gì đó thì mộ xanh cỏ mất!

"Tùng tùng tùng!"

"Keng keng keng!"

"Ào ào ào!"

Đợt phun trào thứ 7 phun ra đủ loại thanh âm huyền diệu.

Tiếng gió đầu tiên, tiếng sấm đầu tiên, tiếng nước chảy đầu tiên, tiếng trống đầu tiên... khi vũ trụ tối cao được sinh ra.

Những loại âm thanh này đều có uy lực cực kỳ lớn.

Đều là đồ tốt!

Chẳng bao lâu, một tháng lại qua đi, hai người đã gặp phải mấy đợt cảnh giới Sáng Thế. Những vị có thể sống sót phía sau này đều là Sáng Thế hậu kỳ hoặc viên mãn.

Thậm chí có cả Tiểu Thiên Tôn.

Hai người cũng đánh mấy phen, giết được 2 cường giả Sáng Thế hậu kỳ, nhưng 2 người đó đều nghèo kiết xác, chẳng thu được thứ gì tốt, toàn là những đồ cơ bản thôi.

"Tôi nhổ vào, phí thời gian của ông, toàn đồ chơi rách!"

Cô Tô phun nước bọt, hoàn toàn quên mất trước đây mình cũng rách nát đến nhường nào!