Lê Vĩnh Thiên cũng rất xúc động khi nghe Chu Nhược Mai nói điều này.
Tuy nhiên, hiện tại anh ấy vừa mới bị cách chức ở Long Cung. Sự việc thế nào, anh cũng chưa điều ra rõ ràng, thật tình thì anh không có tâm trạng để làm những chuyện đó.
“Nhược Mai, anh vừa bị cách chức ở Long Cung. Tên gian thần Ngụy Nghiêm lại trở thành tể tướng. Bây giờ anh đang có tâm trạng khá chán nản…” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Nếu anh đang có tâm trạng chán nản, thì anh cần phải làm như vậy để thư giãn và làm cho tâm trạng của mình tốt hơn…” Chu Nhược Mai nói.
“Nguyên nhân chính là anh lo lắng Ngụy Nghiêm sẽ phái người đến giết anh.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Bây giờ anh đã bị giáng xuống thành thường dân, không có quyền thế gì. Liệu Ngụy Nghiêm vẫn muốn giết anh sao?” Chu Nhược Mai ngạc nhiên hỏi.
“Ngụy Nghiêm luôn coi anh như cái gai trong mắt, cho dù bây giờ anh có là dân thường, thì ông ấy cũng sẽ không buông tha cho anh” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Tại sao?” Chu Nhược Mai lại hỏi.
“Bởi vì bây giờ cho dù anh đã không còn quyền thế gì hết, nhưng vẫn là mối đe dọa lớn nhất đối với ông ta. Anh từng là Hộ soái bảo vệ đất nước số một của Đại Long Quốc, uy tín quá lớn. Ngay cả khi bây giờ anh đã bị giáng chức xuống làm dân thường, nhưng anh vẫn có một sức ảnh hưởng nhất định. Ông ta lo lắng rằng anh sẽ đông sơn tái khởi, sẽ tranh thủ thời gian này để diệt cỏ tận gốc. “Lê Vĩnh Thiên giải thích.
Chu Nhược Mai nghe xong liền toát cả mồ hôi lạnh.
“Ngụy Nghiêm bây giờ đã là một tể tướng quyền uy, còn anh thì chỉ là một thường dân không quyền không thế. Nếu Ngụy Nghiêm muốn giết anh, anh chống cự thế nào đây?”
“Ngụy Nghiêm mặc dù là tể tướng, nhưng ông ta không dám quang minh chính đại phái người đến giết anh. Ông ta nếu muốn giết anh thì chỉ có thể phái người bí mật để giết thôi. Nếu như ông ta dám bí mật phái người giết anh, anh sẽ có lý do chính đáng để giết tên đó.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Ừ ừ, võ công cao cường như anh làm sao có ai giết được anh chứ.” Chu Nhược Mai nói.
“Anh vốn tưởng rằng mình là người có võ công rất cao. Nhưng hôm nay, sau khi nghe Triệu Đình Vũ nói trên đời còn có những cao thủ võ lâm đang ẩn mình, lại còn có Hắc Long Thôn Nguyệt Đao nên anh mới nhận ra một điều: Đúng là núi cao còn có núi cao hơn. còn có rồng đen mặt trăng nuốt kiếm. Thực lực của anh so với các cao thủ võ lâm kia chưa chắc đánh lại được chúng.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Anh cũng đâu phải người trong võ lâm, người của điện Thiên Cang đâu có thù oán gì với anh. Chắc họ sẽ không tới giết anh đâu, phải không?” Chu Nhược Mai nói.
“Mặc dù anh không có thù oán gì với điện Thiên Cang, nhưng anh lo rằng Ngụy Nghiêm đã bí mật xây dựng cơ mật tại điện Thiên Cang. Một ngày nào đó, ông ta sẽ sai người của điện Thiên Cang đến giết anh.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Ngụy Nghiêm chỉ là một bộ trưởng, ông ta xây dựng điện Thiên Cang để làm gì?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Bởi vì ông ta chỉ là một bộ trưởng không có binh quyền. Để có thể phát triển bản thân, nâng cao thể lực, ông ta cần phải bắt đầu với những cao thủ võ lâm này theo một cách khác.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Ngay cả anh cũng không biết trên đời này có võ lâm cao thủ, vậy làm sao ông ta có thể biết nhỉ?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Anh không biết tại sao ông ta lại biết chuyện này. Nói tóm lại, việc ông ta trở thành tể tướng chắc chắn có sự tình đằng sau không thể nói ai biết. Cho dù quốc vương Long Quốc có hồ đồ đi chăng nữa, thì ngài ấy cũng không thể để một kẻ như Ngụy Nghiêm làm tể tướng như vậy được. “Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vậy anh định làm gì bây giờ?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Anh định nắm bắt thời gian để luyện kiếm.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Luyện kiếm? Sao đột nhiên anh lại có nhã hứng luyện kiếm vậy?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Đây không phải là nhã hứng, mà là tình thế ép buộc. Một ngày nào đó, nếu người của điện Thiên Cang mang theo Hắc Long Thôn Nguyệt đao tới giết anh mà anh còn chưa luyện ra Hiên Viên Cửu Kiếm, vậy thì anh không đánh bại được Hắc Long Thôn Nguyệt đao rồi. Hôm nay Triệu Đình Vũ đã nói Hắc Long Thôn Nguyệt đao và Tiểu Lâu Thính Vũ đều là những thần khí vô song. Nếu Hắc Long Thôn Nguyệt và Tiểu Lâu Thính Vũ đấu với nhau, yếu tố quyết định trong cuộc chiến này không phải giữa đao và kiếm, mà là đao pháp và kiếm pháp. “Lê Vĩnh Thiên nói.
“Ừ, vậy chúng ta mau luyện kiếm đi. Luyện kiếm lúc này quan trọng nhất, không phải làm chuyện giường chiếu.” Chu Nhược Mai nói.
“Đúng rồi, ngay bây giờ, chúng ta nên làm những gì nên làm. Chúng ta nên luyện kiếm để nâng cao sức mạnh của mình. Miễn sao có thể giữ được cái mạng, thời gian còn dài, có rất nhiều cơ hội để làm chuyện đó.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Anh nói thật có lý, vậy chúng ta đi đâu để luyện kiếm đây?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Hay là đến khu rừng nhỏ ở ngọn núi phía sau!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Được rồi, vậy chúng ta đi ngay nào!”
Thế là, Lê Vĩnh Thiên đã mang theo Tiểu Lâu Thính Vũ thần kiếm cũng Chu Nhược Mai bước ra khỏi biệt thự để đến khu rừng nhỏ ở ngọn núi phía sau.