Long Uy Chiến Thần

Chương 1270




Nguỵ Nghiêm nói đến đây đột nhiên hưng phấn, ông ta vẫn luôn không biếu bôi xấu Lê Vĩnh Thiên như thế nào.

Mặc dù trước đó Lê Vĩnh Thiên có hành vi giết bố, nhưng mọi người đều biết bởi vì Long Chấn Tiêu vứt bọ mẹ con anh trước, cho nên rất nhiều người đồng tình với Lê Vĩnh Thiên.



Nhưng nếu như điều tra ra Lê Vĩnh Thiên tham ô, lấy địa vị Hộ Soái hạng nhất của Long Quốc anh, mức tham ô khẳng định kinh người, bây giờ pháp luật Long Quốc là tham ô hơn mười triệu thì có thể phán tử hình.



Nguỵ Nghiêm đoán Lê Vĩnh Thiên nếu như tham ô thì có lẽ vượt qua mức này, nếu như không vượt qua, ông ta sẽ nghĩ cách sửa chữa hạn chót tử hình, dù sao ông ta cho rằng đây là một cơ hội xử tử Lê Vĩnh Thiên.

So với những thủ đoạn ám sát không thể lộ ra ngoài ánh sáng trước kia, ông ta có thể dùng tội danh này quang minh chính đại xử tử Lê Vĩnh Thiên, chẳng những xử tử, còn có thể đóng đinh anh vào dấu mốc sỉ nhục của lịch sử, đây chính là chuyện Nguỵ Nghiêm tha thiết mơ ước.



Trên tầng mười ba của tòa nhà, ánh mắt của tay bắn tỉa không chớp chờ Bugatti Veyron xuất hiện từ phía bên kia ngôi nhà, nhưng gã ta chờ đến cay mắt, Bugatti Veyron vẫn không xuất hiện.

Gã ta không khỏi bắt đầu hoài nghi, một súng lúc trước của mình có phải làm hỏng xe hay không.

Bởi vì toàn bộ căn phòng toà nhà kia đều nằm trong tầm mắt gã ta, gã ta không nhìn thấy khu vực kia cũng dài cỡ một chiếc Bugatti Veyron, gã ta có hơi buồn bực, vận may của Lê Vĩnh Thiên này cũng tốt thật, vô ý ngừng xe cũng có thể nằm trong điểm mù của gã ta.

Thế là gã ta quyết định chạy lên thêm hai tầng nữa, lúc tới tầng mười lăm, trông thấy cái đích của Bugatti Veyron, gã ta không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần xe vẫn không biết mất là được.

Tay bắn tỉa một hơi chạy đến tầng cao nhất, lần này gã ta có thể nhìn thấy hơn phân nửa bộ phận của Bugatti Veyron, nhưng phát hiện bên trong vốn không có người.



Gã ta có hơi hoảng hốt, chẳng lẽ Lê Vĩnh Thiên bọn họ bỏ xe chạy rồi?

Gã ta quyết định đi xuống xem tình huống một chút, thế là gã ta vác súng ngắm sau lưng, đem theo hai khẩu xúng nhanh chóng xuống lầu, hơn nữa nhanh chóng tới gần Bugatti Veyron.

Đột nhiên, một thứ đen sì từ trong cửa sổ xe bay ra, trong lòng tay bắn tỉa giật mình, vô ý thức bắn bóng đen kia, nhưng trong khoảnh khắc gã ta bóp cò thì cảm thấy không lành, gã ta thế mà trúng mánh khoé đơn giản nhất, giương đông kích tây.

Gã ta tranh thủ thời gian thay đổi họng súng, nhìn thấy chính xác một gương mặt cay nghiệt nở nụ cười, lúc gã ta bóp cò, cánh tay đột nhiên bị người ta bẻ cong một trăm tám mươi độ, đạn gã ta bắn ra trực tiếp ghim vào giữa ấn đường của mình.

Tay bắn tỉa đến chết cũng không rõ, một người sao lại có thân thủ nhanh như thế.

Thật ra Lê Vĩnh Thiên cũng bị tốc độ của mình hù doạ, kiếm thuật anh khổ tâm nghiên cứu, không ngờ tới thận pháp cũng tăng lên cực lớn.

Lê Vĩnh Thiên xé quần áo tay bắn tỉa, trước ngực có tia chớp màu bạc trắng, đích thật là thành viên của đội đặc vụ tia chớp Sư Quốc, anh dùng di động chụp tấm hình, xem như chứng cứ khiển trách Su Vương sau này.

Ngay lúc này, Hà Ngọc Vinh gọi điện tới.

“Hộ Soái, anh cũng gọi điện cho Phạm Cương rồi, tội gì mà không gọi điện cho tôi?” Điện thoại vừa kết nối, Hà Ngọc Vinh đã bắt đầu hưng sư vấn tội.

“Khoảng cách của anh với tôi cũng không phải xe, Phạm Cương cũng chưa tới, cô khẳng định cũng chưa tới.” Lê Vĩnh Thiên cười giải thích.

“Anh sai rồi, tôi tới thành phố Đà Lạt sớm hơn Phạm Cương một chút.” Hà Ngọc Vinh nói.

“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Lê Vĩnh Thiên kinh ngạc hỏi.