Long Tế Chí Tôn

Chương 638: Quay về sao Thiên Xu




Khí tức của sự đột phá làm Cô Tô kinh hãi.

Cậu lại đột phá nữa?”

“Ừm, may mắn đã đột phá được thêm một cảnh giới nhỏ nữa!”

Trần Dương gật đầu.

Cô Tô chỉ thấy đắng lòng, nhưng ông ấy không muốn nói ra!

Mấy trăm năm trước, Trần Dương mới đạt cảnh giới Sáng Thế, rồi vượt qua thành tựu của Cô Tô là Sáng Thế viên mãn chỉ sau mấy trăm năm thì cũng thôi đi. Hiện giờ, mới vài chục năm trôi qua, Trần Dương lại đột phá thêm một cảnh giới nhỏ nữa?

Sau viên mãn là Tiểu Thiên Tôn!

Tiểu Thiên Tôn đó!

Ông ấy tu luyện suốt mấy triệu kỷ nguyên mới từ cảnh giới Sáng Thế sơ kỳ đến Sáng Thế hậu kỳ, thế mà giờ Trần Dương dám nói chữ “may mắn” với ông ấy?

Thấy Cô Tô suy sụp, Trần Dương vỗ vai ông ấy rồi nói: “Cô Tô đạo huynh, rồi sẽ có một ngày ông giống tôi thôi mà!”

Cô Tô: Tôi phấn đấu, tôi nỗ lực, sớm ngày đột phá cấp viên mãn!

Nhìn sang Trần Dương, Cô Tô thầm nghĩ, đừng bảo thêm mấy trăm năm nữa là cậu ấy sẽ thành Đại Thiên Tôn nhé?

Nếu vậy thì cậu ấy sẽ trở thành Đại Thiên Tôn thứ tám của vũ trụ chủ!

Là đủ tư cách đi ngao du hỗn độn rồi!

“Cậu đừng gọi tôi là đạo huynh nữa thì hơn, tôi xấu hổ lắm!”

Cô Tô nói: “Theo lẽ thường, người giỏi hơn chính là thầy. Giờ cậu đã là Tiểu Thiên Tôn rồi, tôi mới chỉ ở cảnh giới Sáng Thế hậu kỳ, cậu gọi như vậy thì không đúng đâu, mà tôi cũng không dám nhận!”

Trần Dương cười đáp: “Giữa hai chúng ta đâu cần phải để ý chuyện đó chứ. Cho dù có một ngày tôi đạt đến cảnh giới Đại Thiên Tôn, thì ông sẽ vẫn là Cô Tô đạo huynh của tôi!”

Người đâu mà tu vi vừa cao, ăn nói lại dễ nghe như vậy chứ!

Những người xuất sắc như vậy, chúng ta vốn không đố kỵ nổi.

Trung thành, trượng nghĩa, thật lòng với bạn bè, đây đúng là một người anh em hoàn hảo!

Làm bạn với người như thế này đúng là vinh hạnh của Cô Tô!

“Vậy tôi cũng không khách sáo nữa nhé!”

Cô Tô toét miệng cười: “Sau này cậu phải bảo kê cho tôi đấy!”

Tiểu Thiên Tôn là người chỉ đứng sau Thiên Tôn. Có Trần Dương bảo vệ, thì dù là ở vũ trụ chủ tối cao cũng có thể tung hoành ngang dọc được.

“Cùng hỗ trợ lẫn nhau!”

Trần Dương mỉm cười. Cho đến giờ, anh vẫn không hề quên đi sơ tâm của mình.

Dù là Lý Thiên Bá hay là Cô Tô, chỉ cần là bạn của anh, anh sẽ luôn đối đãi với họ thật lòng!

Lại đi ra ngoài thêm mấy chục ngày nữa, hai người dần dần phát hiện, khí hỗn độn bắt đầu phai dần.

“Mẹ nó, hỗn độn mà bùng nổ thì cũng hết vị!”

Cô Tô không kìm được mà chửi thề một câu, nhưng nụ cười trên môi ông ấy thì mỗi lúc một vui vẻ.

Quá trình tìm kho báu tuy rất vui, rất kích thích, nhưng lại luôn ở trong ranh giới của sự sống và cái chết, dù là người ở cảnh giới Sáng Thế lão làng thì cũng không chịu nổi!

Trần Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, lần tìm kho báu này đúng là vừa nguy hiểm vừa kích thích.

Thu hoạch chỉ là một phần, điều càng quan trọng hơn là anh đã nghiệm được câu nói “Núi cao còn có núi cao hơn”!

Dù là chiếc thuyền kia, hay là hai con người ở trên quan tài, đều có sức mạnh mà hiện giờ anh không thể chống lại nổi!

Dạo này Nguyên Dương đang dày công nghiên cứu cuốn sách cổ lấy được từ điện Tiên Vương. Những đạo pháp thần thông ở đây đều là cực phẩm!

Có không ít thứ mà chỉ có cảnh giới Thiên Tôn mới có thể tu luyện.

Ví dụ như biến ảo thành thật!

Chỉ cần một ngón tay là có thể biến ảo thành thật!

Giả dụ Trần Dương có một giấc mơ đẹp, thì anh có thể lợi dụng sự thần thánh này để hiện thực hóa thế giới đẹp đó!

Ngược lại chính là biến thật thành ảo.

Thậm chí có thể biến ra hẳn một vũ trụ ảo.

Vậy cũng quá là mạnh đi.

Nhưng đáng tiếc là chỉ có Đại Thiên Tôn mới luyện được!

Nhưng Trần Dương chưa bao giờ là người an phận thủ thường. Nếu không tu luyện được, thì mạnh mẽ tìm hiểu, hấp thụ từng chút một!

Một năm không được thì hai năm, hai năm không xong thì mười năm!

Dù sao thời gian của thế giới bên trong cơ thể chỉ bằng một phần mười nghìn so với thế giới bên ngoài!

Anh có hàng tá thời gian để làm!

Lại một tháng nữa trôi qua, lúc này đã là một năm mười tám ngày kể từ lần bùng nổ đầu tiên!

Cũng vào ngày này, khí hỗn độn cuốn ngược trở về lối đi.

Mà Trần Dương và Cô Tô đang đứng ở một nơi cách lối đi xa hàng tỷ dặm. Cũng có không ít người đứng xung quanh lối đi.

Đây đều là những người còn sống sót sau khi tiến vào hỗn độn.

Đi mười mất cả mười!

Vũ trụ hoàn thành một lần thanh lọc lớn!

Người ở cảnh giới Sáng Thế phải chết gần hết.

Đây là quy luật sinh tồn của vũ trụ.

Kẻ thích ứng được mới còn sống!

Rác rưởi sẽ bị vũ trụ trừ khử bằng rất nhiều cách.

Sắc mặt Cô Tô rất phức tạp: “Ai cũng nói tu hành tốt, nhưng những người đã tu hành suốt bao nhiêu năm kia, đến cuối cùng vẫn không được toàn thây!”

“Đi thôi, nơi này đã không còn gì để lưu luyến nữa rồi!”

Trần Dương nói.

Cô Tô gật đầu. Trần Dương lại lấy phi thuyền mà mình đã cướp được từ chỗ La Tùng ra, vui vẻ bắt đầu một chuyến du hành giữa các vì sao.

Chuyến du hành giữa các vì sao đơn giản chỉ là tu luyện, luận võ, uống rượu, thu thập tài nguyên tư liệu mà thôi.

Nhưng có lẽ Cô Tô bị áp lực lớn, nên chỉ cần va phải một ngôi sao từ là ông ấy cũng sẽ chạy lên giữa Phượng Lâu ngồi vài ngày.

Những lúc ấy thì Trần Dương lại đem số tài nguyên vô dụng kia đổi lấy bảo bối!

Anh cũng không định bế quan nữa, con đường tu hành cứ từng bước một thì tốt hơn.

Dần dần, mười lăm năm cứ thế trôi qua. Lúc này, Trần Dương đã đến vũ trụ chủ tối cao được hai mươi sáu năm!

Vũ trụ chủ hạ cấp thì đã trôi qua được năm mươi hai năm!

Cô Tô hài lòng nói: “Lần này rất được, có thể bế quan mấy nghìn năm rồi lại ra ngoài rong chơi”.

Trần Dương cười, biết ông ấy đang chuẩn bị đem những bảo bối có được từ hỗn độn biến thành lực chiến đấu của bản thân!

“Tôi cũng có ý định này!”

Hai người cùng nhau tiến vào trong lối đi vũ trụ, mấy ngày sau liền trở về vũ trụ hạ cấp.

Vào khoảnh khắc tiến vào vũ trụ hạ cấp, Trần Dương đã cảm nhận được sự yếu ớt của vũ trụ.

Mặc dù Tiểu Thiên Tôn vẫn chưa đạt đến cực hạn chiến lực mà vũ trụ chủ dung nạp, nhưng cũng không còn kém bao nhiêu nữa rồi.

Có những lúc tu luyện quá nhanh cũng rất phiền phức.

Hai người nhớ nhà vô cùng, không lâu sau liền quay về tinh vực Bắc Đẩu!

“Trần Dương, hẹn nghìn năm sau gặp lại!”

Cô Tô thoải mái chắp tay chào Trần Dương rồi vụt biến trở về không gian của mình.

Trần Dương gật đầu, cũng đi về sao Thiên Xu.

Hơn năm mươi năm không về, không biết Diệu Diệu và mọi người sống thế nào!

Điều làm Trần Dương bất lực là, toàn bộ bọn họ đều đang bế quan, thậm chí đến cả Viên Tuyết Phi lẫn Ngọc Khiết cũng bế quan!

Trần Tú thì dẫn theo các em đi bày bố cục pháp trận Chu Thiên. Qua nhiều năm, Trần Tú cũng được mọi người gọi là chiến thần Thiên Xu.

Thực lực đã rất gần với cảnh giới bán Chân Thần rồi!

So sánh với Trần Bất Hối đang ở cảnh giới Chân Thần trung kỳ, thì tu vi của những người anh cả chị cả như bọn họ đúng là hơi yếu.

Nhưng cũng hết cách, bọn họ phải ở dưới Địa Cầu hơn ba mươi năm, nên đã bỏ lỡ mất thời gian tu luyện tốt nhất.

Nhưng thành tựu mà nhóm người Trần Tú có được như ngày hôm nay cũng đã khiến Trần Dương vui lắm rồi.

Anh cứ nghĩ rằng mọi người sẽ bài xích môi trường mới, nhưng tất cả đều sống khá tốt, khiến anh rất mừng.

Như hiện tại, sau khi anh trở về thì thấy mình lại có thêm ba đời cháu đích tôn!

Bắt đầu từ Địa Cầu, ở kiếm giới hơn trăm năm, ở đây hơn năm mươi năm nữa. Nếu đếm kỹ thì có thể thấy nhà họ Trần đã thành thập đại đồng đường rồi!

Anh đến thăm bố mẹ mình thì nghe đồn là hai người dạo này đang cãi nhau!

Vì Trần Thiên Diệu muốn sinh thêm, nhưng Cố Phương lại không chịu!

Nên bà vẫn luôn né tránh ông!

Nhìn bố mình rầu rĩ uống rượu trong sân, Trần Dương cười, đi đến rồi hỏi: “Bố uống rượu giải sầu một mình đấy ạ?”

“Tiểu Dương, con đã về!”

Trần Thiên Diệu thấy Trần Dương, liền vội vàng đặt ly rượu xuống, nở nụ cười: “Nào, uống với bố mấy ly đi!”

Trần Dương ngồi xuống, lấy rượu hồ lô mà mình có được từ điện Tiên Vương, đổ vào ly. Mùi rượu tỏa ra ngập tràn khắp sân vườn!

Nhưng rượu này quá nặng, Trần Dương phải dùng mấy loại rượu khác để pha chế mới dám uống!

“Đây là rượu gì thế?”

Trần Thiên Diệu khẽ ngửi, nhất thời chỉ thấy đầu óc sảng khoái vô cùng!

“Rượu Tiên Vương ạ!”

“Tên rất hay!”

Trần Thiên Diệu ở sao Thiên Xu sinh sống rất thoải mái, cũng ăn không ít đồ ngon, nhưng đây là lần đầu ông được uống loại rượu này!

Nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Trần Thiên Diệu bị vị rượu mạnh làm cho sặc đến đỏ mặt.

“Rượu ngon, đúng là rượu ngon!”

Trần Thiên Diệu thở ra một hơi, cảm giác khí huyết của bản thân được lưu thông không ít, thậm chí cả phần cổ cũng thoải mái hơn.

Trần Dương mỉm cười, lấy một hồ lô khác ra, bên trong chứa rượu mà anh đã pha chế, rồi nói: “Bố, rượu này bố giữ lại để uống đi ạ, đủ để uống mấy trăm năm đó!”

“Haha, người ta có câu ‘Ba mươi năm trước con kính bố, ba mươi năm sau bố kính con’, đúng là không sai chút nào!”

Trần Thiên Diệu rất vui mừng: “Niềm tự hào lớn nhất của bố mẹ chính là có người con trai như con!”,

“Có nằm mơ bố cũng không dám nghĩ tới mình sẽ có những ngày tháng tốt đẹp thế này!”

Rượu Tiên Vương mạnh vô cùng, chỉ uống một ly thôi mà đã khiến Trần Thiên Diệu ngà ngà say rồi: “Ai có thể ngờ được cả nhà chúng ta sẽ trường sinh, trở thành thần tiên chứ. Tất cả đều nhờ có con đấy. Đời này của bố chẳng làm nên nghiệp gì lớn, chỉ muốn được cùng vợ con sống vui vẻ qua ngày mà thôi!”,

“Con cháu ít quá cũng không được, mà nhiều quá cũng không nên!”,

“Vì thế bố mới muốn bàn với mẹ con, sinh thêm một đứa nữa. Dù sao giờ bố và mẹ đã được sống lâu, mấy trăm tuổi thì cũng vẫn còn trẻ, cố gắng thì sẽ được thôi!”,

“Nhưng mẹ con lại không chịu!”

Trần Thiên Diệu thở dài: “Đâu phải là không nuôi được, cho dù có đẻ cả đội bóng thì cũng chẳng làm sao!”

Trần Dương dở khóc dở cười, nói: “Con xin nói trước, con hoàn toàn không có ý kiến gì về việc bố mẹ muốn sinh thêm!”,

“Em trai cũng được, em gái cũng tốt, chỉ cần có thể ở bên bố mẹ là được”.

Nói đến đây, Trần Dương cũng thấy hổ thẹn. Phận làm con mà không thể ở bên bầu bạn với bố mẹ thì đúng là tắc trách.

Dù là lí do gì thì cũng đều là lỗi của bản thân mình.

“Con hiểu được nỗi lòng của bố là tốt rồi!”

Trần Thiên Diệu nói: “Nào, cạn ly!”

Lại uống thêm hai ly nữa, Trần Thiên Diệu nằm bò trên bàn đá rồi ngủ say.

Trần Dương lắc đầu, cả anh khi uống rượu Tiên Vương này cũng thấy khó chịu, bố anh uống liền ba ly mà không say mới lạ đấy.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Trần Thiên Diệu thì Trần Dương mới nhẹ nhàng tiến vào phòng bế quan của các chị em.

Sau đó, lại là một trận chiến lớn làm kinh thiên động địa.

Hơn mười căn phòng bế quan, Trần Dương ở bên các chị em, cùng họ bế quan đến hai, ba năm mới đi ra.

Các chị em đều vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhưng chỉ có Ngọc Khiết là vẫn luôn muốn sinh con cho Trần Dương.

Trần Dương cũng rất cố gắng, gần như đến trình độ ngày không nghỉ, đêm không ngủ.

Cần mẫn cày cuốc.

Nhưng chuyện này không chỉ cố gắng là được!

Dù sao anh đã ở cảnh giới Tiểu Thiên Tôn, mà Ngọc Khiết mới đến cảnh giới Thánh viên mãn, hai người cách nhau cảnh giới Chân Thần và Sáng Thế.

Muốn có con thì khó vô cùng.

Nhưng Trần Dương cũng nhân cơ hội này, thông qua âm dương song tu để giúp Ngọc Khiết nâng cao cơ thể và tư chất, giúp cô thăng tiến lên cảnh giới Chân Thần!

Với lôi kiếp Chân Thần, Trần Dương chỉ phủi tay một cái là xong, vo nó thành viên Lôi Đan để Ngọc Khiết dùng, giúp cô ta tiếp tục cải thiện độ mạnh của thân thể.

Dẫu sao... Hai người đâu phải tuyển thủ Quyền Anh chứ.

“Cậu chủ, có phải em vô dụng lắm không?”

Lúc hai người ở riêng thì Ngọc Khiết vẫn thích gọi Trần Dương là cậu chủ.

Trần Dương cũng thích cách xưng hô như vậy, nghe khá là kích thích!

“Chuyện này không liên quan đến em, quan trọng là tầng sinh mạng của anh cao quá!”

Trần Dương cẩn thận an ủi Ngọc Khiết: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ nghĩ cách giúp em hoàn thành giấc mơ làm mẹ!”

“Cảm ơn cậu chủ!”

Ngọc Khiết lúc này mới nở nụ cười, sau đó cô ta xoay người, trở thành một chú ngựa hoang: “Vậy chúng ta tiếp tục thôi, không thể lãng phí thời gian được!”

Trần Dương: Cũng may mình khỏe, nên mới chống đỡ được tất cả bọn họ!

Khi tất cả các chị em đã xuất quan, Trần Dương đưa các chị em đi một chuyến du hành giữa các vì sao, cuộc chơi này kéo dài mất mấy chục năm!

Mọi người đã đặt chân qua mấy trăm tinh vực ở khu vực xung quanh!

Cũng chính vào lúc này, Mộc Thuyên nói: “Chúng ta đã ra ngoài lêu lổng suốt mấy chục năm rồi, cho nên tôi nghĩ chúng ta nên quay về nhà, cố gắng bế quan thôi!”