Tương?
Khi nghe thấy Long Chấn Tiêu gọi một phụ nữ trung niên như Lê Tuyết Tương đây với tên gọi thân mật như thế, ngoài Lê Vĩnh Thiên ra, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc và không thể giải thích được, cảm thấy hết sức mơ hồ.
Đường đường là gia chủ nhà họ Long, tại sao lại gọi mẹ của Lê Vĩnh Thiên là Tương hết sức thân mật như vậy, rốt cuộc là giữa Long Chấn Tiêu và Lê Tuyết Tương có mối quan hệ như thế nào?
“Tôi là Lê Tuyết Tương, không phải Tuyết Tương, Long đại nhân xin hãy tự trọng, đừng gọi lung tung.” Lê Tuyết Tương lạnh lùng nói.
Khi nghe thấy Lê Tuyết Tương nói thế, mọi người đều cho rằng Long Chấn Tiêu đã nhận lầm người.
Một người có chức có quyền như Long Chấn Tiêu, làm sao có quan hệ với một người như Lê Tuyết Tương đây cơ chứ?
“Tuyết Tương, năm xưa là do lỗi của tôi, khiến bà chịu nhiều khổ cực như vậy, tôi đáng tội chết muôn lần.” Long Chấn Tiêu tiếp tục nói.
“Không cần nói thêm gì nữa, mọi chuyện đã qua rồi. Hiện tại cuộc sống của tôi và Vĩnh Thiên đều rất ổn, xin ông đừng làm phiền cuộc sống của chúng tôi nữa.” Lê Tuyết Tương vẫn nói một cách lạnh lùng.
Nghe đến những lời đó của Lê Tuyết Tương, mọi người lại kinh ngạc một lần nữa, chẳng lẽ Long Chấn Tiêu thật sự có mối quan hệ nào đó với bà ấy sao?
“Tuyết Tương, năm xưa tôi đuổi hai mẹ con bà rời khỏi nhà họ Long, là do tôi có nỗi khổ tâm.” Long Chấn Tiêu nói.
“Ông thì có nỗi khổ tâm gì chứ? Chẳng phải ông chê tôi có xuất thân nghèo nàn, không xứng làm vợ của ông mà? Không xứng là con dâu của nhà họ Long đó sao? Đừng viện cớ để lừa dối tôi nữa, tôi sẽ không bao giờ tin vào lời nói nào của ông nữa đâu.” Lê Tuyết Tương nói.
Sau khi mọi người nghe hết những lời Lê Tuyết Tương vừa nói, bọn họ đều choáng váng. Chẳng lẽ Lê Tuyết Tương này từng là vợ của Long Chấn Tiêu sao?
Nhà họ Chu cũng vô cùng ngạc nhiên, nếu Lê Tuyết Tương thực sự là vợ của Long Chấn Tiêu, thì khi nãy bọn họ vừa sỉ vả bà ấy, chẳng phải là tự tát vào mặt mình đó sao?
Lúc này, quản gia Khương Hạc nói: “Long phu nhân, năm xưa Long đại nhân đuổi bà và cậu chủ rời khỏi nhà họ Long, thật sự là có nỗi khổ tâm không thể nói ra, xin bà hãy tha thứ cho Long đại nhân! Trong những năm qua, Long đại nhân đều ngày đêm nhớ đến bà đấy!”
Mọi người nghe thấy những lời Khương Hạc vừa nói, cuối cùng đã có câu trả lời chắc chắn, thì ra Lê Tuyết Tương thật sự là vợ của Long Chấn Tiêu!
Nếu không thì làm sao Khương Hạc lại gọi bà ấy là Long phu nhân được chứ?
Chu lão phu nhân và cả nhà họ Chu khi biết Lê Tuyết Tương chính là vợ của Long Chấn Tiêu, nhớ lại những điều sỉ nhục mà họ đã làm với Lê Tuyết Tương, tất cả bọn họ đều không giữ được bình tĩnh nữa rồi.
Hiện giờ bọn họ vẫn chưa biết Lê Vĩnh Thiên chính là cậu chủ của nhà họ Long, con trai của Long Chấn Tiêu. Vì Lê Vĩnh Thiên mang họ Lê, chứ không phải là họ Long.
Bọn họ đều cho rằng Lê Vĩnh Thiên là đứa con trai được sinh ra bởi Lê Tuyết Tương cùng với người đàn ông khác sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Long.
“Khương quản gia, không ngờ đến cả người thật thà như ông đây, cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt nhỉ. Năm xưa khi nhà họ Long đuổi hai mẹ con tôi đi, chính là vì chê tôi không xứng với nhà họ Long, ông không cần nói thêm gì nữa đâu.” Lê Tuyết Tương nói.
“Sự thật không phải như vậy đâu. Năm xưa là vì thái sư vu khống nhà họ Long tạo phản với quốc vương Long quốc, đồng thời ngụy tạo ra những chứng cứ tạo phản của nhà họ Long, nhà họ Long khi đó phải đối mặt với tai họa chém đầu cả gia tộc. Long đại nhân vì muốn bảo vệ dòng máu cuối cùng của nhà họ Long, nên mới nhẫn tâm đuổi bà và cậu chủ rời khỏi nhà họ Long. Ông ấy làm như vậy, thực ra là đang bảo vệ tính mạng của hai mẹ con bà đó.” Khương Hạc nói.
Sau khi mọi người nghe hết những lời Khương Hạc vừa nói, lại một phen bàng hoàng, không ngờ rằng nhà họ Long lại từng phải đối mặt với nguy cơ bị chém đầu cả gia tộc!
Vào lúc này, Lê Vĩnh Thiên nổi giận nói: “Đừng có bịa đặt thêm nữa! Các người tưởng tôi vẫn còn là con nít ba tuổi hay sao? Nếu như thái sư đã vu khống nhà họ Long tạo phản với quốc vương Long quốc, đồng thời cũng đã ngụy tạo chứng cứ tạo phản của nhà họ long, thế tại sao nhà họ Long còn có thể thoát tội, và không bị chém đầu cả gia tộc cơ chứ?”
“Cậu chủ, đó là vì sau đó quốc vương Long quốc đã điều tra rõ tận chân tơ kẽ tóc, biết rằng nhà họ Long tuyệt đối trung thành, không hề có ý tạo phản, mà chính thái sư mới là người có ý muốn tạo phản. Sau đó, chẳng phải quốc vương Long quốc đã xử trảm thái sư rồi đó sao? Những sự việc này, cậu vốn là một hộ soái bảo vệ, chắc chắn đã từng nghe nói đến rồi mà!” Khương Hạc nói.
Mọi người nghe thấy Khương Hạc gọi Lê Vĩnh Thiên là cậu chủ, đột nhiên lại bàng hoàng lần nữa, thì ra Lê Vĩnh Thiên thực sự là con trai của Long Chấn Tiêu và Lê Tuyết Tương, là cậu chủ của nhà họ Long!
“Thái sư bị xử trảm, tôi có nghe nói đến. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe quốc vương Long quốc nói về việc nhà họ Long từng bị vu khống. Bây giờ thái sư đã qua đời rồi, chết không đối chứng, các người muốn nói gì mà chả được!” Lê Vĩnh Thiên nói.