Long Tế Chí Tôn

Chương 66: Địch Thiên Đông




Địch Thiên Đông là ai?

Đó chính là sư phụ võ thuật nổi tiếng nhất hai năm gần đây!

Rất nhiều cuộc thi uy tín đều lưu lại truyền kỳ của hắn ta.

Đặc biệt là võ quán Thiên Đông do hắn ta sáng lập có hơn một trăm chi nhánh trên cả nước, chỉ riêng thành phố Tây Xuyên đã có hơn mười chi nhánh.

Hắn ta quả thực có năng lực mua một nửa cổ phần công ty nhà họ Tô.

"Không ngờ Tiểu Hải lại quen biết Địch sư phụ."

"Đúng vậy, quan hệ rộng ghê!"

"Nhà chúng ta có Tiểu Hải giỏi xã giao nhất, có thể kết bạn với cả nhân vật như vậy, ha ha."

Người nhà họ Tô phục hồi tinh thần từ trong sự kinh ngạc, nhịn không được khen ngợi Tô Hải.

Nghe mọi người tán thưởng, Tô Diệu cũng không dám đồng ý bừa, cô cảm thấy việc nhà họ Tô cần làm hiện giờ không phải là nghĩ cách bán cổ phần công ty như thế nào, mà là nghiêm túc làm ăn phát triển gia tộc, chờ tình hình gia tộc chuyển biến tốt hơn rồi hãy nghĩ đến việc mở công ty mới.

Nhưng bây giờ mọi người đều đồng ý đề nghị của Tô Hải, cô cũng không tiện chen miệng vào.

"Tiểu Hải à, nếu đã vậy thì cháu mau gọi điện cho Địch sư phụ đi, nói chuyện ẩn ý chút." Bà Tô cười híp mắt bảo Tô Hải.

Tô Hải gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Địch Thiên Đông.

Để khoe khoang, anh ta còn cố ý mở loa ngoài.

"Alo, anh Địch, em là Tô Hải đây." Tô Hải cười nói: "Em có mối làm ăn muốn bàn với anh, không biết anh có hứng thú không."

Tiếng cười sang sảng của Địch Thiên Đông truyền ra từ trong điện thoại: "Thì ra là chú em Tô Hải à, hai ta là quan hệ gì chứ? Chú muốn hợp tác với anh cái gì cũng được."

Nghe lời này Tô Hải cười càng vui vẻ, anh ta nói: "Được, vậy phiền anh đến trang viên nhà họ Tô một chuyến, chúng ta gặp mặt nói chuyện."

"Được, vừa hay anh đang ở Tây Xuyên, lát nữa sẽ tới." Địch Thiên Đông vui vẻ đồng ý.

Cúp điện thoại xong, Tô Hải nói với bà Tô: "Bà nội, nói tốt rồi, lát nữa Địch sư phụ sẽ đến."

Bà Tô đã sớm nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ, cười híp cả mắt, quả nhiên thời điểm quan trọng vẫn phải dựa vào cháu trai mình, bà ta gật đầu cười: "Tốt lắm tốt lắm, đàm phán hợp tác thành công với Địch sư phụ, Tiểu Hải sẽ thành người có công lớn với nhà họ Tô, đến lúc đó bà nội nhất định sẽ thưởng thật lớn cho cháu."

Tô Hải nghe xong liền gật đầu, trong lòng vui đến nở hoa.

Quả nhiên bà nội thương anh ta nhất, không biết hợp tác thành công sẽ được thưởng gì đây?

Ngay khi Tô Hải đang ảo tưởng bà Tô lại nói: "Tiểu Hải à, nếu lần này có thể bán được cổ phần công ty, bà không chỉ thưởng cho cháu mà sẽ còn suy xét cho cháu trở thành người thừa kế nhà họ Tô."

Tô Hải nghe xong hai mắt tỏa sáng, trong lòng mừng như điên, anh ta cuống quít nói với bà Tô: "Cám ơn bà nội, cám ơn bà nội."

Nói xong liền theo bản năng nhìn qua Tô Diệu, vẻ mặt đắc ý.

Cô rất giỏi đúng không?

Huyễn Ngu chỉ chấp nhận cô đúng không?

Thì sao? Lúc nhà họ Tô gặp khó khăn vẫn phải dựa vào Tô Hải này đấy thôi?

Hai mươi phút sau, một chiếc Lincoln từ từ dừng lại trước của trang viên nhà họ Tô.

Một người đàn ông mặc âu phục đơn giản, đeo kính râm bước xuống xe, theo sau hắn ta còn có vài tên vệ sĩ cao to mặc âu phục màu đen.

Người tới chính là Địch Thiên Đông.

Người này mới chỉ hơn hai mươi tuổi, dựa vào kỹ thuật xuất sắc vang danh giới võ thuật, là một người cực kỳ có năng lực.

"Bà ơi, Địch sư phụ của võ quán Thiên Đông đến rồi."

"Mau, mau mời Địch sư phụ vào đây." Bà Tô kích động đứng lên.

Người nhà họ Tô cũng không nhịn được duỗi cổ nhìn ra cửa.

Tô Hải đứng chờ ở cửa.

Địch Thiên Đông tháo kính râm bước nhanh tới, người tập võ hành động lưu loát, khí thế cực kỳ mạnh mẽ.

"Ha ha, anh Địch, anh tới nhanh thế." Tô Hải vội vàng đi lên tiếp đón, chủ động cầm tay hắn ta đưa vào đại sảnh, giới thiệu: "Anh Địch, đây là bà nội em."

"Chào bà." Địch Thiên Đông gật đầu xem như chào hỏi với bà Tô, giọng điệu có chút ngạo mạn.

"Địch sư phụ mời ngồi."

Bà Tô cũng không để ý, dù sao người ta cũng có thực lực, thái độ ngạo mạn cũng là chuyện bình thường.

Địch Thiên Đông tùy ý ngồi xuống, bắt chéo chân, vệ sĩ đứng thành một hàng sau hắn ta, cực kỳ phô trương.

Người nhà họ Tô đều bị khí thế mạnh mẽ của hắn ta dọa sợ, cả đám im miệng không dám nói câu nào.

Bà Tô cũng không khách khí, bảo Tô Hải nói chuyện hợp tác.

Sau khi nghe xong Địch Thiên Đông bừng tỉnh: "Thì ra nhà họ Tô muốn bán cổ phần công ty."

Hắn ta cười nói: "Hai mươi tư phần trăm cổ phần là khoảng bốn trăm triệu đi, cũng hơi ít, tôi trả sáu trăm triệu!"

Shhh!

Nghe Địch Thiên Đông nói vậy, không ít người nhà họ Tô hít một hơi lạnh.

Hai mươi tư phần trăm cổ phần trả bốn trăm triệu còn ít?

Lại còn mua với giá sáu trăm triệu, đầu óc người này có vấn đề à?

Hay là hắn ta luyện võ nhiều đến ngu cả người rồi nên không coi tiền ra gì!

Bọn họ có chút mờ mịt, chẳng lẽ người luyện võ bây giờ đều lắm tiền thế à?

Nhưng chê cười vậy thôi, hắn ta bỏ càng nhiều tiền mua cổ phần thì nhà họ Tô càng có lợi, làm gì có ai chê tiền nhiều đâu.

Bà Tô cũng chấn động, không ngờ Địch Thiên Đông giàu có như vậy!

Có sáu trăm triệu này nhà họ Tô lo gì không thể trở lại như xưa?

Tô Hải phản ứng lại, mừng rỡ như điên, anh ta không nhịn được cầm tay Địch Thiên Đông cảm ơn rối rít: "Cảm ơn, cảm ơn anh Địch, thật sự rất cảm ơn anh."

Ngay khi người nhà họ Tô đang đắm chìm trong bầu không khí vui sướng, Địch Thiên Đông lại nói tiếp: "Tôi có thể mua cổ phần công ty, nhưng có một điều kiện!"

"Địch sư phụ có điều kiện gì cứ nói." Bà Tô trả lời ngay không cần suy nghĩ.

Địch Thiên Đông đứng lên, nói với bà Tô: "Lúc trước nói chuyện với Tô Hải thường nghe chú ấy nói chị họ mình không chỉ thông minh xuất sắc mà còn cực kỳ xinh đẹp, Địch Thiên Đông tôi để ý đã lâu."

"Sớm đã ngưỡng mộ vị Tô tiểu thư chưa từng gặp mặt này." Hắn ta dừng một chút, nói tiếp: "Cho nên hôm nay tôi tới ngoài chuyện hợp tác ra còn muốn bàn chuyện kết thông gia với nhà bà Tô, tôi nghĩ bà sẽ không từ chối đúng không?"

Hắn ta vừa dứt lời, người nhà họ Tô đều trợn tròn mắt.

Nhưng bọn họ bình tĩnh lại rất nhanh, nhà họ Tô là một gia tộc kinh doanh, kết hôn vì mục đích thương nghiệp cũng là chuyện rất bình thường.

Bọn họ vô thức nhìn về phía Tô Ngọc.

Trong nhà họ Tô, chị họ của Tô Hải, lại rất xinh đẹp chỉ có Tô Ngọc và Tô Diệu.

Nhưng Tô Diệu đã kết hôn.

Cho nên mọi người tự động loại bỏ cô, tất cả đều cho rằng Địch Thiên Đông ngắm trúng Tô Ngọc.

Bị mọi người nhìn như thế Tô Ngọc cực kỳ xấu hổ, cô ta muốn nói nhưng lại không biết nói gì, không được thoải mái cho lắm.

Lúc này Tô Hải tới trước mặt Địch Thiên Đông trêu ghẹo: "Anh Địch, em còn tưởng anh sẽ nói điều kiện gì chứ, hóa ra là cái này."

Địch Thiên Đông chỉ cười không nói, hắn ta nhìn chằm chằm bà Tô, chờ đợi câu trả lời của bà ta.

Chuyện hôn nhân đại sự ngoài bố mẹ Tô Ngọc ra chỉ có bà Tô có thể quyết định.

Hôn nhân thương nghiệp có liên quan đến sự phát triển của nhà họ Tô sau này, bà Tô không thể không suy nghĩ thật kỹ.

Bà ta nhìn Địch Thiên Đông, người này tuổi còn trẻ đã vang danh trong giới võ thuật, vừa có năng lực lại vừa có tiền, Tô Ngọc cưới hắn ta cũng không tính là chịu thiệt, còn có thể mang đến lợi ích to lớn cho nhà họ Tô, bà ta có lý do gì mà từ chối chứ?

Suy nghĩ rõ ràng xong, bà Tô mỉm cười trả lời: "Có thể làm thông gia với Địch sư phụ là vinh hạnh của nhà họ Tô chúng tôi."

Nói xong bà ta nhìn về phía Tô Ngọc: "Ngọc Nhi, cháu nói có đúng không?"

Tô Ngọc đứng lên, vừa định nói chuyện thì Địch Thiên Đông xua tay: "Bà Tô, nhầm rồi, không phải cô ấy."

Gì cơ?

Không phải Tô Ngọc?

Vậy hắn ta muốn kết hôn với ai?

Người nhà họ Tô nghe hắn nói xong đều ngây người!

Vẻ mặt Tô Ngọc trở nên cứng đờ, cực kỳ xấu hổ, nhưng cô ta cũng nhẹ nhõm không ít. Không phải mình là tốt rồi, không phải mình là tốt rồi, cô ta cũng không muốn cưới người mình không thích!

Ngay sau đó Địch Thiên Đông đứng lên, ánh mắt mọi người dõi theo hành động của hắn, cả đại sảnh chỉ có âm thanh giày da ma sát với sàn nhà.

Không ngờ Địch Thiên Đông dừng lại trước mặt Tô Diệu.

Tô Diệu nhìn thấy hắn liền run lên, có một loại dự cảm xấu nảy lên trong lòng!