Mười loại năm!
Lượt đấu này chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, tất cả Đạo chủ đều nhìn sang phía bên này.
"Đã xếp cặp đấu xong, cặp thứ nhất lên lôi đài!"
Không có gì bất ngờ, người lên đầu tiên chính là Nhiếp Vân. Đối thủ của hắn chính là nhị sư huynh của Lan Đình Cung - Cố Thanh!
Cố Thanh cũng là một Thiên Kiêu có thực lực cực mạnh, đương nhiên, nếu không có Nhiếp Vân thì hắn chính là ngôi sao tỏa sáng lấp lánh nhất.
Những năm nay, hắn luôn sống dưới cái bóng của Nhiếp Vân, Nhiếp Vân hệt như một tòa núi hùng vĩ không thể xô đổ.
"Đại sư huynh, mong chỉ giáo!"
Cố Thanh chắp tay.
"Ừm!"
Nhiếp Vân gật đầu: "Để ta xem thử những năm nay đệ đã tiến bộ đến đâu”.
Là đại sư huynh, hắn chính là tấm gương của các sư đệ sư muội, cũng là mục tiêu của họ.
Lan Đình Tiên Kinh là công pháp Vĩnh Hằng cao cấp.
Bộ kinh thư này tách ra từ Hoàng Đình Đạo Kinh, vô cùng kỳ diệu.
Hơn nữa chỉ cần tu một hơi tiên khí, hơi tiên khí này có thể luyện hóa vạn vật. Hơi tiên khí này tên là "Vạn Vật Mẫu Khí".
Gột rửa dương thần, tẩy luyện huyệt khiếu, thân xác, ngay đến cả pháp lực cũng có thể tẩy luyện đến cảnh giới thuần khiết nhất.
"Một hơi tiên khí nuốt vào bụng, mạng của ta thuộc về ta chứ không phải trời".
Cố Thanh khẽ gầm lên rồi phun ra một hơi thở nóng bức.
"Long Tức (hơi thở của rồng)?"
Nhiếp Vân gật đầu: "Khá lắm, đến Long Tức mà cũng có thể luyện hóa được!"
"Khí tức này hẳn là Long Tức của rồng thần vạn cổ, khá lắm!"
Nhiếp Vân cũng phun ra một hơi thở, không phải là Vạn Vật Mẫu Khí mà là một đạo khí tức cực hàn.
"Khí Băng Phượng?"
Hai đạo khí tức va vào nhau, bất phân thắng bại.
"Xì xì xì..."
Sương khói lượn lờ.
"Thần Long Biến!"
Cơ thể của Cố Thanh đột nhiên biến đổi, mặt, cổ và tay đều được bao bọc bởi vảy rồng màu đỏ lửa, trán nhú lên hai chiếc sừng rồng.
Móng vuốt sắc nhọn.
"Vù! Vù! Vù!"
Mỗi lần va chạm đều khiến lồng bảo hộ chấn động kịch liệt.
"Đang thu trận đấu".
Trần Dương vẫn ở bên dưới dùng chip siêu năng để thu lại trận đấu.
Càng nhiều trận đấu thì kho số liệu càng mạnh.
Thậm chí anh còn tổng hợp được nhiều kỹ năng võ thuật thông qua kho số liệu.
Đánh nhau mấy trăm chiêu, Nhiếp Vân vẫn giữ dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái: "Tiến bộ nhiều lắm, nhưng muốn đánh bại ta thì còn thiếu một chút nữa".
Cố Thanh bùng nổ, đúng là thiên phú của hắn không bằng Nhiếp Vân, nhưng hắn nỗ lực nhiều hơn Nhiếp Vân.
Nhiếp Vân tu luyện ba canh giờ thì hắn tu luyện phải từ sáu đến chín canh giờ.
Nhiếp Vân giết được một nghìn con giao long ở đầm Vạn Long thì hắn cũng bán mạng giết hai nghìn con, lẽ nào như vậy vẫn chưa đủ sao?
"Hình Thái Tổ Long!"
Cố Thanh lại thay đổi hình thái thêm một lần nữa, phải nói bây giờ hắn cực kỳ giống một con rồng đỏ.
Khí tức trên người cũng mạnh mẽ hơn.
Vạn Vật Mẫu Khí và Long Tức ngưng luyện vào với nhau, lực sát thương cực mạnh.
"Đệ vẫn còn chưa hiểu sao?"
Nhiếp Vân lắc đầu.
"Hiểu gì?"
"Trước nay điểm lợi hại nhất của ta không phải là những khí tức kia, mà là một hơi tiên khí trong bụng của ta, tiên khí càng thuần khiết thì lực sát thương càng lớn, đệ đi sai đường rồi".
Nhiếp Vân cũng biết hắn luôn lấy mình làm mục tiêu, thật sự không muốn hắn tiếp tục như vậy nữa. Sao phải vượt qua Nhiếp Vân làm gì? Chỉ cần vượt qua chính bản thân mình là giỏi rồi.
"Thế giới này có vô số đường đi, sao huynh biết con đường của ta không được?"
Giọng Cố Thanh trở nên hùng hồn, răng nanh trở nên sắc bén, nước bọt trong miệng cũng biến thành dung nham nóng bỏng.
"Đệ đã nuốt Long Châu? Biến thành nửa người nửa rồng rồi sao?"
Nhiếp Vân nhíu mày: "Đệ có biết đệ làm vậy thì tiên khí của đệ sẽ không còn thuần khiết nữa hay không?" "Tiên khí hay Long Tức thì cũng đều là một loại năng lượng, về bản chất thì như nhau, chẳng sao cả, chỉ cần chứng được đạo thì cái gì cũng được".
"Đệ nhập ma rồi".
"Không có máu điên thì không nên nghiệp lớn!"
Cố Thanh hơi ngông cuồng nói: "Đại sư huynh, thật ra ta rất ngưỡng mộ huynh, cho dù huynh không làm gì cả thì huynh cũng là tâm điểm trong mắt mọi người. Còn ta, dù có làm gì thì người ta cũng coi như không thấy, dù ta có làm tốt đến đâu thì cũng chỉ là cái bóng của huynh".
Nhiếp Vân lắc đầu, hắn biết mình có nói gì cũng vô dụng.
"Chiến!"
Ý chí chiến đấu cuộn trào trên người Nhiếp Vân, một hơi tiên khí hóa thành bảo kiếm sắc bén nhất, khí thế của hắn cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
"Lan Đình Tiên Kinh là một trong những công pháp trấn giáo của Lan Đình Tiên Cung, hơi tiên khí kia có thể diễn hóa thành vạn vật trên thế gian, vô cùng lợi hại".
Bích Tiêu khẽ nói: "Nghe đồn tu luyện đến cực điểm thì chỉ cần một tia khí tức thôi cũng có thể niết diệt muôn vàn sao trời".
"Giống kiếm tu nhỉ?"
Trần Dương vê cằm, cái này không khác gì nhiều với kiếm tu thượng cổ ở đại lục Thần Ma, dùng kiếm thai để ngưng luyện kiếm hoàn, rồi luyện ra một hơi kiếm.
Kiếm đó cũng có thể diễn hóa vạn vật.
"Gần giống nhau nhưng cái này lợi hại hơn kiếm tu".
Bích Tiêu nhận ra mình nói hơi nhiều nên vội nói: "Được rồi, chuyên tâm xem thi đấu đi".
Trần Dương cười, nhân lúc mọi người đều đang chú ý xem trận đấu thì lén nắm tay Bích Tiêu.
"Con người đệ..."
Bích Tiêu giận lắm, tên khốn nạn này, không phải đã nói là lúc không có ai mới để đệ ấy nắm tay sao.
"Sư tỷ, xem thi đấu đi, đừng phân tâm".
Vừa nói anh vừa khẽ cọ lên mu bàn tay nõn nà của cô ấy.
"Hứ!"
Bích Tiêu tức giận véo hông Trần Dương, khiến anh đau đến nỗi xuýt xoa.
Đương nhiên là anh giả bộ vậy thôi chứ thân xác của anh thì ngay đến cả tu sĩ Tông Động Thiên cũng đừng mơ đánh anh bị thương được.
"Đáng đời!"
Giận thì giận nhưng Bích Tiêu vẫn tha cho Trần Dương, còn tiện tay xoa cho anh nữa, còn bàn tay được anh nắm thì không rút về nữa.
Thôi kệ đi, đúng là oan gia mà.
Sau khi biến thành hình thái Tổ Long, sức chiến đấu của Cố Thanh tăng lên gấp mấy lần, cho dù là Nhiếp Vân thì cũng khó lòng đánh bại hắn trong chốc lát.
Lúc này, đệ tử bên dưới mới như chợt bừng tỉnh: "Thì ra Cố sư huynh cũng mạnh đến nhường này".
"Xem ra chúng ta đều đã bỏ lơ sự xuất sắc của Cố sư huynh rồi!"
Ánh mắt của nhiều người trở nên phức tạp, họ đột nhiên nhớ đến vô số lần mình gặp Cố Thanh mình mẩy ướt đẫm mồ hôi trong phòng luyện công. Hắn thật sự đã rất nỗ lực.
Chỉ tiếc là, trên hắn còn có Nhiếp Vân.
Đôi khi, sự nỗ lực thật sự mang về kết quả, nhưng thiên phú lại có thể dễ dàng xóa nhòa đi sự nỗ lực của ngươi.
Hơn nữa Nhiếp Vân cũng rất nỗ lực, một người có thiên phú hơn ngươi lại còn ưu tú nỗ lực nữa thì sao ngươi đuổi kịp được?
"Chiến Giáp!"
Tiên khí hóa thành chiến giáp, sức chiến đấu của Nhiếp Vân lại lần nữa tăng lên: "Đến đây thôi".
"Ầm!"
Hắn tung một quyền ra, sức mạnh khổng lồ quét Cố Thanh xuống khỏi lôi đài.
Cố Thanh không bị thương gì cả, nhìn Nhiếp Vân không tốn mảy may chút sức lực nào đã đánh bay mình xuống khỏi lôi đài, hắn ngẩn người ra một chút rồi sau đó cười khổ: "Huynh thắng rồi".
Thật ra trong lòng hắn rất khó chấp nhận. Vì sao mình đã dày công khổ luyện như thế mà vẫn thua?
Nhiếp Vân lắc đầu bước xuống khỏi lôi đài.
Trận đấu này không có tiếng hoan hô, không khí yên ắng lạ thường.
Ngoài mấy người không biết điều cổ vũ thì không có ai lên tiếng.
Trần Dương gọi Mã Lục tới, thì thầm bên tai hắn một câu thì hắn gật đầu: "Vâng, thủ lĩnh, chuyện này cứ giao cho thuộc hạ".
Người tên là Cố Thanh này có thiên phú khá tốt, nhưng không được may mắn cho lắm, nếu hắn đồng ý giao nguyên hồn cho mình thì phương pháp dung luyện bản rút gọn chắc là sẽ rất phù hợp với hắn.
Sau này trấn áp Nhiếp Vân là chuyện dễ như trở bàn tay thôi.
Trận thứ hai là của Hạ Quang Giáp.
Đối thủ của hắn là đệ tử của Minh Vương Cung - Mặc Ngọc!
Minh Vương Kinh thoát ly khỏi thần thông Phật môn, sau cùng dung luyện với đạo pháp.
Tu luyện đạo pháp tướng thiên địa.
Bất Động Minh Vương Kinh có thể công có thể thủ.
Hơn nữa Mặc Ngọc là Thần Ngọc Thể. Hoặc có thể nói bản thể của hắn là một mảnh ngọc Hỗn Độn hấp thu tinh hoa nhật nguyệt hàng tỉ năm.
Không phải là thần thể mà còn mạnh hơn cả thần thể.
Lại cộng thêm Bất Động Minh Vương Kinh, sức chiến đấu phi phàm.
Thanh kiếm mạnh nhất gặp phải cái khiên rắn chắc nhất, trận đấu vô cùng đáng mong chờ.
Ánh mắt của Hạ Quang Giáp sắc bén, hắn nhìn thấy sự uy hiếp trên người Mặc Ngọc.
"Hạ sư đệ, đệ... không thể đánh vỡ phòng ngự của ta đâu!"
"Chưa chắc".
"Bạt Kiếm Thuật!"
Hạ Quang Giáp lập tức tuốt kiếm, một phần triệu giây, kiếm quang đã được chém ra.
Cao thủ dùng kiếm thực thụ thì chỉ cần dùng Bạt Kiếm Thuật đơn giản nhất là đủ rồi.
Dù ngươi có công pháp gì, ta cũng diệt bằng một kiếm.
Bất cứ chiêu thức nào tu luyện đến cực đỉnh đều xảy ra sự biến đổi về chất.
"Keng!"
Kiếm khí bị một tầng khí vô hình cản lại, phát ra âm thanh giòn tan.
"Ta nói rồi, đệ không phá được phòng ngự của ta đâu!"
"Nộ Mục Minh Vương!"
Sau lưng Mặc Ngọc xuất hiện một vị Minh Vương, Minh Vương không hề tức giận mà đã tỏa ra uy lực ghê người, vỗ một chưởng xuống với khí thế không gì cản nổi.
"Bạt Kiếm Thuật!"
"Xoẹt!"
Kiếm quang chém lên lòng bàn tay, bàn tay của Minh Vương không thể vỗ xuống nữa, kiếm quang cũng không thể nào chém gãy cánh tay này.
"Bạt Kiếm Thuật!"
"Tiếp tục chém!"
"Trấn Sát!"
Mặc Ngọc không ngừng thi triển Minh Vương Kinh đối chiến với Hạ Quang Giáp. Sắc mặt của Hạ Quang Giáp khẽ thay đổi, dù chiêu thức của Mặc Ngọc có uy lực lớn thế nào thì từ đầu đến cuối hắn chỉ sử dụng một kiếm này thôi.
"Hắn cũng không nắm chắc phần thắng, thế nên mới luôn thăm dò thực lực của đối thủ".