Long Tế Chí Tôn

Chương 68: Đánh nhau




Thấy chuyện tốt bị phá hỏng, sắc mặt Địch Thiên Đông lập tức xấu đi. Hắn ta tức miệng mắng lớn: "Cái quái gì thế, là tên nào không có mắt hả?"

Nói rồi hắn ta buông Tô Diệu ra, Tô Diệu vội vàng lùi về phía sau.

Địch Thiên Đông quay đầu lại nhìn. Một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi, mặc áo phông rẻ tiền đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn ta.

"Trần Dương?"

Người nhà họ Tô không khỏi sửng sốt, ai ngờ Trần Dương lại xuất hiện đúng vào lúc này chứ.

"Anh ấy… anh ấy thật sự tới cứu mình..." Nước mắt Tô Diệu từ khóe mắt chảy xuống, cảm giác an toàn bao trùm cả người cô.

Đường Tĩnh nhìn Trần Dương một chút, trong lòng có chút bối rối. Xảy ra chuyện gì thế, bà ta cũng đâu có thông báo cho Trần Dương về buổi họp hôm nay, tại sao cậu ta lại chạy tới trang viên nhà họ Tô chứ?

"Mẹ nó, mày là ai hả?" Địch Thiên Đông dùng giọng nói không hề thiện cảm mà mắng Trần Dương.

"Trần Dương."

"Ha, tao còn tưởng là ai. Thì ra mày chính là thằng chồng phế vật của Diệu Diệu đấy à!" Địch Thiên Đông cười ha ha hỏi: "Làm sao hả, thấy tao thân mật với vợ mày nên mày không phục đấy à? Tao nói cho mày biết, tao muốn vợ mày. Mày biết điều thì cút ngay đi cho tao!"

"Xem ra mày thật sự muốn chết!"

Trần Dương gằn từng chữ, ánh mắt của anh càng lúc càng lạnh đi. Sự lạnh lẽo từ người anh tỏa ra khiến những người xung quanh không khỏi rùng mình.

Tại sao… tên phế vật này lại trở nên đáng sợ thế này chứ?

Khí chất mạnh mẽ, ánh mắt dọa người!

"Tao muốn chết?" Sắc mặt Địch Thiên Đông lập tức xấu đi, hắn ta hung dữ nhìn chằm chằm Trần Dương: "Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không? Tao còn định khi nào có thời gian sẽ đi tìm mày, không ngờ mày lại tự tới chỗ tao trước, đúng là đỡ được biết bao nhiêu công sức mà."

Nói xong hai chân Địch Thiên Đông đột nhiên di chuyển. Hắn ta xông về phía Trần Dương giống hệt một con hổ dữ.

"Trời ạ, có phải tên Trần Dương này bị ngốc không vậy, sao lại đứng yên một chỗ không nhúc nhích thế!"

"Phải đấy. Địch Thiên Đông là bậc thầy võ thuật, người bị hắn đánh không chết thì cũng tàn phế!"

Người nhà họ Tô vốn không thích Trần Dương nhưng lúc này lại có không ít người hy vọng Trần Dương sẽ đánh thắng Địch Thiên Đông, giúp bọn họ làm chuyện bọn họ không dám làm.

Nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu đây chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.

Địch Thiên Đông chính là một bậc thầy võ thuật, người bình thường làm sao có thể là đối thủ của hắn ta chứ.

"Trần Dương, anh mau đi đi, anh đánh không lại hắn đâu!" Tô Diệu bị tình cảnh này dọa sợ, cô lớn tiếng hét lên với Trần Dương.

Thật ra Trần Dương đột nhiên xuất hiện ở đây thì cô đã rất vui mừng rồi.

Nhưng dường như Trần Dương không nghe thấy lời thúc giục của Tô Diệu. Anh vẫn thản nhiên đứng yên tại chỗ nhìn tên Địch Thiên Đông hung dữ xông tới, vẻ mặt không chút thay đổi.

Tô Diệu sốt ruột hét lên với người nhà họ Tô: "Mau cản bọn họ lại đi, nhanh lên!"

Nhưng lại chẳng có ai dám đứng ra ngăn cản.

Tô Diệu tuyệt vọng, cô vội vàng chạy ra ngoài sảnh gọi điện thoại báo cánh sát.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối: "Xin chào, đây là sở cảnh sát thành phố Tây Xuyên, xin hỏi có gì cần giúp đỡ!"

Tô Diệu cực kỳ sốt ruột: "Mau lên, may cho người tới trang viên nhà họ Tô. Ở đây có người gây sự, sắp đánh nhau tới nơi rồi!"

"Rầm!"

Tô Diệu vừa dứt lời thì có tiếng động từ trong sảnh truyền tới, Trần Dương và Địch Thiên Đông bắt đầu đánh nhau rồi.

"Xin hỏi, là ai gây sự ở đâu vậy?"

Cảnh sát có chút nghi ngờ. Mặc dù nhà họ Tô chỉ là một gia tộc hạng ba nhưng ở nhà phố Tây Xuyên bọn họ cũng có chút danh tiếng, ai lại dám chạy tới nhà họ Tô gây sự chứ?

"Là Địch Thiên Đông của võ quán Thiên Đông, hắn ta… hắn ta đang đánh chồng tôi!"

Cúp điện thoại, hai má Tô Diệu nóng bừng lên, tim đập cực kỳ nhanh, hình như… đây là lần đầu tiên cô thừa nhận Trần Dương là chồng cô!

Nhưng tiếng đánh nhau kịch liệt trong sảnh lập tức khiến Tô Diệu hồi phục tinh thần, cô vội vàng quay vào sảnh. Tô Diệu vừa bước vào thì đã bị tình cảnh ở bên trong làm há hốc miệng!

Nói đúng hơn là tất cả mọi người đều đang há hốc miệng!

Ai nấy trợn tròn hai mắt, miệng mở lớn như thể gặp ma vậy.

Trần Dương… lại có thể đánh bất phân thắng bại với Địch Thiên Đông, thực lực ngang ngửa!

Trời ạ!

Bọn họ bị hoa mắt sao?

Trần Dương ở rể nhà họ Tô đã gần ba năm, đây là lần đầu tiên bọn họ biết được Trần Dương đánh nhau giỏi thế này!

Nhìn hai người đang đánh nhau trong sảnh, mọi người đều sửng sốt tới ngây người.

Hai người bọn họ ngươi một chiêu ta một chiêu đánh nhau cực kỳ kịch liệt, thân thủ cũng nhanh như chớp. Động tác của hai người càng lúc càng nhanh, âm thanh từ trận đấu cũng càng lúc càng lớn. Một lúc sau, mọi người đã không thể nhìn thấy động tác của hai người bằng mắt thường nữa.

Tô Diệu nhìn cảnh tượng trước mặt, đầu óc cô đột nhiên không thể suy nghĩ gì nữa.

Sao… sao có thể như vậy được?

Sao Trần Dương lại lợi hại như vậy?

Chuyện này khiến Tô Diệu nhớ tới tiệc mừng đại thọ bảy mươi tuổi của bà Tô, hôm đó Trần Dương đánh Tô Hải ngã xuống đất. Cô còn cho rằng Trần Dương chỉ may mắn mà thôi, nhưng hiện giờ có vẻ như không phải chỉ do may mắn.

Mà là Trần Dương thật sự rất lợi hại!

A!

Đúng lúc đó, Địch Thiên Đông vốn đang bất phân thắng bại với Trần Dương đột nhiên kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất.

Cái gì?

Trần Dương đánh ngã Địch Thiên Đông rồi sao?

Trời ạ, đây không phải sự thật đấy chứ!

Toàn bộ đại sảnh lặng yên như tờ!

"Tao chịu thua, tao chịu thua, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa..."

Địch Thiên Đông ôm bụng, khom người nửa nằm nửa quỳ trên mặt đất giống như một con tôm luộc chín.

Cú đấm kia của Trần Dương suýt thì khiến hắn ta tắt thở, anh mà còn đấm một cú nữa thì hôm nay hắn ta không chết cũng phải tàn phế!

"Chịu thua? Chịu thua là xong sao?" Ánh mắt của Trần Dương lạnh đi: "Vừa rồi khi chạm vào vợ tao sao mày không nghĩ tới hậu quả?"

Trần Dương và Địch Thiên Đông đều là tu sĩ trung kỳ ở cảnh giới Hậu Thiên, vừa rồi trong lúc đánh nhau Trần Dương đã nhận ra điều này.

Nhưng Trần Dương đã uống viên Long Hổ Đan mà Triệu Hà Cầu đưa nên sức mạnh của anh tăng lên rất nhiều, hầu như anh lấn át hẳn Địch Thiên Đông.

Vừa rồi Trần Dương đánh lâu như vậy là do anh vừa tu luyện tới Hậu Thiên trung kỳ, vẫn chưa thích ứng được với sức mạnh của mình nên tranh thủ luyện tập một chút.

Trần Dương đạp Địch Thiên Đông đang nằm trên mặt đất, hết lần này tới lần khác.

Bịch! Bịch! Bịch!

Từng tiếng động khiến mọi người nghe mà tê cả da đầu!

Mấy cú đá này vừa nhanh vừa mạnh, chỉ sợ là bọn họ chẳng thể chịu nổi dù chỉ một cú.

Lúc này, ánh mắt người nhà họ Tô nhìn Trần Dương đều thay đổi. Anh ta vẫn là con rể phế vật của nhà họ Tô đấy chứ?

Ánh mắt Tô Diệu nhìn Trần Dương cũng trở nên rất phức tạp, đây thật sự là Trần Dương mà cô biết sao?

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh, trái tim cô đột nhiên run lên.

Gần ba năm nay, đây là lần đầu tiên cảm thấy Trần Dương lại đàn ông đến vậy!

Bịch! Bịch! Bịch!

Trần Dương vẫn đang tiếp tục đạp Địch Thiên Đông.

Tiếng động này bao trùm lên đại sảnh trang viên nhà họ Tô không dứt.

Khi Địch Thiên Đông sắp ngất đi, cuối cùng cảnh sát cũng tới.

Vu Lan dẫn theo mấy viên cảnh sát xông vào đại sảnh.

Cô nhìn cảnh tượng trước mắt rồi nhíu mày.

"Mau dừng tay, còn đá nữa là anh đá chết hắn đấy!" Viên cảnh sát đứng sau lưng Vu Lan bước lên cản Trần Dương lại.

Trần Dương thấy cảnh sát đã tới thì thu chân về.

Nhìn thấy Trần Dương, Vu Lan không nói gì mà chỉ gật đầu với anh.

Lúc này, một viên cảnh sát lấy tập hồ sơ ra rồi quay sang nhìn mọi người hỏi: "Vừa rồi ai báo cảnh sát?"

"Là… là tôi báo!" Tô Diệu nhanh chóng bước tới.

"Cô báo cảnh sát nói là có người đánh chồng cô, cái người đang nằm trên mặt đất là chồng cô sao?" Viên cảnh sát chỉ vào Địch Thiên Đông đang ngất trên mặt đất mà hỏi.

"Không… không phải, hắn ta không phải chồng tôi..." Tô Diệu vội vàng lắc đầu, ngượng ngùng nhìn Trần Dương: "Anh… anh ấy mới phải."

Nói xong, Tô Diệu xấu hổ cúi đầu xuống. Cô thừa nhận Trần Dương là chồng mình trước mặt nhiều người như vậy nên đang rất ngượng.

Thấy Tô Diệu thừa nhận anh là chồng trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng Trần Dương thật sự rất thỏa mãn!

Viên cảnh sát đang lập hồ sơ nhìn Trần Dương, không khỏi giật mình. Người đàn ông này có thể đánh Địch Thiên Đông thành con chó chết, cũng lợi hại quá rồi.

Đương nhiên là anh ta nhận ra người nằm trên mặt đất là Địch Thiên Đông.

Thật ra người có tiếng tăm như Địch Thiên Đông, có muốn người ta không nhận ra cũng khó.

Lúc này, Địch Thiên Đông đang nằm trên mặt đất dần dần tỉnh lại. Hắn ta vừa mở mắt ra thì thấy cảnh sát đã đến rồi, hắn lập tức gào lớn: "Đồng chí cảnh sát, mọi người phải mau cứu tôi. Tên này là kẻ điên, anh ta muốn đánh chết tôi..."

Địch Thiên Đông bị Trần Dương đánh tới phát sợ, vừa rồi hắn ta thật sự cho rằng Trần Dương sẽ đá chết hắn.

Bây giờ cảnh sát tới rồi, như thể hắn ta tìm được nhánh cỏ cứu mạng vậy.

Vu Lan nhíu mày nói: "Được rồi, cứ theo tôi về sở cảnh sát để lập hồ sơ. Sự thật ra sao, đợi chúng tôi điều tra rồi sẽ rõ."

Địch Thiên Đông lập tức ngậm miệng lại. Hắn ta sợ sệt nhìn Trần Dương, trong ánh mắt âm thầm giấu một tia thù hận sâu sắc.

"Cậu ở lại, lấy lời khai của tất cả những người ở đây." Vu Lan nói với viên cảnh sát đang lập hồ sơ.

Nói xong cô nhìn Trần Dương: "Anh cũng đi theo tôi một chuyến."

Trần Dương gật đầu.

Lúc này Tô Diệu đi tới bên cạnh anh lo lắng nói: "Hay là tôi cùng anh tới đó."

Trần Dương mỉm cười lắc đầu: "Yên tâm đi, không sao đâu. Cảnh sát Vu nổi tiếng công bằng mà!"

Nghe vậy, Tô Diệu đành gật đầu theo bản năng.

Trần Dương theo Vu Lan lên xe, trên xe chỉ có anh và Vu Lan.

"Này, không phải chúng ta đi lấy lời khai sao?" Trần Dương nhìn hướng xe chạy, đây không phải đường tới sở cảnh sát. Rốt cuộc Vu Lan muốn đưa anh tới đâu?