Đúng luc này, bà Chu đã dẫn người nhà họ Chu ra ngoài đón tiếp.
“Ông Long, rốt cuộc là cơn gió nào đưa ông tới đây vậy?” Bà Chu cười rạng rỡ nói.
“Bà Chu, được biết hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của bà, cho nên hôm nay tôi đến để chúc thọ bà, và gửi tặng bà một món quá. Chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!” Long Chấn Tiêu nói.
“Ông Long hôm nay tới đây, rồng đến nhà tôm khiến cho nhà họ Chu tôi nhà tranh thêm sáng. Ông có thể đến, là đã cho bà lão già tôi đây thể diện quá lớn ròi, còn cần tặng quà gì nữa chứ!” Bà Chu cười không khép được miệng.
Bởi vì món quà Long Chấn Tiêu tặng không cần nhìn cũng biết là món quà vô cùng đắt đỏ!
“Đây chỉ là chút tấm lòng của tôi, cũng không to tát gì, mong bà Chu nhận cho.” Long Chấn Tiêu nói xong, liền ra hiệu cho người của mình đem hộp trang sức vàng bạc đi vào.
“Ông Long quá khách khí rồi, mời vào!” Bà Chu tuy không biết Long Chấn Tiêu tại sao lại đến, nhưng bà ta cũng không tiện hỏi.
Dù sao thì người ta đến, thì chính là khách hơn nữa lại là vị khách quý sao có thể hỏi người ta tại sao đến cơ chứ?
“Bà Chu, mời!” Long Chấn Tiêu nói.
Sau đó, mọi người đều bước vào.
Ngoại trừ hai vệ sĩ bưng quà ra, những vệ sĩ còn lại đều đứng ở bên ngoài canh giữ.
Lê Tuyết Tuyết Tươngn thấy Long Chấn Tiêu đi vào, vội vàng nấp sau lưng Lê Vĩnh Thiên.
Bởi vì dáng người Lê Vĩnh Thiên cao lớn, bà cảm thấy có thể che được mình.
Sau khi hai vệ sĩ đặt hộp trang sức vàng bạc của ông Long xuống, liền đi ra ngoài.
“Bà Chu, đây là hộp trang sức vàng bạc của ông Lặng tặng, mời bà nhận cho.” Lúc này quảng gia Khương Hạc nói.
Nghe thấy Khương Hạc nói Long Chấn Tiêu tặng một hộp trang sức vàng bạc, bà Chu và những người khác trong nhà họ Chu đều vô cùng kinh ngạc.
Một hộp trang sức vàng bạc, giá trị của nó là vô cùng lớn, nhà họ Long gia tay thật là hào phóng!”
“Ông Long quá khách sáo rồi, tặng món quà đặt giá như vây, khiến bà lão tôi đây được quý mến mà lo sợ!” Bà Chu nói.
Mà Long Chấn Tiêu lúc này tâm trí đã không còn để ý đến bà ta, căn bản không nghe những gì bà Chu nói.
Ông đến chúc thọ bà Chu, chỉ là một cái cơ, mục đích thực sự ông đến đây chính là để có thể tận mắt nhìn thấy Lê Tuyết Tương ở đây!
Ông ta bắt đầu nhìn ngó xung quanh, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Lê Tuyết Tương.
Nhưng, khi ông đã nhìn khắp phòng cũng không nhìn thấy Lê Tuyết Tương!
Ông chỉ nhìn thấy con trai Lê Vĩnh Thiên và con dâu Chu Nhược Mai đứng ở góc phòng, không hề nhìn thấy Lê Tuyết Tương!
Long Chấn Tiêu không khỏi có chút thất vọng, cho rằng Lê Tuyết Tương căn bản không hề đến.
Ông lần này đến nhà họ Chu, trong lòng chỉ là muốn gặp vợ Lê Tuyết Tương chứ không phải con trai Lê Vĩnh Thiên.
Khi ở Cửu Ô Quan, ông đã gặp Lê Tuyết Tương.
Không nhìn thấy Lê Tuyết Tương, Long Chấn Tiêu đành phải đi về phía Lê Vĩnh Thiên, định hỏi anh xem, Lê Tuyết Tương rốt cuộc có đến hay không.
Mọi người ở đây đều khoog biết Long Chấn Tiêu tai sao lại đi về phía Lê Vĩnh Thiên, đều nghĩ là ông ta muốn chào hỏi Lê Vĩnh Thiên.
Suy cho cùng thì Lê Vĩnh Thiên đã từng là hộ soái số một của Long Quốc, Long Chấn Tiêu tới chào hỏi anh ta một tiếng cũng là điều rất bình thường.
Long Chấn Tiêu đi từng bước đến chỗ Lê Vĩnh Thiên dưới ánh mắt của mọi người.
Không có ai lên tiếng, mọi người đều muốn được nghe xem hai nhân vật lớn Long Chấn Tiêu và Lê Vĩnh Thiên này sẽ nói chuyện với nhau như thế nào.
LêT Tuyết Tương đang núp đằng sau lưng Lê Vĩnh Thiên khi nghe thấy bước chân của Long Chấn Tiêu ngày càng gần, tim bà không khỏi đập nhanh căng thẳng.
Bởi vì bà biết, chỉ cần Long Chấn Tiêu đến gần, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra bà.
Quả nhiên, khi Long Chấn Tiêu đi tới, nhìn thấy thấy người vợ Lê Tuyết Tương ngày đêm thương nhớ của mình đang giống như một cô gái ngại ngượng nấp sau lưng con trai Lê Vĩnh Thiên.