Long Tế Chí Tôn

Chương 86: Thanh kiếm đồng xanh




Trần Dương gật đầu, có rất nhiều váy đẹp mà, đâu nhất thiết phải lấy chiếc này.

Đúng lúc đó, một đôi nam nữ bước vào cửa hàng. Cô gái kia chỉ vào chiếc váy này rồi nói: "Lấy chiếc váy này xuống để tôi thử."

Người đàn ông đứng bên cạnh cô gái tóc xoăn này là một người đầu trọc. Cổ anh ta đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái, tay đeo một chiếc nhẫn vàng vừa to vừa thô kệch. Vừa nhìn là biết đây là một tên nhà giàu mới phất.

"Vâng thưa cô, tôi sẽ lấy xuống cho cô ngay." Nhân viên của cửa hàng ứng biến rất nhanh, cô ta mỉm cười lấy bộ váy trên mẫu xuống.

Trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Trần Dương cũng lười phải tính toán với cô ta. Đây là lần đầu tiên Tô Diệu chủ động mời anh đi dạo phố, anh không thể phá hỏng tâm trạng tốt của cô ấy được.

Có nhiều cửa hàng cao cấp dọc theo phố đi bộ tốt hơn chỗ này nhiều. Hai người nên tới cửa hàng khác xem thử thì hơn.

"Chúng ta đi thôi."

Nói xong Trần Dương liền quay người định ra khỏi cửa hàng.

Hai người vừa bước ra thì nghe thấy lời chế giễu của nhân viên cửa hàng quần áo từ sau lưng truyền tới: "Bây giờ có nhiều người thật kỳ lạ, không có tiền mà cứ giả vờ giàu có làm gì chứ. Chẳng trách lại có những cô gái chưa va chạm xã hội nhiều nên bị người ta lừa. Tôi thấy mấy kẻ như vậy chính là đồ xấu xa, phải đề phòng một chút."

Mặc dù không chỉ đích danh nhưng cô ta vừa nhìn Trần Dương vừa nói, còn nói rất lớn. Khách trong cửa hàng nghe thấy liền quay sang nhìn về phía Trần Dương, ánh mắt ai nấy đều hiện rõ sự chê cười.

"Tôi chọc giận cô rồi đấy à?"

Trần Dương thật sự không nhẫn nhịn được, anh quay đầu lại lạnh lùng nhìn nhân viên của cửa hàng: "Cô chỉ là nhân viên bán hàng mà tự cho là mình hơn người chắc?"

"Anh nói gì?"

Nhân viên cửa hàng quần áo nghe Trần Dương nói vậy thì châm chọc đáp trả: "Sao thế? Tôi có nói người đó là anh đâu? Anh đừng có chột dạ như vậy. Sao anh không tự nhìn lại bản thân đi, cả người mặc quần áo bán ở lề đường mà cũng dám tới đây mua quần áo. Lỡ anh làm bẩn quần áo trong cửa hàng này thì tôi biết phải làm thế nào bây giờ? Không mua nổi thì đừng có tỏ vẻ giàu có, làm mất thì giờ của người ta."

"Cô gái này nói không sai." Đột nhiên cô gái tóc xoăn kia cũng mỉm cười: "Người ta làm nhân viên bán hàng cũng chẳng dễ dàng gì, quần áo bị bẩn thì bọn họ cũng bị trừ lương. Nếu mấy người không mua nổi thì cũng đừng tỏ vẻ, phía trước có mấy cửa hàng bán quần áo hàng nhái đấy. Quần áo ở đó khá hợp với mấy người."

"Trần Dương, chúng ta đi thôi." Tô Diệu không chịu nổi mấy lời châm chọc của bọn họ, liền kéo áo Trần Dương, nói.

Cô vốn không có ý định mua đồ, chỉ là thấy bộ váy đó rất đẹp nên mới muốn thử một lần mà thôi.

Thích trưng diện là bản tính của phụ nữ, Tô Diệu cũng không ngoại lệ.

Trần Dương vỗ nhẹ tay của Tô Diệu ra hiệu cho cô đừng nói gì cả, sau đó anh quay sang nhìn nhân viên cửa hàng quần áo mà nói: "Không mua nổi? Chẳng qua chỉ là một cái váy mà thôi, có gì mà không mua nổi chứ?"

Nhân viên cửa hàng quần áo không nhịn được mà bật cười, khoanh tay trước ngực: "Diễn đi, anh cứ diễn tiếp đi!"

Mặc dù cô gái tóc xoăn kia không nói gì nhưng lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trần Dương.

Trần Dương híp mắt mỉm cười rồi nói: "Tôi không chỉ muốn mua chiếc váy đó. Tất cả những bộ đồ trong cửa hàng này, chỉ cần vợ tôi mặc được thì đều gói lại cho tôi."

Nói rồi, anh ném tấm thẻ ngân hàng đang cầm cho nhân viên cửa hàng quần áo.

Nhân viên cửa hàng quần áo vốn định nổi nóng nhưng nghĩ lại, cô ta cầm tấm thẻ ngân hàng rồi mỉm cười nói: "Là anh tự nói đấy nhé, hôm nay chúng tôi vừa kiểm kê hàng hóa xong. Tổng cộng có một trăm kiểu trang phục, mỗi kiểu lấy một cái, thêm cả chiếc váy này nữa là vừa tròn hai triệu."

"Nếu thẻ ngân hàng của anh không đủ trả số tiền này, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát tới bắt anh lại."

Nói xong, cô ta nhìn thẻ ngân hàng đang cầm trong tay một chút. Cô ta chưa từng thấy thẻ ngân hàng thế này bao giờ, nói không chừng đây là thẻ giả cũng nên.

Nhân viên cửa hàng quần áo cười khẩy đi tới quầy thanh toán. Cô ta thầm nghĩ lát nữa mà không đủ tiền để trả, để xem anh ta làm thế nào.

Nhưng khi máy pos kêu một tiếng, hóa đơn tính tiền được tự động in ra, nhân viên cửa hàng quần áo lại sửng sốt tới ngây người!

Quẹt thẻ thành công rồi!

Hai triệu, quẹt thẻ thành công?

Lần này mọi người đều phải há hốc miệng.

Đối với thẻ ngân hàng bình thường, sau khi quẹt thẻ xong máy pos sẽ tự động in hóa đơn ra. Nhưng thẻ Đế Vương thì khác, sau khi quẹt thẻ máy pos sẽ in ra hóa đơn có cả số dư còn lại trong tài khoản.

Sau khi tờ hóa đơn này được in ra, mấy nhân viên cửa hàng quần áo đang đứng ở quầy thanh toán đều nhìn thấy.

Một nhân viên run run nói: "Số dư...số dư còn bốn trăm năm mươi triệu!"

"Không, cô nhìn nhầm rồi… là bốn mươi lăm tỷ!"

Một dãy số thật dài khiến mấy nhân viên cửa hàng quần áo run cả chân, đột nhiên ngã ngồi xuống đất!

"Xin lỗi, xin lỗi tiên sinh, xin lỗi. Là tôi không có mắt nhìn người, tôi coi thường người khác, tôi sai rồi..." Cô nhân viên cửa hàng quần áo kia sợ đến nỗi bật khóc, không ngừng cung kính xin lỗi Trần Dương. Quản lý cửa hàng nghe thấy tiếng khóc cũng đi ra khỏi nhà kho.

Khi quản lý cửa hàng nhìn thấy dãy số thật dài trên tờ hóa đơn kia, cô ta sửng sốt rồi lập tức cười tươi tới nỗi hai mắt híp lại. Đây mới là người giàu có thật sự.

"Không cần xin lỗi, tôi sẽ không làm gì cô cả." Trần Dương mỉm cười rồi chỉ vào nhân viên cửa hàng quần áo đang đứng bên cạnh quản lý cửa hàng, nói với cô ta: "Tất cả hoa hồng đều tính cho cô nhân viên này, còn quần áo thì đóng gói gọn gàng lại rồi đưa tới trang viên nhà họ Tô giúp tôi."

Nói xong, Trần Dương dắt Tô Diệu bước nhanh ra khỏi cửa hàng.

Cô gái tóc xoăn kia cũng lúng túng ngây người tại chỗ, Trần Dương chẳng thèm liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái.

Ôi trời, nhà họ Tô sao?

Chẳng trách lại nhiều tiền như vậy, thì ra là nhà họ Tô.

"Anh bị điên đấy à, nhiều quần áo thế này làm sao em mặc hết được đây?"

Ra khỏi cửa hàng rồi, Tô Diệu dừng bước rồi nhìn Trần Dương hỏi.

Trần Dương mỉm cười: "Đây là lần đầu tiên anh mua quần áo cho em. Sau này anh muốn mỗi ngày vợ anh đều được mặc quần áo mới, 365 ngày không bị lặp lại."

"Cái đồ trẻ con!"

Tô Diệu lườm Trần Dương một cái nhưng trong lòng lại rất vui vẻ: "Phải rồi, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Đừng nói với tôi đây lại là tiền bạn anh cho mượn nữa, tôi không tin đâu."

Làm gì có người bạn nào cho Trần Dương mượn tiền hết lần này tới lần khác như vậy chứ, còn lâu cô mới tin.

Hỏng rồi, sao anh lại quên mất chuyện này chứ?

Trần Dương không ngừng kêu khổ.

Đúng lúc đó có tiếng ồn ào từ cách đó không xa truyền tới, không ít người đang tụ tập lại ở phía trước.

Trần Dương thấy vậy thì lập tức nghĩ ra cách chuyển chủ đề: "Phía trước có chuyện gì đó kìa, chúng ta đi xem thử."

Nói rồi, anh liền kéo Tô Diệu đi tới đó.

"Này, cậu đi chậm một chút!"

Lý Mật cũng nhanh chân chạy theo.

"Ồ? Đây không phải tổng giám đốc Từ sao? Sao cô ấy cũng ở đây vậy?" Tô Diệu nhìn thấy một bóng người xinh đẹp cực kỳ nổi bật giữa đám đông, không phải Từ Tiểu Nhu thì còn có thể là ai đây?

Trần Dương nhìn theo hướng Tô Diệu nói, đúng là Từ Tiểu Nhu thật. Tại sao cô ấy cũng ở đây?

Anh dẫn theo Tô Diệu và Lý Mật chen vào đám đông.

Một người bán hàng rong chuyên về đồ cổ đang cầm một thanh đoản kiếm rỉ sét loang lổ mà vung vẩy, miệng thao thao bất tuyệt nói: "Tôi nói cho mọi người biết, thanh kiếm trong tay tôi là tuyệt thế bảo kiếm do tổ tiên truyền lại. Có người nói đây chính là đồ cổ từ thời nhà Tần, nhìn chỗ rỉ đồng xanh này mà xem..."

Mọi người xung quanh nghe anh ta nói vậy thì không nhịn được mà cười vang.

"Ha ha, đúng là nói khoác. Bảo kiếm thời nhà Tần để tới bây giờ thì đã bị oxy hóa không còn chút cặn sắt nào rồi."

"Phải đấy, vừa nhìn đã biết là giả."

Người bán hàng rong kia nghe vậy thì không nhịn được mà quay sang tranh luận với bọn họ.

"Nói bậy, kiếm này là bảo kiếm thời nhà Tần, ông nội tôi nói vậy!"

Trần Dương hứng thú nhìn xung quanh một chút thì phát hiện không chỉ có Từ Tiểu Nhu mà ông chủ của mấy cửa hàng đồ cổ bên cạnh Trân Bảo Các cũng ở đây.

Bên cạnh bọn họ còn có mấy người nữa, đang thì thầm nói gì đó với bọn họ. Trông có vẻ như mấy người này cũng trong giới đồ cổ.

Từ Tiểu Nhu nhìn thấy Trần Dương thì mỉm cười gật đầu với anh.

Cũng thật trùng hợp, không ngờ ở đây mà cũng gặp được Trần Dương… Nhưng tại sao anh ta lại đi dạo phố cùng Tô Diệu, chẳng phải cô ấy không thích Trần Dương sao?

Trần Dương cũng mỉm cười rồi nhìn sang thanh kiếm cổ mà người bán hàng rong kia đang cầm.

Ồ!

Thanh kiếm này có vấn đề!

Trần Dương nhìn kỹ lại thì phát hiện dường như những chỗ không bị rỉ đồng xanh trên thanh kiếm kia lấp lóe ánh sáng, hơn nữa lưỡi kiếm cũng rất sắc bén.

Thanh kiếm này không hề đơn giản như bề ngoài.

"Ông chủ, thanh kiếm này bao nhiêu tiền thế?" Trần Dương suy nghĩ một chút rồi lên tiếng hỏi.

"Một triệu, không thiếu một xu!" Người bán hàng rong giơ ra một ngón tay, ánh mắt có chút xảo trá.

Cái gì?

Thanh kiếm vớ vẩn này mà bán giá một triệu?

Mọi người xung quanh nghe người bán hàng rong nói vậy thì giật mình, đòi giá này cũng cao quá rồi. Một triệu này có thể mua được một căn nhà hai phòng ở ngoại thành thành phố Tây Xuyên rồi.

"Một triệu sao? Sao anh không đi ăn cướp đi?"

"Có phải anh bị điên rồi không, gộp hết mấy thứ anh bán cũng không đủ mười nghìn tệ đâu. Có phải anh chưa thấy tiền bao giờ không hả?"