Long Uy Chiến Thần

Chương 1200




Cho dù thế nào, Chu Nhược Mai và Lê Vĩnh Thiên cũng đã kết hôn, bố mẹ của anh và Chu Nhược Mai là thông gia, xét theo lễ nghĩa thì vẫn phải đến dự.

“Chị, anh rể, sao hai người đến đây?” Chu Phi Phi hỏi với vẻ kinh ngạc.

“Cô cũng đã tự tay đưa thiệp mời cho chúng tôi, chúng tôi có thể không đến sao?” Lê Vĩnh Thiên nói.



“Sinh nhật của bà nội, sao chúng tôi có thể không đến được chứ? Sao vậy? Không lẽ không chào đón chúng tôi à?” Chu Nhược Mai nói.

“Tôi thì hoan nghênh đấy nhưng bà nội và bố mẹ tôi có thể sẽ không chào đón lắm đâu, hai người cũng đâu phải không biết.” Chu Phi Phi nói.

“Tôi biết nhưng bà nội mừng thọ bảy mươi, tôi là cháu gái của bà nên dù bà có chào đón hay không thì tôi cũng nên đến mừng thọ bà.” Chu Nhược Mai nói.



“Được thôi, vậy mọi người mau vào trong đi, sắp sửa khai tiệc rồi.” Chu Phi Phi nói.

Sau đó, Chu Phi Phi nói với Lê Tuyết Tương: “Chào bác, mời bác vào trong ạ.”

Tiếp theo, Chu Phi Phi dẫn Chu Nhược Mai, Lê Vĩnh Thiên và Lê Tuyết Tương vào nhà họ Chu.

Trong nhà Chu lúc này đã có rất đông người đang ngồi, vô cùng náo nhiệt.



Lê Vĩnh Thiên, Chu Nhược Mai và Lê Tuyết Tương cùng nhau bước vào, ánh mắt của mọi người đều chú ý vào họ.

Tiếng huyên náo lập tức im bặt.

Có lẽ do khí thế của Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai quá mạnh nên mọi người đều không cầm lòng nổi mà im lặng.

Chu Nhược Mai là người đẹp số một của Đà Lạt, vừa xuất hiện đã khiến tất cả mọi người rung động, vô số thanh niên trẻ tuổi đều muốn thấy được gương mặt xinh đẹp của cô.

Chu Nhược Mai đến tham dự tiệc mừng thọ của bà nội nên đã ăn diện trang điểm thật kỹ càng.

Rất nhiều đàn ông đã lập tức chết mê chết mệt vì nhan sắc tuyệt đẹp của cô.

Đây là lần đầu tiên Lê Tuyết Tương đến gặp thông gia, tất nhiên bà ấy cũng không muốn quá khiếm nhã nên cũng đã mặc một bộ đồ xinh đẹp, trang điểm một chút.

Tuy bà ấy đã đứng tuổi nhưng năm xưa có thể khiến cho Long Chấn Tiêu bất chấp mọi thứ để cưới bà ấy nên chắc chắn cũng là một người đẹp tuyệt trần. Bây giờ bà ấy vẫn còn thướt tha.

Một số đàn ông trung niên cũng bị vẻ đẹp của Lê Tuyết Tương thu hút.

Đã rất lâu Lê Tuyết Tương không tham dự những buổi tiệc thế này, đã lâu rồi không được trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn nên bà ấy cũng hơi lúng túng, không có quen.

Mà Lê Vĩnh Thiên thì càng khỏi phải nói, anh đã từng là hộ soái bảo vệ số một Long quốc oai phong một phương. Cho dù bây giờ anh đã bị cách chức nhưng vẫn còn uy nghiêm, khí thế mạnh mẽ đến mức khiến người ta nghẹt thở.



Lúc này, những vị khách quý có mặt ở đây đều không còn một ai cho rằng Lê Vĩnh Thiên chỉ là một người con rể vô dụng của nhà họ Chu như trước kia nữa.

Cho dù anh đã không còn là hộ soái bảo vệ nhưng cũng không có ai dám xem thường anh.

Dạo trước, rất nhiều người muốn gặp Lê Vĩnh Thiên một lần cũng rất khó khăn. Hiện giờ có cơ hội được nhìn thấy phong thái của người từng là hộ soái bảo vệ hô mưa gọi gió này nên họ đều không muốn bỏ lỡ.

Một số cô gái có mặt ở đây nhìn thấy dáng vẻ sáng sủa, uy phong lẫm liệt của Lê Vĩnh Thiên cũng chết mê chết mệt.

Chu Nhược Mai, Lê Vĩnh Thiên, Lê Tuyết Tương vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm của mọi người.

Thế nhưng còn bà Chu, Chu Thế Huy, Kim Ngọc, Chu Ly Bình và những người còn lại của nhà họ Chu đã lập tức đen mặt khi nhìn thấy Chu Nhược Mai và Lê Vĩnh Thiên bước vào.

Chỉ có Chu Thiệu Huy tiến lên đón tiếp nhiệt tình: “Nhược Mai, Vĩnh Thiên, cuối cùng mọi người cũng đến rồi!”

“Vâng, thưa bố, đây là mẹ của Vĩnh Thiên.” Chu Nhược Mai giới thiệu.

“Hóa ra là thông gia à. Chào chị, vô cùng hoan nghênh chị đến đây!” Tuy Chu Thiệu Huy đã nghe nói Lê Vĩnh Thiên đã tìm lại được mẹ ruột của mình nhưng ông vẫn chưa được gặp Lê Tuyết Tương nên cũng không biết bà ấy là mẹ của Lê Vĩnh Thiên, cho đến khi được Chu Nhược Mai giới thiệu mới biết.

“Chào anh.” Lê Tuyết Tương cũng mới được gặp bố của Chu Nhược Mai lần đầu, bèn vội vàng chào hỏi.

“Mời chị vào ghế ngồi nhé. Nhược Mai, Vĩnh Thiên, hai con ngồi chung bàn ăn với mẹ các con nhé.” Chu Thiệu Huy nhìn thấy thông gia đã đến nên vội vàng mời bà ấy ngồi vào chỗ khách quý.

“Khoan đã!” Lúc này, Chu Ly Bình bỗng quát lên một tiếng.