Long Tế Chí Tôn

Chương 721: Sau trận chiến




Diêu Thập Tam chấn động tinh thần, nói đúng hơn đại quân Diêu vực ai nấy cũng mang vẻ mặt hoang mang sợ hãi.

Đánh tới đánh lui, Trương Hoàng bị bắt đi, Hoàng Đế của mình cũng bị đánh đến thương tích đầy mình mà bỏ chạy.

Đại quân Diêu vực đánh cho quân Trương vực không còn mảnh giáp, nhưng bọn họ lại nảy sinh cảm giác chán nản!

Sợ bị quân Ma Vương luộc chín, ông ta vội vàng hạ lệnh rút quân.

Đại quân Diêu vực đến ào ào tiến đến, vội vã ra đi.

Năm triệu thống lĩnh Yêu Thần chỉ còn lại hơn ba triệu tàn binh, quân đoàn Bảo Hoàng của đối phương cũng bị đánh cho tan tác, còn sót lại không đến một phần ba.

Vương Lâm cũng bị trận chiến vừa rồi làm cho hoảng sợ, không dám hấp thu khí vận nữa, hấp tấp bay đi.

Hai người chỉ đấu hai chiêu cũng đủ để ông ta nếm trải cảm giác trời đất sụp đổ.

"Trốn, trốn càng xa càng tốt!"

Trong lòng Vương Lâm kinh hãi, đây là thực lực chiến đấu đỉnh cao của thế giới bờ bên kia Hỗn Độn sao?

Trong lòng ông ta ngày càng hoài nghi phải chăng người đứng sau lưng thế lực của quân Ma Vương là Đế Tôn.

Nếu như bị phát giác, ông ta chết là cái chắc.

Phân thân khí vận có tính bảo mật rất cao, nhưng ông ta không có lấy chút tự tin nào trước mặt Đế Tôn.

Sau khi điên cuồng bay trốn khỏi Trương vực, lúc này ông ta mới dừng lại: "Chết tiệt, lãng phí không ít sức mạnh khí vận!"

Tu vi của ông ta đã tăng lên đến Siêu Thoát trung kỳ giai đoạn sau. Có lẽ chỉ cần hấp thu thêm chút ít nữa là có thể đột phá đến giai đoạn viên mãn, thậm chí có khả năng đột phá Siêu Thoát hậu kỳ.

"Thôi bỏ đi, không bị phát hiện thì vẫn còn cơ hội".

Vương Lâm thầm tự an ủi bản thân, tìm một ngôi sao chết để trốn.

Cùng lúc đó, Hiên Viên Đại Khí đuổi đến, lúc tàn binh của đại vực Hiên Viên kéo đến nơi cũng là lúc chiến tranh sắp kết thúc, cả tinh không đều bị đánh đến tiêu điều.

Vô số thi thể trôi dạt trong không trung.

Địa ngục trần gian!

Trận chiến đã kết thúc rồi sao?

Người nhà họ Hiên Viên đều trố mắt nhìn.

"Bệ hạ, chuyện này..."

Hiên Viên Đại Khí cau mày, cùng lúc đó, máy truyền ảnh trên người ông ta rung lên: "Tin tức mới nhất, trận chiến diệt Hoàng đã hạ màn..."

Sau khi xem xong, Hiên Viên Đại Khí thở dài: "Đi thôi, chúng ta quay về đại vực Liên Minh".

"Bệ hạ, quân Ma Vương không phải người lương thiện, chúng ta có thể..."

"Đủ rồi!"

Hiên Viên Đại Khí liếc nhìn mọi người: "Ta biết các ngươi nghĩ gì, nhưng thực lực của quân Ma Vương rất khó lường, hơn nữa hệ thống của đối phương đã đạt đến mức độ hoàn mỹ, chúng ta có làm gì cũng không lung lay được".

Ông ta ở đại vực Liên Minh lâu như vậy, thấy rất ổn. Hơn nữa ông ta cũng đã lập lời thề trước mặt Trần Dương, cả đời này ông ta sẽ không làm chuyện gì tổn hại quân Ma Vương và đại vực Liên Minh.

Huống hồ ông ta cũng không cho rằng bọn họ có thể làm được gì. Người kia chỉ cần một quyền nhè nhẹ là đã có thể giết sạch bọn họ rồi, chẳng có ý nghĩa gì.

“Nước Hiên Viên đã mất, ta… là vua mất nước. Từ hôm nay, nước Hiên Viên không còn, Hiên Viên Triệt sẽ là tộc trưởng tộc Hiên Viên!”

Hiên Viên Triệt sửng sốt, vội quỳ trên mặt đất: "Bệ hạ, có chúng thần, nước Hiên Viên sẽ không diệt vong!"

“Không, diệt vong rồi!”

Hiên Viên Đại Khí nhìn họ: "Đại thống nhất là tất yếu. Người chiến thắng cuối cùng nhất định phải thống nhất thiên hạ, hoàn thành đại thống nhất. Không ai có thể chống lại được. Đến lúc đó, trên thế giới này sẽ chỉ có một tiếng nói!"

"Ngươi nói xem, nhà họ Hiên Viên còn có tương lai sao? Chỉ dựa vào chúng ta, chúng ta còn không có bảo vật Siêu Thoát, lấy gì để chống cự?”

Không ai dám nhìn ông ta, bởi vì ai cũng biết Hiên Viên Đại Khí nói đúng.

"Ta đã thỏa thuận với thủ lĩnh quân Ma Vương. Nếu gia tộc Hiên Viên phục vụ tốt cho quân Ma Vương, nhà họ Hiên Viên sẽ được tái lập. Nước Hiên Viên có thể bị diệt vong nhưng gia tộc Hiên Viên thì không!”

“Bệ hạ!”

Mọi người đồng loạt quỳ xuống, nhiều người bật khóc.

Hoàng tộc Hiên Viên thống trị hàng triệu đại vực, hôm nay chính thức tan rã. Từ nay trở đi chỉ còn gia tộc Hiên Viên thuộc đại vực Liên Minh, không còn Hoàng tộc Hiên Viên của đại vực Hiên Viên nữa.

"Nhớ, đây là lần cuối cùng các ngươi gọi ta là Bệ hạ. Từ hôm nay, mọi người nhất định phải nhớ kỹ lời ta nói. Đừng có hai lòng. Quân Ma Vương sẽ không đối xử tệ bạc với ngươi”.

Hiên Viên Đại Khí nói: "Ta đi đây, mọi người hãy bảo trọng".

Ông ta đeo cung Hiên Viên trên lưng, quyền lực đã buông, nhưng thù hận thì khó buông.

Diêu tộc, Trương tộc, Nhậm tộc… nhất định ông ta sẽ núp trong bóng tối đâm cho bọn họ một nhát.

Có thể sẽ bị giết, nhưng mà có hề gì.

Chết thì chết, ông ta là tội nhân của nhà họ Hiên Viên, cả đời này phải gánh tội nghiệp.



Tại Phong vực.

Nhìn tay phải của Đế tổ run rẩy, Phong Vô Tà lần đầu tiên sợ sệt: “Đế tổ…”

Chưa kịp nói lời nào, một quân cờ đặt trước mặt Đế tổ nhà họ Phong đã bị nổ tung thành từng mảnh, khung cảnh sáng sủa ngay lập tức ngập sương mù.

“Ôi!”

Đế tổ thở dài, ánh mắt hơi kinh ngạc, một giây sau, cánh tay run rẩy mới khôi phục lại: "Không nên coi thường đối thủ, đấu hai chiêu, mỗi người đều có cơ hội chiến thắng”.

Phong Vô Tà kinh ngạc: “Có thể đấu với Đế tổ phải chăng là người của hai nhà kia?”

“Không phải!”

Đế tổ mặt không cảm xúc: “Ta quen thuộc với khí tức của 2 người kia. Người đó không phải người của nhà họ Tiết hay nhà họ Doanh!”

“Có được sức chiến đấu như vậy chỉ có thể là ông ta thôi”.

"Đã hơn mười triệu kỷ nguyên, rốt cuộc ngươi cũng chịu xuất hiện rồi sao?"

Đế Tổ lại nở nụ cười: "Không sao, đừng lo lắng, cho dù kẻ đó có mạnh đến đâu thì cũng không phải là đối thủ của ta”.

“Vâng, Đế tổ!”

Phong Vô Tà cung kính nói, nhưng nỗi lo lắng trong lòng càng ngày càng nặng.

Lúc này, ở Tiết vực!

Sắc mặt Tiết Hoàng âm trầm khó đoán, Trương Hoàng bị lãnh tụ quân Ma Vương bắt giữ, Diêu Hoàng bỏ chạy ở thời điểm mấu chốt.

Vậy ai là người ra tay?

Nhà họ Phong?

Hay nhà họ Doanh?

Tại sao lại ra tay?

Không lẽ chỉ để kiểm tra sức mạnh của đối phương?

Những hoài nghi cứ lởn vởn trong đầu ông ta.

"Bệ hạ, lúc này Diêu tộc đang hoảng sợ rút quân. Một số ít đại vực ở Trương vực có quân lính trấn thủ, còn lại đều hoang phế. Hiện tại ưu tiên hàng đầu là chiếm địa bàn. Chắc chắn lúc này Diêu vực không dám nhảy vào”.

“Xin Bệ hạ xuất binh!”

Tiết Minh sầu não: “Cướp địa bàn cướp địa bàn, chỉ biết cướp địa bàn, Hiên Viên vực còn chưa tiêu hóa xong, Trương vực rộng lớn như vậy nuốt có trôi không? Không sợ nghẹn chết hả?”

“Quân Ma Vương đã ra trận rồi, chẳng lẽ các ngươi không sợ quân Ma Vương?”

“Cái này…”

Không ai dám lên tiếng.

Quả thực, sức chiến cao cấp mà quân Ma Vương thể hiện quá mạnh, nếu gặp phải, chắc chắn bọn họ không có cơ hội chiến thắng.

"Chân Vương, phân tích tình hình hiện tại xem thử”.

Tiết Minh nói.

Tiết Chân, em trai thứ mười của Tiết Minh rất thông minh.

“Vâng, Bệ hạ!”

Tiết Chân bước lên trước: "Bây giờ còn lại sáu thế lực. Sau trận này, cuộc chiến Hoàng tộc sẽ rơi vào thời kỳ hòa bình ngắn ngủi. Vi thần dám đoán, ít nhất sẽ có hơn mười năm ổn định”.

“Ồ, sao có thể kết luận như vậy?”

Tiết Minh tò mò hỏi.

"Bệ hạ, quân Ma Vương đã nhiều lần ra tay vào những thời điểm quan trọng. Điều này đã khơi dậy sự phòng bị của các gia tộc. Thứ hai, nếu có một cuộc chiến khác, quân Ma Vương nhất định cũng sẽ ra tay”.

“Nếu vậy, trước khi có một kế sách vẹn toàn, chắc chắn sẽ không có ai động thủ!”

“Không thể liên hợp mấy nhà lại để thảo phạt quân Ma Vương sao?”

“Thưa Bệ hạ, ý kiến này hay, nhưng mà xét về sức chiến đấu đỉnh cấp hay cấp cao của quân Ma Vương đều rất mạnh”.

“Hơn nữa hai lần này, quân Ma Vương đã cướp được nhiều bảo vật Siêu Thoát, sức chiến đấu đỉnh cấp còn tăng lên. Vi thần vẫn kiên định tin rằng, ở thời điểm hiện tại quân Ma Vương có thể chống lại cuộc tấn công toàn diện của hai đại vực một lúc”.

Haizz!

Dứt lời, nhiều người không nén nổi tiếng thở dài.

Mạnh đến vậy sao?

Mặc dù Tiết Minh không muốn thừa nhận, nhưng phân tích của Tiết Chân rất hợp lý.

Cuộc chiến diệt Hoàng không phải trò đùa, có quá nhiều điểm cần phải xem xét.

Lão tổ cần thời gian để có thể xuất quan, câu giờ được càng lâu, lão tổ phục hồi càng tốt, cơ hội chiến thắng của nhà họ Tiết càng cao.

“Chân Vương phân tích chí lý”.

Tiết Minh nói: “Trong vòng mười năm không được gây chiến, ai phạm tội giết không tha!”

"Đẩy nhanh tốc độ chuyển hóa Phật binh, bất chấp mọi giá. Mười năm sau, Phật binh phải đạt hơn ba triệu tỉ!”

“Vâng, Bệ hạ!”

Ba triệu tỉ Phật binh, vậy có bao nhiêu người sắp phải chết?



Tại Hoàng cung Doanh vực.

Sắc mặt Doanh Vũ nghiêm trọng, ông ta không quan tâm Diêu Hoàng thắng hay thua, không quan tâm Trương Hoàng sống hay chết.

Điều mà ông ta quan tâm thật sự là hai bàn tay lớn đấu với nhau kia.

Phong vực và Tiết vực đụng độ?

Ông ta cho lão tổ xem đoạn phim về trận chiến giữa hai bên, xem xong thì lão tổ nói: “Thời gian không còn nhiều”.

Hơn nữa, lần đầu tiên ông ta nhìn thấy sắc mặt trầm trọng của lão tổ.

“Thúc sinh Ma Đầu thế nào rồi?”

"Thưa Bệ hạ, nó phát triển tốt!"

"Tăng tốc, bằng mọi giá!"

“Vâng, Bệ hạ!”

Doanh Vũ bực bội: “Người đâu, bãi giá đến cung Nghê Thường!”

Một lúc sau, Doanh Vũ đã ở cung Nghê Thường.

“Nghê Thường bái kiến Bệ hạ”.

“Hoàng hậu bình thân”.

Doanh Vũ vội đỡ Nghê Thường đang mang thai đứng lên.

“Không phải Trẫm đã nói rồi sao, giai đoạn này nàng không cần hành lễ”.

Cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của Doanh Vũ, Nghê Thường cười nói: "Bệ hạ, không sao đâu, thằng nhóc này rất khỏe mạnh!"

“Nàng đó!”

Nắm tay Nghê Thường, Doanh Vũ cảm thấy mọi lo lắng và mệt mỏi đều tan biến.

Ông ta là người kém nổi bật nhất trong hàng trăm Hoàng tử, ngai vàng dường như là giấc mơ cả đời ông ta không với tới.

Nhưng tất cả đã thay đổi từ khi ông ta gặp Nghê Thường.

Nghê Thường rất thông minh lanh lợi. Điều quan trọng nhất là bà ta là người làm nên việc lớn, ông ta có thể đạt được thành tựu ngày hôm nay, một nửa công lao là của Nghê Thường.

Tuy nhiên, trong cuộc chiến giành ngôi vị Hoàng Đế, Nghê Thường vì bảo vệ ông ta mà bị thương, thái y chẩn đoán rất có thể bà ta không còn khả năng sinh con.

Nhiều triều thần dâng tấu phế truất Hoàng Hậu.

Nhưng Doanh Vũ không chịu, ông ta chém hết những triều thần dâng sớ, quyết liệt nói: “Muốn phế Hoàng Hậu thì giết Trẫm trước đi!”

Hơn nữa, trong những năm Doanh Vũ trở thành Hoàng Đế của Doanh tộc, ông ta chỉ độc sủng Nghê Thường, hậu cung cũng chỉ có mỗi một mình Nghê Thường.

Có lẽ vì trời cao thương tình mà cuối cùng Nghê Thường cũng có thai. Ông ta có thể cảm nhận được huyết mạch của mình chảy trong người đứa bé trong bụng Nghê Thường.

“Bệ hạ, người gặp phải chuyện phiền não gì sao?”

Nghê Thường nhìn thấy lông mày của Doanh Vũ có chút ủ rũ, liền hỏi.

Doanh Vũ cười khan: "Không, Hoàng Hậu không cần..."

"Vũ ca, chúng ta là phu thê, chàng còn giấu thiếp chuyện gì sao?"

Vũ ca là cách Nghê Thường gọi Doanh Vũ. Bà ta gọi như vậy chứng tỏ lúc này bà ta không coi Doanh Vũ là Hoàng Đế, cũng không coi mình là Hoàng Hậu.

Khi hai người ở riêng với nhau, bà ta thường gọi như vậy.

Doanh Vũ đã nhiều năm không nghe Nghê Thường gọi mình như vậy, trong lòng ông ta không khỏi cảm thấy áy náy.

Ông ta ôm lấy vợ: "Nghê Thường, ta chỉ không muốn nàng lo lắng lao lực".

Ông ta không xưng Trẫm, mà xưng ta, trước mặt Nghê Thường ông ta không cần phải ngụy trang.

“Chuyện của Vũ ca sao có thể nói là thiếp lao lực được? Phu thê đồng tâm, chuyện của chàng là chuyện của thiếp, chàng không vui làm sao thiếp vui nổi?”

“Nghê Thường nàng ơi!”

Nắm lấy tay bà ta, trái tim Doanh Vũ sục sôi.