Long Tế Chí Tôn

Chương 704: Chia chiến lợi phẩm không đều




"Đinh!"

Một chiếc phi đao khổng lồ được hình thành từ vô số phi đao đâm vào kiếm thánh Linh Nguyên.

"Cái này là của tôi!"

Nhậm Hoàng ra tay, roi đánh Thần hóa thành một chiếc roi dài mềm mại, quấn lấy viên ngọc. Ông ta đang định kéo roi về thì bảo tỉ Thiên Hoàng của Trương Hoàng áp xuống.

Ông ta ra tay rất nhanh và mạnh, nhưng ông ta quên rằng roi đánh Thần đã thay đổi hình thái. Đòn công kích này của ông ta không những thất bại mà còn khiến Nhậm Hoàng thành công lấy được viên ngọc.

Ngọc vừa về tay, trong mắt Nhậm Hoàng ánh lên sự vui vẻ, à không phải là mừng rỡ mới đúng!

Bảo vật Siêu Thoát trung phẩm, ngọc Nghịch Vận, có thể nghịch thiên cải vận, là bảo bối tốt!

Tháp Tu La thuộc về ai cũng được, dù sao lần này ông ta đã lời to rồi!

Ông ta nhanh chóng lùi sang một bên, không tùy tiện tranh giành nữa.

Trương Hoàng điên tiết, không ngờ Nhậm Hoàng thực lực kém nhất lại lấy được bảo bối đầu tiên.

Tia mừng rỡ chỉ thoáng hiện lên trong mắt của Nhậm Hoàng mà ông ta cũng bắt gặp được.

Việc này cho thấy viên ngọc này là bảo bối tốt.

Nhưng bây giờ ông ta đã lui ra rồi, nếu tùy tiện đuổi theo thì rất có khả năng Trương Hoàng sẽ trắng tay, không đoạt được gì.

Suy nghĩ lại, ông ta gia lao vào trận hỗn chiến, khúc xương kia chính là mục tiêu của ông ta.

"Khúc xương này là của tôi".

"Cút!"

Hiên Viên Hoàng đánh chân hỏa ra, thủ đoạn ra tay cũng xảo quyệt độc địa hơn.

Diêu Hoàng bình chân như vại, ông ta có thể cảm nhận được khúc xương này là đồ tốt, có tác dụng lớn với ông ta.

"Tên này đã vây khốn tháp Tu La rồi mà còn muốn giành đồ với chúng ta, chúng ta liên thủ ép lui ông ta!"

Trương Hoàng nói.

"Được!"

Hiên Viên Hoàng cũng là người quyết đoán, cảm thấy căm ghét sự tham lam của Diêu Hoàng.

"Ầm!"

Hai người liên thủ ép lui Diêu Hoàng. Vì Diêu Hoàng không muốn để lộ quá nhiều át chủ bài, chứ nếu không 2 người này mà cũng đòi ép lui ông ta à?

Diêu Hoàng nhíu mày, thôi bỏ đi, vẫn cứ giữ của đã lấy về tay trước đã.

Ông ta có thể đoạt được tháp Tu La và kính Bình Thiên đã là lời to rồi.

Thấy Diêu Hoàng rời đi, Trương Hoàng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Keng!"

Đỡ được đường kiếm chí mạng, Trương Hoàng lạnh lùng nói: "Xương là của tôi, đao Trảm Đạo là của ông".

"Ông nằm mơ đi!"

Hiên Viên Hoàng cũng hơi tức giận, ông ta làm việc vất vả bao lâu, binh sĩ chết nhiều như rạ, cuối cùng chỉ đổi lại một phôi khí của bảo vật Siêu Thoát, để làm đếch gì?

"Thế thì phải đấu rồi".

Trương Hoàng chìa ngón tay điểm một cái, cố định 2 bảo vật Siêu Thoát lại.

"Không cần phải quá liều mạng!"

Hiên Viên Hoàng suy nghĩ rồi nói.

Bây giờ vẫn chưa đến lúc để lộ át chủ bài của mình.

"Được!"

Trương Hoàng cũng gật đầu, mấy Hoàng giả bọn họ không cần phải xắn tay áo lên đánh nhau thừa sống thiếu chết ở đây.

...

"Ha ha, thú vị thật! Không ngờ mấy Hoàng Đế kia đích thân ra trận luôn".

Bắc Dương bật cười.

"Hây, thế mà vẫn chia không đều!"

"Mà khi nào chúng ta ra tay thế?"

"Chúng ta không cần khúc xương kia, đao Trảm Đạo thì lấy cũng được, tháp Tu La với kính Bình Thiên thì chúng ta nhất định phải lấy cho bằng được!"

Nguyên Dương nói.

Anh ta đã cầm Hỗn Nguyên Kiếm trên tay rồi.

Lần này, dường như tất cả lực lượng chiến đấu cao cấp của quân Ma Vương đều đến.

"Thế thì lấy đao Trảm Đạo trước!"

Ma Dương đứng dậy.

Nguyên Dương gật đầu: "Cũng được!"

Anh ta dùng Hỗn Nguyên Kiếm vạch một đường vào hư không, một khe hở không gian xuất hiện trước mắt Ma Dương, Ma Dương chui vào đó.

Mười mấy phút sau, một bóng người chui ra.

...

Chính là Ma Dương chứ còn ai vào đây nữa!

May nhờ bọn họ thiết lập kết giới trên 2 món bảo bối, nếu không anh ta không thể dễ dàng lấy được như vậy.

Thật ra anh ta cũng muốn lấy khúc xương kia nhưng đặt an toàn lên hết nên anh ta nhịn không lấy.

Hơn nữa, sử dụng xương người khác, tàn nhẫn quá.

"Mẫu đầu tiên của bảo vật Siêu Thoát cũng đã hấp thu rất nhiều khí vận".

Nguyên Dương cười: "Có thể dùng bữa rồi".

Hỗn Nguyên Kiếm lập tức phóng ra, hút sạch sành sanh khí vận của đao Trảm Đạo, cắn nuốt luôn cả khí linh.

"Ợ!"

Kiếm linh mãn nguyện ợ một cái rồi nói: "Món khai vị này ngon đấy”.

Vừa nói, khí tức trên người lại lạnh lẽo thêm mấy phần.

"Côn Nhi, không phải con luôn tìm một binh khí thuận tay sao? Đao Trảm Đạo này khá đấy, vật liệu cũng khá lắm, mạnh hơn thần khí Quy Nhất nhiều".

Nhận đao Trảm Đạo, thân đao nặng trĩu khiến Trần Côn không nỡ rời tay.

"Cảm ơn sư bá!"

Trần Côn huơ vài đường, thấy rất thuận tay.

Có thanh đao này, chắc lực chiến đấu của nó có thể tăng lên 3 phần.

"Có thể vào được pháp trận phi đao không?"

Nguyên Dương hỏi.

"Có thể vào nhưng Khương Hoàng còn sống mà, vào làm gì?"

Ma Dương nói: "Tôi cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Khương Hoàng xảo quyệt, lại có nhiều át chủ bài, không đời nào chịu khuất phục dễ dàng đâu".

"Tôi cũng thấy vậy".

Dương Phật nói.

"Hay là chúng ta cứ bày pháp trận trước đã, thấy thế nào?"

"Chả ra đâu vào đâu!”

Kiếm Dương nói: "Trong tay bọn họ đều có bảo vật Siêu Thoát, chúng ta bày pháp trận ra cũng không có tác dụng gì!"

"Anh quên Hỗn Nguyên Đỉnh rồi à?"

Hỗn Nguyên Đỉnh đã bị hủy trong trận đại chiến kia. Dù đã được bản tôn chế tạo lại nhưng muốn khôi phục thì vẫn cần thời gian dài nữa.

"Chắc chắn Khương Hoàng có thể thoát được vòng vây, 7 người chúng ta có thể diễn hóa 7 tầng vũ trụ, nhốt Khương Hoàng vào trong đó. Nguyên Dương với Dương Phật đối chọi với Diêu Hoàng, bọn tôi chế ngự Khương Hoàng, được không?"

Kiếm Dương nói.

"Nghe khá đấy, tôi thấy được!"

"Đồng ý, tôi cũng thấy được!"

"Thế thì cứ làm theo kế hoạch này".

Nguyên Dương gõ nhịp, Kiếm Dương, Mộc Dương, Hạo Dương, Kim Dương... 7 người hợp thể diễn hóa 7 tầng vũ trụ. Thực lực khi 7 người hợp thể đã rất gần với cảnh giới Siêu Thoát, cộng thêm mấy người Diệp Thần thì chắc chắn có thể chế ngự được mấy Hoàng Đế kia.

Mỗi người cầm một hình chiếu của Hỗn Nguyên Kiếm, để đề phòng khi cần thiết!

7 tầng vũ trụ là 7 tầng mê cung. Cách tốt nhất chính là vây chặt Khương Hoàng trong mê cung, dần dần mài mòn sức mạnh của ông ta.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài!

Cuối cùng vẫn là Trương Hoàng mạnh hơn chút!

"Ông đã nhường rồi".

Trương Hoàng cười, giải pháp trận phong tỏa, kết quả cảnh tượng trước mắt lại khiến ông ta đờ đẫn.

"Đao Trảm Đạo đâu rồi?"

Mặt Hiên Viên Hoàng biến sắc, quay đầu nhìn Trương Hoàng: "Có phải ông nuốt rồi không?"

"Không thể nào! Ông thấy lúc tôi phong ấn mà, tôi có thể làm chuyện đó trước mắt ông được à?"

Trương Hoàng giải thích, giơ tay ra muốn nắm lấy khúc xương.

"Vút!"

Kiếm quang kinh thiên vụt ra.

"Ông có ý gì?"

Sắc mặt Trương Hoàng trở nên khó coi.

"Có phải là ông không?"

Hiên Viên Hoàng đỏ cả mắt: "Nếu hôm nay ông không lấy đao Trảm Đạo ra thì đừng hòng lấy khúc xương này".

"Tôi nói lại lần cuối, tôi không có lấy!"

"Không phải ông thì còn ai vào đây?"

"Xem ra hôm nay không thể êm xuôi rồi".

"Chiến đi!"

Xoạt!

Hiên Viên Hoàng cầm kiếm thánh Linh Nguyên xông tới.

"Đồ chết giẫm, bổn Hoàng nói không lấy là không lấy, sao có thể để mắt tới đao Trảm Đạo còn chưa đạt đến bảo vật Siêu Thoát hạ phẩm kia chứ?"

Trương Hoàng tức giận không nguôi: "Rốt cuộc là ngươi ngốc hay ta ngốc? Ngươi không thể suy nghĩ kỹ lại được à?"

Có nói thế nào thì Hiên Viên Hoàng cũng là một vị Hoàng giả, bị Trương Hoàng chửi thẳng trước mặt công chúng thế này thì thấy cực kỳ mất mặt.

Bây giờ, cho dù Trương Hoàng có nói đúng đi chăng nữa thì ông ta cũng không thể bỏ qua như thế được: "Chắc chắn ta phải lấy khúc xương này rồi, ngươi ông không nhường thì chiến đến chết mới thôi!"

Ông ta nóng giận quá, đến lời như "chiến đến chết mới thôi" cũng nói ra.

Trương Hoàng thì thẹn quá hóa giận: "Được, ta chống mắt lên xem ngươi làm cách nào để lấy đồ từ tay ta!"

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Hai người lại nhào vào đánh nhau, khúc xương bay qua bay lại giữa bọn họ.

Ngay lúc này, một tiếng thở dài vọng tới từ phía xa xăm.

"Ngươi thà tự nổ chứ không nguyện ý bị ta cướp đoạt sao? Ngươi nghe lời thì cũng có thể ta sẽ tha cho ngươi một mạng, đến con kiến hôi còn tham sống, sao ngươi không hiểu đạo lý này?"

"Thôi bỏ đi, có lẽ từ đầu ta đã sai rồi".

Nói đến đây, khúc xương trắng dường như nhận được chỉ thị gì đó, bay sang một bên.

Nhậm Hoàng đang nghiên cứu cách sử dụng ngọc Nghịch Vận.

Thì nháy mắt, trong tay ông ta xuất hiện thêm một khúc xương trắng xóa!

"Cái này... là khúc xương kia à?"

Nhậm Hoàng ngơ cả người, mình chẳng làm gì cả, cứ đứng một bên nhìn thôi mà bảo bối tự tìm đến mình luôn!

Nhưng ông ta vẫn chưa kịp vui mừng thì hai luồng khí tức thịnh nộ đã khóa chặt ông ta lại!

Ngẩng đầu nhìn thì thấy Hiên Viên Hoàng và Trương Hoàng đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.

"Thả khúc xương xuống, lấy thứ thuộc về ông rồi biến đi!"

Trương Hoàng lạnh lùng nói.

"Thả xuống thì mọi việc êm xuôi, không thả xuống thì ngày hôm sau đại quân Hiên Viên sẽ kéo đến trước của Nhậm vực của ông!"

Hiên Viên Hoàng toát ra sát khí, mình đánh thừa sống thiếu chết mà không được một món bảo bối nào cả.

"Ông uy hiếp tôi à?"

Nhậm Hoàng cười khẩy: "Là khúc xương tự bay vào tay tôi, hơn nữa còn do hai người các ông tự mình nhét vào tay tôi đấy. Bảo vật ấy mà, người nào có đức thì thuộc về người đó, hai người các ông không đoạt được thì đó là do các ông vô đức!"

"Thế nên, món bảo bối này thuộc về tôi rồi!"

Ông ta cũng chẳng sợ hãi gì, thu khúc xương vào trước mặt hai người kia: "Tôi hoan nghênh hai ông bắt tay nhau tới tấn công Nhậm vực đấy. Nhưng các ông nhớ cho kỹ, Nhậm vực của tôi không phải là Khương vực, dám tới thì phải chuẩn bị tinh thần bị tiêu diệt đi!"

"Còn nữa, khúc xương này chẳng quan trọng đối với tôi. Ông nói tôi nên cầm nó đến bảo Phong tộc xuất binh tốt hơn, hay là Tiết tộc, hoặc là Doanh tộc đây nhỉ? Ôi, đau đầu quá đi thôi!"

Chẳng phải chỉ là uy hiếp thôi sao?

Ông ta cũng biết, hơn nữa cách uy hiếp của ông ta còn có kỹ thuật hơn hai người kia nữa, khiến bọn họ không dám nhúc nhích!

Quả nhiên, nghe Nhậm Hoàng nói vậy thì đồng tử của Trương Hoàng co lại: "Nhậm huynh, trước nay Trương vực của tôi vẫn luôn có giao tình tốt với Nhậm vực mà. Ông cũng nói là ông không cần khúc xương này, hay là ông đưa nó cho tôi đi, Trương vực tôi lập tức kết liên minh với Nhậm vực, cùng tiến cùng lùi! Nếu đại vực Hiên Viên dám hành động bừa bãi thì tôi lập tức xuất binh!"

Hiên Viên Hoàng nghe vậy thì vội giải thích: "Tôi cũng làm được những thứ ông ta vừa nêu, nhưng tôi có thể làm được những thứ ông ta không làm được. Oan gia nên giải không nên kết, ông nói đúng không?"

Nhìn hai người này, Nhậm Hoàng cười lớn.

"Thế này đi, hai người các ông cứ đánh đi, ai thắng tôi đưa cho người đó. Lúc nãy các ông cũng quyết định vậy mà?"

Sắc mặt cả hai đều tối sầm xuống.

Ông ta có ý gì, bọn họ biết tỏng.

Nếu bọn họ sống chết đấu với nhau, có thế nào thì Nhậm Hoàng cũng sẽ không bị thiệt, lại còn có thể bớt đi một kẻ địch tiềm ẩn, sao lại không làm?

"Nhậm huynh, đừng quá đáng!"

"Nhậm Hoàng, ông có thể lấy bảo vật Siêu Thoát để mời 3 gia tộc xuất binh thì tôi cũng có thể vứt bỏ hiềm khích để liên minh với Trương Hoàng. Thế thì chúng ta so thử xem, ông mời cứu binh nhanh hơn hay hai nhà chúng tôi hợp tác với nhau nhanh hơn?"

Dứt lời, tình hình trở nên căng thẳng hơn.

Diêu Hoàng lạnh lùng nhìn bọn họ thấy chẳng ra làm sao cả. Ông ta chuyên tâm dùng pháp trận để làm tiêu hao sức mạnh của Khương Hoàng.

Còn pháp lực của Khương Hoàng thì tăng nhanh chóng trong pháp trận phi đao.

"Tang!"

Sức mạnh của mấy chục nghìn quỷ vương chợt đột phá nút thắt trung kỳ.

Cảm nhận được sức mạnh tăng vọt trong cơ thể, Khương Hoàng vui mừng quá đỗi, cuối cùng cũng đột phá rồi.

Ông ta tính toán thời gian, có thể kéo dài lâu nhất là nửa canh giờ, nửa canh giờ này đủ để ông ta trốn thoát.

Áp lực của cảnh giới Siêu Thoát trung kỳ đối với thân xác quá lớn, nếu quá nửa canh giờ thì sẽ xuất hiện hao tổn không thể nghịch chuyển được.

Nếu không nhờ chiến thể Tu La của ông ta thì e rằng ông ta không gắng gượng được tới nửa canh giờ!

Khương Hoàng điều khiển tháp Tu La rồi quát lớn: "Phá cho ta!"

Diêu Hoàng phía bên ngoài đang chuẩn bị tăng uy lực của thần hỏa Kim Ô, thì một luồng sức mạnh khổng lồ nổ từ phía trong ra.

"Ầm!"

Pháp trận Luyện Thần được hình thành từ mấy chục nghìn chiếc phi đao bị phá trong tích tắc!

Khương Hoàng được tháp Tu La bảo vệ, xông ra ngoài!