Long Tế Chí Tôn

Chương 809: Dư luận theo ta






Bây giờ số lượng người dùng máy truyền ảnh đã lên đến gần mười nghìn tỷ người, với số lượng người dùng lớn thế này thì nó đã phổ cập đến mọi ngóc ngách của vực Vĩnh Hằng rồi.

Số lượng bài đăng hằng ngày trong giới tu sĩ thì hằng hà sa số, bọn họ chụp ảnh tự sướng hay đủ các loại ảnh để đăng lên, những cái này chính là manh mối.

Thậm chí Trần Dương còn muốn dùng thần trận Siêu Huyền để bố trí đại trận ở vực Vĩnh Hằng.

Đây là một cách hay.

Thành viên của Tân Hỏa đã có mặt ở 2/3 trong số ba nghìn đạo cung.

Trần Dương có thể theo dõi cả những tông môn này.

Đại trận Siêu Huyền phụ thuộc vào các vi hạt không khí, chắc chắn có thể mở ra không gian Giới Tử.

Giống như vô số vũ trụ trong cơ thể của Trần Dương, thiên đạo Siêu Huyền giám sát cực kỳ sát sao.

Sau khi Tiểu Siêu và thiên đạo Siêu Huyền dung hợp với nhau thì còn có thể giám sát chuẩn xác đến từng hạt bụi.

Chip siêu năng là sản phẩm khoa học, có người nói tận cùng của khoa học chính là huyền học, thật ra cũng có lý lắm.

Vì tất cả các con đường đều quy về một mối, con đường khoa học cũng chỉ là một trong các con đường lớn mà thôi.

Bây giờ Nguyên Dương đang tu luyện trong cơ thể, chưa đến hai năm là có thể đuổi kịp được tu vi của anh rồi. Đến lúc đó thì để anh ta bắt tay chuẩn bị chuyện đại trận Siêu Huyền.

Đó cũng là thời gian để Tiểu Siêu mới trưởng thành. Đến lúc đó chắc chắn anh sẽ giao Tiểu Siêu cho Nguyên Dương phụ trách.

Anh không hứng thú với việc mò kim đáy bể đi tìm bốn tông kia, công việc đơn giản và thấp kém như thế thì tất nhiên sẽ có người làm thay anh.

"Đi!"

Trần Dương dẫn Vạn Du Du đi du sơn ngoạn thủy, bên cạnh có thêm một cô gái đúng là khác, chăm Trần Dương chu đáo lắm.

Hôm nay, Trần Dương tới địa phận thuộc quyền quản lý của Thiên Sơn Đạo Cung. Ở đây có một thành trì cực lớn, trên không phận của thành trì có khí tức nhân đạo cuồn cuộn.

Chỉ một thành trì mà có đến mấy tỷ người sinh sống, chắc chắn ở đây ngọa hổ tàng long.

"Đi xem thử".

Trần Dương có thần sách Tân Hỏa, trong đó có ghi chép thân phận của tất cả thành viên Tân Hỏa, chỉ cần trong phạm vi nghìn dặm quanh Trần Dương thì thần sách Tân Hỏa sẽ phát tín hiệu.

Còn chưa vào thành thì Trần Dương đã nhận được tín hiệu của thần sách Tân Hỏa rồi.

Tên biết bao nhiêu người sáng lên, ít nhất ở đây phải có đến mấy trăm nghìn người là thành viên của Tân Hỏa.

Tu vi cao nhất là bán Bất Hủ.

Thiên Sơn Đạo Cung xếp hạng thứ 2200, đứng trên Lan Đình Tiên Cung, thực lực tổng hợp mạnh hơn Lan Đình Tiên Cung.

Đặc sản ở đây là núi giả.

Bên trong những núi giả này phong ấn đủ loại đồ vật kỳ quái, có vài loại giống như độ thạch* nữa.

*Độ thạch: ngọc phỉ thúy trước khi được bóc tách ra thì sẽ có nhiều lớp đá bao bọc bên ngoài, không ai biết được chất lượng ngọc bên trong tốt xấu thế nào, nên những viên đá thô chứa ngọc như thế gọi là độ thạch.

Quan trọng nhất là có vài núi giả còn sở hữu công năng đặc biệt, ví như an thần, bổ khí, gia tăng tốc độ tu luyện, nâng cao tư chất...

Thành Vạn Sơn này cực kỳ nổi tiếng, phồn vinh thịnh vượng lắm đỗi.

Càng đi vào trong thì tu vi của tu sĩ càng cao.

"Công tử, phía trước có chợ giao dịch thần sơn, có muốn qua đó xem thử không?"

Ở Thiên Sơn Đạo Cung, người ta gọi núi giả là thần sơn, kiểu tự dát vàng lên mặt ấy.

"Cũng được".

Trần Dương gật đầu, đang chuẩn bị sang đó thì lúc này, trong lòng có linh cảm, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong tim.

Vút!

Một đạo kiếm quang giáng từ trên trời xuống.

Biến cố bất ngờ dọa Vạn Du Du sợ toát mồ hôi.

Trần Dương chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi trước đạo kiếm quang này. Đối với anh thì ngươi có tấn công kiểu nào anh cũng sẽ phá được bằng một cú đấm.

"Ầm!"

Nắm đấm va với kiếm khí sắc nhọn, kiếm khí lập tức bị đánh tan.

Mắt Trần Dương rất tinh, nhìn thấy một đạo nhân đứng trên cao chục nghìn dặm.

Trần Dương dùng Tung Địa Kim Quang, vọt thẳng tới: "Muốn chuồn sao? Chuồn nổi không?"

Anh búng ngón tay, Đại Đạo Cấm Phong!

Trong vòng chục nghìn mét bị cấm phong, Trần Dương thi triển Tụ Lý Càn Khôn, thu ông ta vào trong.

"Xin tha mạng!"

Đạo nhân kia lên tiếng cầu xin.

"Khai ra vì sao ông lại ra tay đánh ta?"

"Ta... ta nhận lầm người!"

"Nhận lầm người?"

Trần Dương cười khẩy rồi chỉ đám người đang kéo nhau chạy tới: "Thế chắc bọn chúng cũng không phải tới tìm ta nhỉ?"

Tu vi của đạo nhân này không cao lắm, chỉ mới bán Bất Hủ. Đến Tông Động Thiên mà Trần Dương còn đánh được thì bán Bất Hủ có là gì?

Không đúng, sai ở đâu đó rồi.

Chẳng trách lúc vào thành anh lại thấy kỳ lạ.

Thế nên từ khi mình bước vào cổng thành là đã bị người khác theo dõi rồi à?

Vạn Du Du bay lên: "Công tử, sao ông ta lại đánh lén chúng ta?"

"Cô hỏi ta thì ta hỏi ai?"

Trần Dương suy nghĩ: "Mà chắc là có liên quan với Cốc Mạc Không đấy".

Nhổ cỏ không tận gốc thì sau xuân nó lại mọc, nhìn đám người kia, bỏ chạy không phải là tính cách của anh.

Chỉ là có quá nhiều người ở thành Vạn Sơn, Trần Dương không muốn gánh thêm nhân quả.

Nên anh đành cuốn theo Vạn Du Du bỏ trốn.

Chớp mắt đã bay ra xa hàng chục triệu dặm.

Đám người kia đuổi theo sát nút, Trần Dương bày bố đại trận rồi yên lặng đợi bọn chúng tới.

Số lượng rất đông đảo, cũng phải đến mấy nghìn tên.

Mạnh nhất là mấy kẻ dẫn đầu, khí tức trên người bọn chúng đều mạnh hơn Cốc Mạc Không.

"Thiên Địa Trầm Luân!"

Không đợi bọn chúng ra tay, Trần Dương đã tấn công trước.

Trận nào có thể giải quyết bằng một nắm đấm thì anh tuyệt đối không chờ đến nắm đấm thứ hai.

Đẳng thứ sáu, gia tăng sáu mươi lần sức mạnh.

Ầm!

Nắm đấm khổng lồ như núi thần vạn cổ ập xuống đầu bọn chúng.

Lập tức giết hơn nửa số người, đám này đều là Đạo Vương hoặc Đạo Hoàng.

"Hự!"

Thậm chí còn có một cường giả Bất Hủ phụt máu.

"Vô Địch Vũ Trụ Bạo Trác Quyền siêu cấp nghiêm túc!"

Quyền này dung hòa Tinh Khí Thần, là quyền mạnh nhất của Trần Dương, khí thế vô địch, một giây sau đối phương hét lớn: "Mọi người mau phân tán!"

Ầm!

Xung quanh đã bố trí đại trận Siêu Huyền rồi, đại trận Siêu Huyền vô hình trong không khí, xoắn chặt với mỗi phân tử linh khí, người bình thường không thể phát hiện ra.

Đến lúc bọn chúng phát hiện ra thì đã bị đại trận giam cầm rồi.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Đánh liền mấy chục quyền, những kẻ còn lại đều bị đánh nổ.

Đạo Hoàng hay Bất Hủ gì cũng biến thành một màn sương máu.

Vô địch trong cùng cảnh giới không phải hư danh, số lượng đông đảo có ích gì không?

Nếu mà có ích thì Trần Dương tốn công tu luyện làm gì nữa.

"Roẹt!"

Khí Bất Hủ xé rách đại trận muốn trốn chạy, Trần Dương đã chuẩn bị trước, anh dùng cánh cửa Chúng Diệu để trấn áp và mài mòn hai đại Bất Hủ.

Ba Bất Hủ còn lại thì đã sợ sun vòi: "Đừng giết ta, ta đầu hàng, ta đầu hàng mà..."

Trần Dương chả buồn lên tiếng, giữ lại tên sợ chết nhất, hai kẻ còn lại khó tránh khỏi cái chết.

Bốn Bất Hủ bị cánh cửa Chúng Diệu mài mòn, chẳng mấy chốc đã biến thành khí Bất Hủ thuần khiết.

Sau đó thì cánh cửa Chúng Diệu hấp thu khí Bất Hủ trước sự kinh ngạc của Trần Dương.

Cuối cùng nó phóng thích ra một lượng lớn sức mạnh sinh mạng và sức mạnh linh hồn.

Há!

Cánh cửa Chúng Diệu còn có công dụng vi diệu thế này à?

Không những thế, Trần Dương cảm nhận rõ ràng là chất lượng của cả sức mạnh sinh mạng và sức mạnh linh hồn đều được nâng cao rất nhiều.

"Viu viu viu!

Tế bào trong cơ thể anh bắt đầu đột phá lên bán Đạo Hoàng, mười tế bào, một trăm tế bào, một nghìn tế bào... mãi cho đến một triệu tế bào thì mới dần dừng lại!

Còn nữa nhé, ý niệm dương thần cũng nhanh chóng đột phá, 700 nghìn ý niệm dương thần đột phá lên bán Đạo Hoàng chỉ trong mấy nốt nhạc.



Trần Dương hơi đơ ra rồi lập tức lấy lại tinh thần. Anh nhìn dương thần đang được khí Bất Hủ bao bọc trước mặt mình, trong mắt lộ ra vẻ hứng thú.

Rõ ràng kẻ này đã biến thành trạng thái dương thần rồi mà vẫn còn đang nơm nớp lo sợ: "Sao cậu ta lại nhìn mình bằng ánh mắt này chứ?"

"Nói hết những thứ ông biết thì ta có thể tha cho ông một mạng".

Người nọ suy nghĩ một lát, biết mình không còn đường lui: "Bần đạo là Quan Trung Tử, tu sĩ Nguyên Tế Thiên, là đại trưởng lão nội môn của Thái A Tông, lúc trước..."

Nghe Quan Trung Tử kể xong thì Trần Dương hiểu ra. Quả nhiên giống với những gì anh đoán, chuyện này có liên quan đến Ác Nhân Cốc.

Cũng đúng, bí mật lớn như cánh cửa Chúng Diệu mà ai không rung động cho được.

"Ta nói xong rồi, xin tiền bối đừng giết ta".

Tư chất của Quan Trung Tử bình thường, dốc hết tâm sức mới có được ngày hôm nay, lão thật sự không muốn chết.

"Giao nguyên hồn ra thì tha chết cho ông!"

"Ta giao, ta giao mà!"

Quan Trung Tử không hề có ý chống cự, hậu quả của bốn người kia vẫn còn sờ sờ trước mắt lão.

Nếu mình dám từ chối thì chắc chắn sẽ bị người thanh niên này giết ngay.

Luyện hóa nguyên hồn của Quan Trung Tử xong: “Được rồi, sau này ông đi theo ta!"

"Vâng, tiền bối!"



"Gọi ta là công tử".

"Vâng, công tử".

Quan Trung Tử thích ứng rất nhanh, chỉ cần được sống thì lão làm gì cũng được.

Trần Dương gật đầu, trong lòng đang suy nghĩ thử nên đối phó với chuyện này thế nào.

Cốc Mạc Không kia đã tung hình ảnh của mình ra rồi, anh cũng không đến mức phải thay đổi hình dạng để sống nhỉ?

Suy nghĩ một chút, Trần Dương đã có kế hoạch.

Anh có máy truyền ảnh thì chính là người sở hữu dư luận.

Quảng cáo ở địa phương chắc chắn không thể nhanh được, chỉ cần nắm vững tin tức có liên quan tới máy truyền ảnh là được rồi.

Điểm này rất đơn giản, cứ để Tiểu Siêu khống chế là được.

Rồi cộng thêm một chiêu đánh lừa dư luận nữa.

Trần Dương ban mệnh lệnh ra, tất cả các ngóc ngách của vực Vĩnh Hằng đều xuất hiện người sở hữu thông tin về "cánh cửa Chúng Diệu".

Mới đầu, mọi người còn ra sức đi tìm kiếm, nhưng tin tức càng ngày càng nhiều, bọn họ mới hiểu ra đám người này đang đùa bỡn.

Tổng cộng chỉ có chín cánh cửa Chúng Diệu thôi mà trong giới tu sĩ đã có hơn triệu người sở hữu thông tin về cánh cửa Chúng Diệu.

Thậm chí còn có người lấy mảnh vụn “cánh cửa Chúng Diệu” của mình ra chụp đăng lên nhóm tu sĩ nữa.