“Ở… ở trong núi Ngọa Hổ ngoài thành phố Đà Lạt.” Triệu Đình Vũ do dự một chút, vẫn nói tung tích của đao phổ Càn Khôn Thất Đao ra.
Triệu Vũ Ngọc nghe thấy Triệu Đình Vũ thực sự nói ra chỗ giấu đao phổ Càn Khôn Thất Đao thì lập tức lo lắng, trong lòng thầm mắng anh trai mình ngốc quá, chẳng lẽ không nói một nơi giả lừa kẻ địch một chút sao?
Ban đầu cô và anh trai chạy đến thành phố Đà Lạt là để phòng trừ đao phổ Càn Khôn Thất Đao bị người điện Thiên Cang cướp mất nên mới giấu đao phổ trong núi Ngọa Hổ.
Lúc giấu đao phổ cô cũng ở đó nên mới biết Triệu Đình Vũ đang nói thật.
Mà Triệu Đình Vũ vốn là người thành thật, không quen tính toán, lúc này thấy Lại Nhi và em gái sắp bị lăng nhục nên tâm trí rối loạn, nào có thể nghĩ đến việc nói dối lừa đám người U Minh giáo?
“Núi Ngọa Hổ lớn như thế sao chúng tôi tìm được? Rốt cuộc anh giấu đao phổ ở chỗ nào trong núi Ngọa Hổ?” Trần Hiểu Sinh lại hỏi.
“Ở phía bắc núi Ngọa Hổ có một gốc cổ thụ che trời vô cùng dễ thấy, tôi giấu đao phổ đao Càn Khôn bên dưới rễ cây của cây đại thụ che trời đó.” Để cứu em gái và Lại Nhi, Triệu Đình Vũ chỉ có thể nói chỗ giấu đao phổ Càn Khôn Thất Đao ra.
Triệu Vũ Ngọc nghe thấy Triệu Đình Vũ nói thật thì tức đến giậm chân.
Lại Nhi không biết rốt cuộc Triệu Đình Vũ giấu đao phổ Càn Khôn Thất Đao ở đâu, thế nên cô ấy không biết Triệu Đình Vũ có nói thật hay không.
Cô ấy cho rằng có lẽ Triệu Đình Vũ đang nói một chỗ giả để lừa những người điện Thiên Cang này trước.
Chỉ cần có thể kéo dài thời gian một chút, hóa giải nguy cơ thì mình và Triệu Vũ Ngọc sẽ được cứu.
Bởi vì cô ấy đã báo cáo tình hình với Lê Vĩnh Thiên, báo cho anh biết chuyện mình và Triệu Đình Vũ đến động Chuột Bay cứu Triệu Vũ Ngọc.
Lê Vĩnh Thiên sắp đến rồi!
Chỉ cần Lê Vĩnh Thiên đến thì những người điện Thiên Cang này chết chắc!
“Được! Nếu anh dám chơi tôi thì tôi nhất định sẽ khiến em gái anh và cô gái này sống không bằng chết!” Trần Hiểu Sinh nói.
“Từng lời tôi nói đều là thật, chắc chắn không nói dối nửa câu. Bây giờ tôi đã nói tung tích của đao phổ Càn Khôn Thất Đao cho anh biết rồi, anh mau thả em gái tôi và Lại Nhi ra!” Triệu Đình Vũ nói.
“Đừng gấp, tôi phái người đi núi Ngọa Hổ tìm trước đã, nếu thực sự có thể tìm được đao phổ Càn Khôn Thất Đao thì tôi sẽ thả bọn họ ra. Nếu không tìm được thì mấy người chết chắc!” Trần Hiểu Sinh là một lão cáo già, đương nhiên sẽ không dễ dàng thả Triệu Vũ Ngọc và Lại Nhi như thế.
Lỡ mà Triệu Đình Vũ nói dối thì sao?
Trước khi tìm được đao phổ thì chắc chắn anh ta sẽ không thả người.
Đương nhiên là dù có tìm được đao phổ thì anh ta cũng sẽ không thả người ra.
Triệu Đình Vũ và Triệu Vũ Ngọc đều là truyền nhân của Ma Đao Môn, chắc chắn phải nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ tai họa về sau.
Còn về Lại Nhi, đương nhiên anh ta cũng sẽ không bỏ qua. Bởi vì cô ấy đã biết quá nhiều, mà vừa nãy cô ấy đã giết nhiều người U Minh giáo như thế, chắc chắn phải chết!
“Vậy anh mau đi tìm đi, dẫu sao núi Ngọa Hổ cũng không xa chỗ này.” Đương nhiên Triệu Đình Vũ cũng biết Trần Hiểu Sinh sẽ không dễ dàng thả người, bây giờ anh chỉ muốn bọn chúng lấy được đao phổ sớm một chút, sau đó thả em gái và Lại Nhi ra.
Đương nhiên Trần Hiểu Sinh cũng muốn lấy đao phổ Càn Khôn Thất Đao sớm một chút, phái một số người đi về phía núi Ngọa Hổ, để lại một nửa số người và mình cùng trông giữ Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc và Lại Nhi trong động Chuột Bay.
Đám người nhận lệnh đi về phía núi Ngọa Hổ lập tức bắt đầu hành động, đi ra ngoài động Chuột Bay.
Khi bọn chúng đi đến gần cửa động thì đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí vô cùng mạnh!
Bọn chúng lập tức kinh ngạc, tất cả đều dừng bước chân, sao lại có sát khí mạnh như thế?
Sát khi này truyền vào từ ngoài cửa động!
Bọn chúng nhìn chằm chằm vào cửa động, sau đó thấy một người đàn ông cầm một thanh kiếm cực lớn trong tay, sát khí hừng hực bước từ ngoài cửa động vào!
Người đàn ông này chính là Lê Vĩnh Thiên!
Mà thanh kiếm cực lớn trong tay Lê Vĩnh Thiên đương nhiên chính là thần kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu!