“Anh đã để Trương Minh Nguyệt tiếp tục điều tra, tìm hiểu xem Ngụy Nghiêm đã dùng điểm yếu gì để đến uy hiếp quốc vương Long Quốc, rồi sau đó lại đưa ra những biện pháp đối phó tương ứng để giải cứu quốc vương Long Quốc.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Ừm, Ngụy Nghiêm đã nắm chắc được quyền hành, chắc chắn ông ta cũng phải biết anh là một mối uy hiếp lớn đối với ông ta, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với anh, trừ khử ạnh đi mà thôi.” Chu Nhược Mai nói.
“Điều này thì anh biết, vì vậy anh mới không ngừng luyện kiếm. Bây giờ anh đã không còn bất kỳ quân lính nào có thể điều động được nữa rồi, chỉ có thể tăng cường sức mạnh của bản thân để tự bảo vệ mình mà thôi.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Đêm nay anh đã luyện rất lâu rồi, tối mai hãy luyện tiếp nhé!” Chu Nhược Mai nói.
“Anh vẫn muốn luyện thêm một chút nữa.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Nhưng em đang tới kỳ kinh nguyệt, cơ thể không được khỏe, em mệt lắm rồi, muốn được đi nghỉ ngơi sớm.” Chu Nhược Mai nói.
“Như thế à, vậy thì được rồi, tối nay đến đây thôi, chúng ta quay trở về trước đi!” Lê Vĩnh Thiên biết cơ thể của Chu Nhược Mai không được khỏe, ngay lập tức đồng ý trở về nghỉ ngơi cùng với cô.
Thế là hai người quay về biệt thự ngủ.
Vào ngày thứ hai, phái đoàn đàm phán của Ngụy Nghiêm phái đến tiếp tục thương lượng với phái đoàn đàm phán của Sư Quốc ở biên giới phía bắc.
Bên phía Sư Quốc vẫn luôn yêu cầu Long Quốc bồi thường năm nghìn tỷ đồng thời nhượng lại biên giới phía bắc của Long Quốc cho bọn họ.
Tất nhiên, bên phía Long Quốc sẽ không đồng ý cắt đất bồi thường một cách dễ dàng như vậy được, nên đã không ngừng tiến hành tranh luận với phái đoàn đàm phán của Sư Quốc.
Mặc dù Long Quốc chưa ký hiệp ước cắt đất bồi thường với Sư Quốc, nhưng Ngụy Nghiêm đã chủ trương hòa giải, cử một phái đoàn đàm phán đi cầu hòa với Sư Quốc, điều này đã xâm phạm đến giới hạn của người dân ở Long Quốc.
Người dân của Long Quốc cảm thấy Long Quốc là một quốc gia to lớn vĩ đại, đi cầu hòa với Sư Quốc thì thật là vô cùng nhục nhã, bọn họ tiếp tục xuống đường biểu tình, thanh thế càng ngày càng to lớn.
Ngụy Nguyên Tùng đã ra lệnh cho các thành viên của đội giám sát rải rác trên khắp đất nước bắt đầu bắt giữ người dân.
Những người trong đội giám sát này đều là đệ tử của các môn các phái của điện Thiên Cang, thực lực đều không hề yếu. Bọn họ bắt giữ những người đứng đầu trong các cuộc biểu tình ở nơi công cộng tới tấp.
Ai có gan dám chống cự thì sẽ bị các thành viên trong đội giám sát đánh cho bể đầu chảy máu ngay ngoài đường, chỉ còn thở được thoi thóp, sau đó lôi đi.
Các thành viên trong đội giám sát bắt người ở khắp nơi, những người dân biểu tình đã bắt đầu trở nên sợ hãi và lần lượt bỏ chạy.
Vào chạng vạng tối, Triệu Vũ Ngọc một mình đi chợ mua đồ ăn.
Lê Vĩnh Thiên biết rằng những người ở điện Thiên Cang có thể quay trở lại bất cứ lúc nào, nên không cho phép những người không biết võ công như Chu Nhược Mai, Lê Tuyết Tương, Nguyễn Tú Hằng và Triệu Vũ Ngọc rời khỏi biệt thự một cách dễ dàng.
Vì vậy, Triệu Vũ Ngọc đã lặng lẽ rời biệt thự, xuống núi mua đồ ăn.
Bởi vì cô ấy nghe nói là Chu Nhược Mai đang có thai, cô ấy muốn nấu nhiều món bổ dưỡng hơn cho Chu Nhược Mai ăn.
Nhưng cô ấy lại sợ Lê Vĩnh Thiên và Triệu Đình Vũ biết được cô ấy muốn xuống núi mua đồ ăn sẽ lại bắt đầu ngăn cản, cho nên cô ấy đã giấu tất cả mọi người rồi lén lút đi xuống núi.
Cô ấy cho rằng nếu như ban ngày ban mặt mà đi chợ mua đồ thì chắc là chẳng có chuyện gì đâu.
Tuy nhiên, điều mà Triệu Vũ Ngọc không ngờ đến là khi cô ấy xuống núi một mình, thì cô ấy đã bị những người từ điện Thiên Cang do Ngụy Nguyên Tùng cử đến phát hiện.
Những người ở điện Thiên Cang này không dám trực tiếp xông vào biệt thự núi Tinh Nguyệt để bắt Triệu Vũ Ngọc, bởi vì trong biệt thự có cao thủ kiếm thuật Lê Vĩnh Thiên và cao thủ đao pháp Triệu Đình Vũ.
Ngay cả giáo chủ Thần Đao giáo Cầu Hạn còn không phải là đối thủ của Lê Vĩnh Thiên nữa, nên bọn họ không dám xông vào biệt thự tự tìm đường chết, chỉ có thể nằm mai phục ở cánh rừng giữa ngọn núi, chờ đợi thời cơ sẽ xuất hiện.
Nhìn thấy Triệu Vũ Ngọc lén lút xuống núi một mình, những người trong điện Thiên Cang này đều kinh ngạc vui mừng đến mức không dám tin vào mắt của mình!
Bọn họ đang lo âu không biết phải làm cách nào có thể dụ Triệu Vũ Ngọc ra ngoài, rồi sau đó bắt cô ấy đi, thật không ngờ rằng cô ấy lại tự mình dâng đến tận cửa rồi!
Khi Triệu Vũ Ngọc đang ngâm nga hát một bài trên đường xuống núi, đột nhiên một bóng người bay ra khỏi khu rừng bên đường như một bóng ma!
“A…” Ngay lập tức Triệu Vũ Ngọc cực kỳ hoảng sợ, kêu lên một tiếng chói tai.
Tuy nhiên, rất mau chóng miệng của cô ấy bị người ta bịt lại rồi.
Sau đó, người đó đã trực tiếp khiêng cô ấy đi vào trong rừng cây!
Sau khi được khiêng vào rừng cây, Triệu Vũ Ngọc nhìn thấy ở trong rừng có mười mấy người đàn ông mặc đồ đen với khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tức thì cô ấy sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, ra sức mà vùng vẫy, cố gắng thoát ra để trốn chạy.
Tuy nhiên, một người phụ nữ yếu đuối như cô ấy, làm thế nào có thể thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của những người ở điện Thiên Cang này được chứ?
Một người từ điện Thiên Cang lấy một chiếc khăn tay ra, dùng khăn tay che miệng và mũi của Triệu Vũ Ngọc.
Triệu Vũ Ngọc vật lộn một lúc, thì cảm thấy hoa mắt chóng mặt, toàn thân mất hết sức lực.
Sau đó, cô ấy dần dần hôn mê đi mất.