Ngày thứ hai, tất cả các Văn võ bá quan của Long Quốc đều tập trung ở Long Cung, tứ đại hổ soái cũng có mặt, Quốc vương Long Quốc lên triều cùng bàn biện pháp đối phó với kẻ thù.
“Tất cả ái khánh, bây giờ là lực lượng kẻ thù Sư Quốc đang tập hợp lại ở xiên giới phía bắc. Mọi người có chiến lược nào để đánh tan kẻ thù không?” Quốc vương Long Quốc hỏi.
“Quốc vương Long Quốc trước giờ luôn chặn giặc làm đầu. Tôi nguyện quyết chiến với Sư Quốc một trận.” Trấn bắc Hộ soái Trương Lâm Lương nói.
“Quốc vương Long Quốc lần trước đã làm Sư Quốc đầu hàng, đánh bại tới tanh bành hoa lá. Lần này chúng ta cũng nhất định có thể đánh bại chúng” Trấn đông Hộ soái Bàng Siêu Vũ nói.
“Đúng, chỉ là Sư Quốc thôi mà, không cần phải căng thẳng như vậy.” Trấn nam Hộ soái Trần Kiện nói.
“Sư Quốc lần trước đã đại bại. Lần này, chúng lại dám tập trung hầu hết quân đội của mình ở biên giới phía bắc. Đây chỉ là cơ hội để tiêu diệt chúng trong một lần. Ta hoàn toàn đánh bại chúng!” Trấn trung Hộ soái Lưu Thiên Du nói.
Tứ đại hộ soái đều chủ trương quyết chiến đến chết với kẻ thù Sư Quốc.
“Chà, tứ đại hộ soái đã nói vậy rồi, các ái khanh có nghĩ gì không?” Quốc vương Long Quốc hỏi lại đại thần.
“Quốc vương Long Quốc, vi thần tán thành cho tứ đại hộ soái quyết chiến với Sư Quốc.” Thêm một đại thần cho biết.
“Quốc vương Long Quốc, vi thần cũng cảm thấy chúng ta phải quyết chiến một trận với Sư Quốc thôi.” Thêm một đại thần cho biết.
Lúc này chính quốc vương Long Quốc lại hỏi Ngụy Nghiêm rằng: “Tể tướng Ngụy, các văn võ bá quan đều chủ trương quyết chiến với Sư Quốc, ông thấy sao?”
“Quốc vương Long Quốc, vi thần cảm thấy chúng ta không gây chiến với Sư Quốc.” Ngụy Nghiêm nói.
Khi Ngụy Nghiêm nói, các văn võ bá quan đều sửng sốt, họ không ngờ rằng tể tướng lại thực sự phản đối cuộc chiến với Sư Quốc!
“Tại sao?” Quốc vương Long Quốc hỏi lại.
“Vì Long Quốc của chúng ta có quá nhiều kẻ thù, nhiều nước kẻ thù sẽ nhòm ngó Long Quốc của chúng ta. Một khi chúng ta gây chiến với Sư Quốc, kết cục của cuộc chiến sẽ là nước Dẫn Dao, nước Liệp Ưng, nước Cự Hùng, những thế lực địch này chắc chắn sẽ nhân cơ hội để tấn công Long Quốc từ mọi hướng. “Ngụy Nghiêm nói.
“Theo ý của Tể tướng Ngụy, chúng ta nên đối phó với sự xâm lược của Long Quốc như thế nào?” Quốc vương Long Quốc lại hỏi.
“Chúng ta nên thực hiện chiến lược liên lạc gần và tấn công đường dài. Đó đàm phán hòa bình với Sư Quốc để thành lập một liên minh.”
Khi Ngụy Nghiêm nói xong, thì có một văn võ bá quan náo động, một lúc sau cuộc thảo luận lại yên lặng.
“Sư Quốc đã nhiều lần chiến đấu và liên tiếp thất bại. Quốc gia bại trận lại đàm phán hòa bình với Long Quốc chúng ra, Quốc uy nước ta để đâu?”
“A! Nếu như chúng ta chủ động cùng Sư Quốc thương lượng, Sư Quốc nhất định sẽ mở miệng kêu bồi thường, thậm chí là nhượng đất bồi thường.”
“Đàm phán một hòa bình với Sư Quốc có nghĩa là chúng tôi sợ hãi, không dám chiến đấu. Nhiều quốc gia kẻ thù sẽ thừa nước đục thả câu trong tương lai.”
Lúc này, Quốc vương Long Quốc lại nói: “Mọi người trước hết nên im lặng nghe lời tể tướng Ngụy.”
Tất cả các văn võ bá quan ngay lập tức trở nên yên lặng khi họ nghe quốc vương Long Quốc nói như thế.
“Tệt tướng Ngụy, hãy tiếp tục nói rằng ý kiến của ông về lợi ích của cuộc đàm phán giữa chúng ta với Sư quốc là gì đi.” Vị quốc vương Long Quốc nói.
“Quốc vương Long Quốc, hiện tại là Long Quốc của chúng ta đã liên minh với Lang Quốc ở phía tây. Nếu bây giờ liên minh với Sư Quốc thì phương bắc chúng ta sẽ không có càn lo. Như vậy thì, nước Liệp Ưng, nước Cự Hùng và nước Dẫn Dao – các quốc gia kẻ thù này sẽ hông dám hành động hấp tấp “ Ngụy Nghiêm nói.
“Chà, Tể tướng Ngụy có lý do rất chính đáng.” Quốc vương Long Quốc nói.
Sau đó Ngụy Nghiêm nói: “Mấy năm nay chúng ta đánh nhau, quốc lực tổn hại, nhân dân chịu thiệt, chúng ta không nên tiếp tục tranh đấu nữa. Chúng ta nên tập trung phát triển kinh tế để phát triển hòa bình lâu dài. Nếu có quốc lực cường đại, dù kẻ thù chung quanh, cũng không có quân nào không dám xâm phạm.”
Nói xong, Ngụy Nghiêm liền dùng thuật Cổ Hoặc khống chế quốc vương Long Quốc. Ông ta còn có ý nghĩ để cho quốc vương Long Quốc nói theo ý mình: “Ngụy tể tướng thật sự là thừa tướng có một không hai trong việc thể hiện quan điểm khác với những người khác. Long Quốc có một con đường phát triển khác thực sự là thông minh!”
“Quốc vương Long Quốc, vậy là ngài đồng ý với vi thần sẽ thương lượng với Sư Quốc phải không?” Ngụy Nghiêm cố ý hỏi.
“Tầm nhìn xa của Ngụy tể tướng vô cùng tốt. Điều đó rất đúng đắn. Đương nhiên là ta đồng ý.” Quốc vương Long Quốc đã bị Ngụy Nghiêm khống chế. Lời nói đi theo ý nghĩ của Ngụy Nghiêm.
Ngay khi quốc vương Long Quốc nói xong, tứ đại hộ soái đột nhiên trở nên lo lắng.
“Quốc vương Long Quốc tuyệt đối không được thương lượng với Sư Quốc! Một khi đã làm hòa với Sư Quốc, Long Quốc của chúng ta sẽ mất hết uy tín quốc gia, sau này ai cũng dám bắt nạt chúng ta!” Trấn bắc Hộ soái Trương Lâm Lương nói.
“Đúng vậy, quốc vương Long Quốc không bao giờ được thương lượng hòa bình với Sư Quốc. Đây là một ý tưởng tồi. Nếu mọi quốc gia kẻ thù đều gây áp lực, nếu chúng tôi không chiến đấu thì sẽ bị đánh bại. Sức mạnh của Long Quốc còn ở đâu chứ?” trấn đông Hộ soái Bàng Siêu Vũ nói.
Lúc này, Ngụy Nghiêm nói, “Chúng ta chỉ thương lượng hòa bình với Sư Quốc mà không có thương lượng hòa bình với các quốc gia kẻ thù khác. Sư Quốc ở phía bắc của Long Quốc của chúng ta, miễn là chúng ta liên minh được với Sư Quốc thì Long Quốc sẽ trở nên rất mạnh. Lúc ấy, không ai dám manh động chống lại Long Quốc. “
“Tệ tướng Ngụy, dựa vào thực lực là Long Quốc tôi cho rằng chúng ta hoàn toàn có thể quyết chiến với Sư Quốc. Và khiến Sư Quốc phụ thuộc vào chúng ta. Không cần phải cầu hòa bọn họ! “
“Tôi nói rồi, một khi chúng ta gây chiến với Sư Quốc, nước Liệp Ưng, nước Cự Hùng và nước Dẫn Dao sẽ nhân cơ hội để trở lại. Chúng sẽ tấn công chúng ta từ mọi hướng. Lúc đó chúng ta đối phó thế nào? Làm không xong có khi còn bị mất nước!”
Ngay khi quốc vương Long Quốc nói xong, tứ đại hộ soái đột nhiên trở nên lo lắng.
“Quốc vương Long Quốc tuyệt đối không được thương lượng với Sư Quốc! Một khi đã làm hòa với Sư Quốc, Long Quốc của chúng ta sẽ mất hết uy tín quốc gia, sau này ai cũng dám bắt nạt chúng ta!” Trấn bắc Hộ soái Trương Lâm Lương nói.
“Đúng vậy, quốc vương Long Quốc không bao giờ được thương lượng hòa bình với Sư Quốc. Đây là một ý tưởng tồi. Nếu mọi quốc gia kẻ thù đều gây áp lực, nếu chúng tôi không chiến đấu thì sẽ bị đánh bại. Sức mạnh của Long Quốc còn ở đâu chứ?” trấn đông Hộ soái Bàng Siêu Vũ nói.
Lúc này, Ngụy Nghiêm nói, “Chúng ta chỉ thương lượng hòa bình với Sư Quốc mà không có thương lượng hòa bình với các quốc gia kẻ thù khác. Sư Quốc ở phía bắc của Long Quốc của chúng ta, miễn là chúng ta liên minh được với Sư Quốc thì Long Quốc sẽ trở nên rất mạnh. Lúc ấy, không ai dám manh động chống lại Long Quốc. “
“Tệ tướng Ngụy, dựa vào thực lực là Long Quốc tôi cho rằng chúng ta hoàn toàn có thể quyết chiến với Sư Quốc. Và khiến Sư Quốc phụ thuộc vào chúng ta. Không cần phải cầu hòa bọn họ! “
“Tôi nói rồi, một khi chúng ta gây chiến với Sư Quốc, nước Liệp Ưng, nước Cự Hùng và nước Dẫn Dao sẽ nhân cơ hội để trở lại. Chúng sẽ tấn công chúng ta từ mọi hướng. Lúc đó chúng ta đối phó thế nào? Làm không xong có khi còn bị mất nước!”