Chu Nhược Mai suy nghĩ một chút rồi nói: “Việc này chúng ta cần phải cân nhắc trước rồi mới nói!”
“Được rồi, thiệp mời đã được gửi tới. Tôi cũng đã nói rõ hết, muốn đi hay không tùy hai người quyết định. Tôi đi trước đây.” Chu Phi Phi nói.
“Phi Phi, đã tới đây rồi, hay là em vào nhà ngồi chút rồi mới đi!” Chu Nhược Main ói.
“Không cần đâu, em vẫn còn rất nhiều thiệp mời cần phải gửi.” Mặc dù Chu Phi Phi không còn tranh đấu với Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai, nhưng cô rất xấu hổ khi đối mặt với họ.
“Vậy được thôi, sau này nếu em rảnh thì đến nhà chơi.” Chu Nhược Mai không ép buộc nữa.
“Sau này mới nói đi. Bây giờ chị và Lê Vĩnh Thiên đều không có việc làm. Hai người có kế hoạch gì không?” Chu Phi Phi hỏi.
“Hiện tại tụi chị không có bất kỳ kế hoạch nào cả. Lê Vĩnh Thiên đó giờ đều nam chính bắc chiến, bây giờ hiếm có thời gian nhàn nhã như thế, hãy để anh ấy nghỉ ngơi ở nhà nhiều hơn.” Chu Nhược Mai nói.
“Đừng để cho tới lúc không có cơm ăn đợi chết như hồi xưa đấy nhé!” Chu Phi Phi nói xong liền rời đi.
Sau khi Chu Phi Phi rời đi, Chu Nhược Mai, Lê Vĩnh Thiên và Nguyễn Tú Hằng cũng trở về biệt thự.
“Vĩnh Thiên, đại thọ bảy mươi của bà nội, Phi Phi đã đích thân mời thiệp. Nếu chúng ta không đi thì có vẻ không hay cho lắm.” Chu Nhược Mai nói một cách khó chịu.
“Bây giờ anh không quyền không thế lại không có việc làm. Anh đã bị giáng chức xuống làm dân thường. Cô Phi Phi còn nói người nhà họ Chu sẽ hạ nhục anh nếu chúng ta đến dự tiệc sinh nhật của bà nội. Biết rõ mà còn đi thì làm gì? Đây chẳng phải là rước nhục vào người à?” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Sinh nhật lần thứ bảy mươi của bà nội, nếu chúng ta không tới đó, e rằng người ngoài sẽ đàm tiếu.” Chu Nhược Mai nói.
Lê Tuyết Tương nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Chu Nhược Mai và Lê Vĩnh Thiên nen hỏi, “Bà nội của hai đứa chừng nào sinh nhật?”
“Ngày mốt, gia đình con mời cả nhà mình tham gia. Mẹ nói xem, chúng ta có nên đi không?” Chu Nhược Mai không còn cách nào khác đành hỏi ý kiến của Lê Tuyết Tương.
Dù sao thì một người lớn như Lê Tuyết Tương cũng sẽ có kinh nghiệp trong việc đối nhân xử thế.
“Mẹ nghĩ là chúng ta nên đi.” Lê Tuyết Tương nói.
“Tại sao vậy mẹ? Gia đình họ Chu yêu cầu chúng ta đến đó chỉ để sỉ nhục chúng ta thôi.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Bởi vì dù sao đó cũng là tiệc sinh nhật lần thứ bảy mươi của bà nội. Nếu chúng ta không đi, thì là chúng ta không đúng. Bất kể nhà họ Chu có làm nhục chúng ta như thế nào, chúng ta chỉ làm đúng việc của mình là được.” Lê Tuyết Tương nói.
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ cũng muốn đi với tụi con sao?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.
“Bên thân gia chẳng phải mời cả nhà chúng ta đến đó sao?” Lê Tuyết Tương hỏi ngược lại.
“Vâng.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vậy thì đúng rồi, mẹ của tụi con đương nhiên phải đi. Con và Nhược Mai kết hôn đã nhiều năm như vậy, mà mẹ vẫn chưa từng gặp qua thân gia. Mẹ phải nhân cơ hội này đi gặp thân gia mới được.” Lê Tuyết Tương nói.
Lê Vĩnh Thiên nói: “Gia đình họ Chu miệng lưỡi rất chanh chua. Mẹ vợ của con là Chu Ly Bình sẽ khinh thường mẹ cho xem.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Mẹ nghĩ nếu chúng ta chuẩn bị một món quà nặng tay thì sẽ không bị bẽ mặt.” Lê Tuyết Tương nói.
“Những gì mẹ nói là đúng đấy. Chỉ cần chúng ta tặng một món quà lớn thì và gia đình mẹ em sẽ không có lý do gì để làm bẽ mặt chúng ta.” Chu Nhược Mai đồng ý.
“Được thôi, nếu mọi người bất chấp nhất định muốn đến đó, vậy thì con cũng sẽ đi cùng.” Lê Vĩnh Thiên không muốn quan tâm nữa, dù sao thì anh ấy cũng không phải là lần đầu tiên chịu sỉ nhục.
Lúc này, Vương bài sư đoàn của Lê Vĩnh Thiên gồm, Hộ Bôn Sư, Hộ Lang Sư, Thiết Huyết Sư, Thiết Kỵ Sư đều đã đến đóng quân tại Lang Quốc.
Sư Quốc, nước Liệp Ưng, nước Cựu Hùng cùng nước Dẫn Dao vui mừng khôn xiết khi thấy Long Quốc chuyển chuyển Vương bài sư đoàn bất khả chiến bại của Lê Vĩnh Thiên đến đồn trú ở Lang Quốc..
Lê Vĩnh Thiên – hộ soái bảo vệ đầu tiên Long Quốc đã bị cách chức. Ngay cả Vương bài sư đoàn của anh ta cũng bị chuyển đến Lang Quốc, lúc này Sư Quốc, nước Liệp Ưng, nước Cựu Hùng cùng nước Dẫn Dao đã bắt đầu khởi động, có lại tham vọng thôn tính.
Tân Sư vương bị lần trước bị Lê Vĩnh Thiên đánh cho mất hết mặt mũi. Bây giờ hắn không thể đợi thêm được nữa. Nên lập tức điều động một lượng lớn binh mã đi đến biên giới của Long Quốc!
Quân địch của Sư Quốc bất ngờ xông thẳng tới biên giới phía bắc của Long Quốc. Hộ soái phía bắc lập tức báo về Long Cung.
Các quan đại thần củ Long cung đều hoảng sợ khi biết tin quân địch của Sư Quốc đang chuẩn bị tấn công biên giới phía bắc.
Các vị đại thần ở Long Cung khi biết tin quan dịch Sư Quốc chuẩn bị tấn công vào phía Bắc Long Quốc thì bắt đầu hoang mang.
Hồi xưa, một khi có địch đến thì Hộ soái bảo vệ đất nước số một của Long Quốc – Lê Vĩnh Thiên sẽ có thể chống chọi. Nhưng lần này phải dựa vào ai để khiến địch rút lui đây?
Sóng giớ ở Long Quốc ập đến, khiến dân chúng rơi vào khủng hoảng.
Dân chúng Long Quốc lại nhớ tới Lê Vĩnh Thiên – người dụng binh như thần.
Mặc dù bốn vị Hộ soái khác của Đại Long Quốc vẫn có khả năng cản phá địch. Nhưng phương thức phá địch của bọn họ nhất định sẽ không hiệu quả bẳng Lê Vĩnh Thiên.
Ngụy Nghiêm và các con trai của ông ta cũng bắt đầu hoảng sợ khi biết rằng Sư Quốc đang tiến tới.
Bọn jọ vừa mới leo lên vị trí cao và cũng mới nắm được sức mạnh của Long Quốc thôi, vậy mà đã phải đối diện địch rồi.
Tể tướng Ngụy Nghiêm không dám lập tức đưa ra biện pháp đối phó, đánh hay không đánh vẫn đang do dự.
Giặc đã gần thành rồi, nếu làm không tớt thì giang sơn Đại Long Quốc sẽ mất đi. Cái ghế tể tưởng ngồi vẫn chưa ấm mông có khi phải trở thành tù nhân của Sư Quốc.
Hàng trăm quan chức của các lực lượng dân sự và quân sự Long Cung đều bất lực, Ngụy Nghiêm không muốn bàn bạc với họ cách đối phó với kẻ thù, ông ta lui về trước và dẫn hai con trai về nhà.
Ông ấy muốn thảo luận với gia đình trước rồi mới nói với văn võ bá quan trong triều.