Long Tế Chí Tôn

Chương 740: Chợ Quỷ Lan Đình




Anh cũng không quan tâm đến ánh mắt của những kẻ khác, ăn như chết đói đã lâu, ai bắt các người làm ông mày mất hứng, giờ sẽ để các người ăn nước bọt của ta!

Đến khi đám người kia kịp phản ứng, trên bàn chỉ còn lại một ít đồ thừa, còn con cá kia thì chỉ còn lại bộ xương, ngay cả nước anh cũng húp sạch.

“Chà, đã quá!”

Trần Dương ăn một cách vui vẻ, đây mới là thức ăn của phụ bếp chứ, nếu lên được cấp trên thì đồ ăn chắc chắn sẽ tốt hơn, nếu leo lên chức bếp tổng thì chắc không đơn giản là thức ăn nữa rồi, mà là bảo bối quý hiếm.

“Ngươi… ngươi ăn hết sạch rồi sao?”

“Ngươi là quỷ chết đói chuyển thế à? Sao không hiểu phép tắc mà ăn một cách thô lỗ như vậy!”

Mấy tên ‘Người phe mình’ tái mặt nói, nhưng trong số đó có một người không lên tiếng, mặt đăm chiêu nhìn Trần Dương, trong ánh mắt lộ lên sự kinh hãi và kích động.

Trần Dương xỉa răng nói: “Lối ăn của ta là như vậy đó, nếu lần sau các ngươi còn chậm trễ, thì đừng trách ta, đến ăn mà còn không tích cực thì chắc đầu có vấn đề rồi!”

“Ngươi…”

Mấy kẻ kia bị chọc cho tức chết, nhưng không làm được gì.

“Cáo từ!”

Trần Dương lau miệng rồi sau đó rời khỏi bàn.

Đợi đến khi anh đi khỏi, thì mấy tên ‘Phe địch’ ngồi im nãy giờ mới có thể cử động được.

Trong mắt bọn họ tràn đầy sự sợ hãi, ban nãy dường như bọn họ bị người khác thi triển pháp thuật, giam cầm toàn thân không thể nhúc nhích chút nào.

“Thằng nhãi này giở trò quỷ gì sao?”

“Không, tuyệt đối không thể, hắn ta chỉ là một tên lính mới cấp Bính, thực lực sao có thể mạnh như vậy được”.

“Ý các ngươi là có kẻ nào khác ra tay?”

“Ý ngươi là… bếp trưởng Ngô sao?”

“Có thể lắm chứ!”

Đám người bàn tán một lát, sau đó đi đến kết luận rằng chính Ngô Hán Minh ra tay.

“Đậu xanh, sao Ngô Hán Minh lại bảo vệ thằng ranh này như vậy được, nếu nói là hai người này không có chút quan hệ gì thì ai mà tin được!”

“Cho dù là thế nào, thì e là khó mà động đến hắn được, lần này mới chỉ là cảnh cáo, lần tiếp theo chắc sẽ có chuyện”.

Mấy người này không ăn nổi miếng nào, ôm một cục tức trong bụng.

Ngô Hán Minh nhìn chằm chằm về phía bóng lưng Trần Dương, bếp tổng cũng ngẩng đầu liếc một cái, trong ánh mắt thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó biến mất trong chốc lát.

“Mã ca, huynh ăn ngon miệng chứ?”

Mã Lục vội vàng và miếng cơm, lau miệng: “Ăn no rồi, chúng ta trở về thôi!”

Trần Dương gật đầu một cái, hai người đi với nhau ra ngoài.

Về đến chỗ ở, Mã Lục cũng không nói năng gì, rồi bỗng hắn ta lấy ra một đĩa thức ăn nóng hổi y như một màn ảo thuật vậy: “Ăn đi!”

Trần Dương sững người: “Mã ca, sao huynh lại…”

“Haizz, ta đoán được là đệ sẽ bị những người kia cho ra rìa, đám người này nhìn vẻ ngoài thì có vẻ ôn hòa, nhưng trong thâm tâm thì xấu xa vô cùng”.

Mã Lục thở dài, vỗ vỗ bả vai Trần Dương: “Cứ từ từ, thêm một thời gian nữa mọi chuyện sẽ ổn”.

Trần Dương cảm thấy trong lòng thật ấm áp: “Mã ca, ta ăn rồi, giờ không đói đâu”.

“Huynh đệ, trước đây ta cũng phải chịu cảnh này rồi, đệ không cần ngại”.

Mã Lục dường như nhớ lại những năm tháng gian khổ trước đây: “Nếu như ngày nào đệ cũng để bụng mình đói, thì tu vi nhất định sẽ giảm xuống”.

Hắn ta còn tưởng rằng để tu luyện lên Siêu Thoát, Trần Dương đã phải tiêu hao toàn bộ tài nguyên. Vì xét như bản thân hắn ta thì cũng phải làm vậy mới miễn cưỡng đột phá lên được.

Nếu không, hắn ta sẽ không ở lại trên thuyền tiên.

Trần Dương gãi gãi mũi: “Vậy đệ không khách khí nữa”.

“Mau ăn đi”.

Mã Lục thúc giục.

Hắn ta cảm thấy mình có duyên với Trần Dương, đôi lúc duyên phận giữa con người với nhau lại kỳ quái như vậy đó.

Có người vừa nhìn thôi đã thấy ghét rồi, ghét cay ghét đắng, nhưng có người vừa nhìn là muốn kết bạn.

Trần Dương đương nhiên là loại người thứ hai.

Anh làm ra vẻ đói khát, ăn ngấu ăn nghiến.

“Cạch!”

“Ta no rồi, cảm ơn Mã ca!”

“Nghỉ ngơi khoảng một canh giờ đi, lát nữa ta sẽ đưa đệ đi!”

Mã Lục nói.

Trần Dương gật đầu, anh cảm thấy khá háo hức với nơi mà Mã Lục nói là ‘chỗ tốt’ kia.

Chẳng bao lâu một canh giờ trôi qua, Mã Lục thay bộ quần áo trên người bằng bộ bào phục màu tím: “Lương Thần đệ, thấy ta mặc bộ này thế nào?”

“Một chữ: Ngầu; hai chữ: Đẹp trai”.

“Được!”

Mã Lục phe phẩy chiếc quạt giấy trên tay: “Lương Thần đệ, lát nữa đệ chịu thiệt một chút, đóng làm người hầu của ta nhé!”

Thể tích thực của thuyền tiên Lan Đình không lớn bằng Đế Tinh, chỉ chừng 2/3, có khoảng hơn mười tỉ người sống ở đây.

Nhưng mỗi lần đi từ điểm đầu điểm cuối rồi trở về thì tuyệt đại đa số những người mới phi thăng này sẽ rời đi.

Số người thật sự có thể ở lại chưa đến 1/10,000.

Nên dân số thường trú rơi vào khoảng hai đến ba trăm triệu người.

Nhiều người như vậy, nên số lượng vật liệu cần thiết là vô cùng khổng lồ. Do đó, thay vì nói thuyền tiên Lan Đình là phi thuyền thì gọi nó là một pháo đài sống di động thì đúng hơn.

Dưới sự chỉ đường của Mã Lục, hai người xuyên qua từng con phố nhỏ, đi tới một kỹ viện.

“Vạn Hoa Viên!”

Trần Dương trợn mắt: “Mã ca, huynh đây là…”

Mã Lục cười khà khà: “Lương Thần đệ, đi theo ta nào, đảm bảo đệ sẽ được mở mang tầm mắt”.

Hắn ta vừa tiến vào thì đã có một người phụ nữ bước tới: “Ôi chao, đây chẳng phải là Mã gia đấy ư, lâu lắm rồi ngài chẳng tới đây chơi ý”.

“Tiểu Thúy Nhi ngày nào cũng nhắc đến ngài đó!”

“Bảo Tiểu Thúy rằng giờ ta đang có chút việc, lát nữa sẽ tới thăm nàng ấy!”

“Mã gia, còn chuyện gì quan trọng hơn cả uống rượu chứ?”

Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi vòng vây của các chị em, trên mặt Mã Lục đã có một đống vết son. Trần Dương nhìn cũng dở khóc dở cười, không ngờ “nơi tốt” mà Mã Lục nói lại là cái nơi lang sói thế này.

“Lương Thần đệ, để đệ chê cười rồi”.

Mã Lục sử dụng một đạo pháp thuật biến cho khuôn mặt sạch sẽ trở lại: “Đi theo ta nào”.

Kỹ viện này rất lớn, đi quanh co vòng vèo suốt bao lâu mới tới một khu viện vắng vẻ.

Bên kia có một cánh cửa thấp bé và hai người đàn ông to khỏe canh giữ.

“Đứng lại, là kẻ nào?”

“Người đổi vị trí”.

“Một trăm nghìn tinh hoa Hỗn Độn!”

“Cái gì, sao mà đắt thế? Lần trước ta tới mới chỉ là chín mươi nghìn thôi mà?”

“Không đóng được thì cút đi!”

Mã Lục nhíu mày, đương nhiên là hắn ta đóng được: “Phía sau ta là người hầu, dựa theo quy củ của chợ Quỷ, ta có thể mang một người vào cùng đúng chứ?”

“Người hầu là năm chục nghìn!”

“Cái gì, các ngươi thế này có khác gì cháy nhà hôi của không hả!”

“Quy củ mới ra, không theo thì thôi!”

“Các ngươi…”

“Đây là một trăm năm mươi nghìn tinh hoa Hỗn Độn!”

Trần Dương rút ra một bó tinh hoa: “Chúng ta đi vào được chưa?”

Anh chẳng có gì nhiều ngoài tinh hoa Hỗn Độn, trong nhẫn trữ đồ của anh có bao nhiêu tinh hoa Hỗn Độn anh còn không tính nổi nữa là.

Người đàn ông to khỏe kia nhận lấy tinh hoa Hỗn Độn, rồi đưa hai thẻ bài thân phận ra: “Đừng có làm mất, nếu không sẽ chết đấy!”

Nhận lấy thẻ bài thân phận, hai người tiến vào trong.

“Nè, Lương Thần đệ, đã nói là để ta trả mà, sao đệ lại…”

“Mã ca đưa ta tới đây là ta đã cảm kích lắm rồi, sao có thể để huynh tốn kém được chứ?”

Trần Dương mỉm cười, lúc này hai người đang ở trên một con đường rộng rãi, hai bên đều là cửa hàng, người qua người lại vô cùng đông đúc.

Tùy tiện nhìn xung quanh, anh phát hiện khắp bầu trời và mặt đất đều là cấm chỉ, thẻ bài thân phận trên người cũng phát ra tia sáng yếu ớt.

Huyền trận, Sát trận cũng đều được ẩn đi. Nếu như mất thẻ bài thân phận, những pháp trận này sẽ truyền tống anh vào trong nháy mắt rồi giết chết anh!

Nơi này không đơn giản, người có thể mở chợ Quỷ ở nơi này cũng càng không đơn giản.

“Sao nào, ta đã nói mà, đây là một nơi tốt đúng không?”

Mã Lục nhướng mày: “Ta nói cho mà biết, chỉ có người ở đây lâu mới biết nơi này thôi đó. Nhưng có một vài việc ta phải nói trước cho đệ biết, đây là nơi lấy vật đổi vật tốt nhất, nhưng không được tiết lộ thân phận và tài sản của mình, càng không nên xảy ra mâu thuẫn với người khác”.

“Mã ca yên tâm, ta biết rồi”.

“Được, bây giờ chúng ta tách nhau ở đây, một canh giờ sau thì quay lại tụ họp”.

Mã Lục nói.

Trần Dương gật đầu, anh đang không biết nên nói sao với Mã Lục thì không ngờ là Mã Lục đã đề nghị trước.

Ai đến chợ Quỷ cũng muốn mua thứ gì đó, không ai muốn vác theo một gánh nặng bên người.

“Vậy ta đi về bên trái”.

“Ta đi bên phải”.

Hai người rời đi theo hướng ngược nhau.

Trần Dương nhìn như đi lang thang vô định, nhưng thực ra là nghĩ xem nên vào quán nào trước.

Bên ngoài cửa tiệm không có tên, chỉ có một ít ký hiệu.

Bán thuốc thì đặt ký hiệu hồ lô.

Bán binh khí thì là đao thương, công pháp thì là quyển sách.

Trần Dương đột nhiên hơi nhớ Thất Bảo Trai.

Nhớ khi xưa, Thất Bảo Trai giúp đỡ anh rất nhiều, tuy đồ đắt nhưng đều là hàng tốt.

Lần này tới chợ Quỷ, quan trọng nhất là anh muốn có được bản đồ phân bố các thế lực lớn của vực Vĩnh Hằng, cùng các loại công pháp tu luyện và công thức luyện đan.

Mỗi khi đến một nơi mới, anh đều muốn làm mới những công pháp thần thông của mình, sau đó là đến các loại công pháp luyện đan dược.

Các thương gia của chợ Quỷ khôn khéo vô cùng, không ngừng muốn làm thịt mình.

Cũng may Mã Lục nói rất chi tiết, dạy anh một số câu nói.

“Ôi, hóa ra ngài lại rất quen thuộc với nơi này ư, ta đúng là có mắt không tròng”.

Chưởng quầy cười híp mắt, nói: “Vậy đi, bản đồ vực Vĩnh Hằng ta chỉ thu ít thôi, ba triệu tinh hoa Hỗn Độn là ngài có thể cầm lấy nó rồi!”

“Ba trăm nghìn!”

“Hai triệu chín trăm năm mươi nghìn!”

“Chưởng quầy, tuy ta còn chưa được vào hồ tẩy luyện, nhưng bản đồ vực Vĩnh Hằng chắc chắn không hề đắt. Ba trăm nghìn đã cao hơn bên ngoài mười lần rồi đó”.

Anh quá hiểu mấy vụ này, kiểu đồ có thể phục chế vô số lần như bản đồ thì ba trăm nghìn tinh hoa Hỗn Độn đã là cái giá trên trời rồi.

“Nếu thật sự không thể thì ta nghĩ nhiều sạp hàng nhỏ ngoài kia chắc cũng đồng ý bán cho ta thôi”.

Chưởng quầy vừa nghe liền vội vàng nói: “Được được được, ba trăm nghìn thì ba trăm nghìn vậy!”

Bàn đồ vực Vĩnh Hằng đúng là không mắc, bên ngoài chỉ bán giá hai mươi nghìn tinh hoa Hỗn Độn thôi, trong này bán lại lãi đến mười lăm lần.

Tiền trao cháo múc, Trần Dương sau khi cầm bản đồ thì cũng không ở lại làm gì mà đến thẳng nhà khác.

Như vậy là để đảm bảo an toàn cho bản thân ở mức cao nhất.

“Ông chủ, đây chỉ là công thức luyện đan cấp Siêu Thoát thông thường thôi mà, bán mười triệu có quá đáng lắm không? Ba triệu, ngươi đồng ý thì ta sẽ lấy!”

“Trận pháp này cũng bình thường mà, năm triệu…”

Đi hết một vòng, Trần Dương thu hoạch được rất nhiều, mà cũng chỉ tốn có mấy trăm triệu tinh hoa Hỗn Độn.

Bây giờ tinh hoa Hỗn Độn có rất ít tác dụng với anh.

Cường độ của vũ trụ Vô Hạn còn mạnh hơn so với động phủ giới.

Thanh Đế Tạo Hóa Công nối thẳng đến vĩnh hằng, nhưng Trần Dương lại tu luyện đạo vũ trụ, anh cần nhiều công pháp hơn để thôi diễn cảnh giới mới!

Trên lí luận thì vũ trụ Vô Hạn là vô hạn, nhưng chắc chắn sẽ có cực hạn.